Hoa Si Hoàng Hậu

Hoàng Đế lên tiếng, tiểu cung nữ vội vàng mang một bát dấm chua đến, cung kính dâng lên, “Hoàng Thượng.”

“Đưa cho Bình Phi đi.” Ngọc Sanh Hàn có chút buồn bực, chẳng lẽ người cổ đại ngay cả kiến thức thông thường này cũng không biết, sự thực chứng minh, bọn họ thực sự không có cái loại kiến thức thông thường này.

“Hoàng Thượng… Cho thần thiếp?” Bình Phi kinh ngạc nhìn bát dấm kia, mùi vị chua loét khiến cho nàng ta không nhịn được mà quay mặt đi.

“Uống chút dấm vào, sẽ không khó chịu như vậy.” Ngọc Sanh Hàn hất hất đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo, Bình Phi trong lòng khóc không ra nước mắt, Hoàng Thượng học ở đâu cái phương pháp bí truyền này vậy? Tuy nói như vậy, nàng ta cũng không dám mạo hiểm kháng chỉ mà đi chất vấn, chỉ đành đau khổ nhận lấy bát dấm kia, bóp mũi, ngửa đầu, một ngụm uống sạch cả bát dấm chua.


“Khụ khụ!!” Vị chua của dấm khiến cho cổ họng của nàng ta muốn cay cũng không nổi, nằm bên mép giường, ho khanh mãnh liệt, “Khụ khụ, nước…”

Ngọc Sanh Hàn thấy nàng ta uống hết cả một bát dấm, đáy lòng không nhịn được buồn cười, cuối cùng bỏ thêm một câu, “Uống một chút là được rồi, cần gì phải uống cả bát.”

Cung nữ mang nước, còn có Bình Phi nhất thời bối rối, nhìn cái mặt lạnh cười như không cười của Ngọc Sanh Hàn, bỗng cảm thấy, có cảm giác như bị đùa giỡn, Hoàng Thượng, sao người không nói sớm ~

Nước mắt Bình Phi cũng sắp chảy ra vì chua, Ngọc Sanh Hàn cũng không muốn làm cho mọi việc cứng nhắc, đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai nàng ta, để nàng ta thở cho đều đặn, tuy là hàn băng, nhưng cũng cố ý dịu đi một chút, Bình Phi thấy thế, thân thể mềm mại đang định ngã vào lòng hắn, Ngọc Sanh Hàn lại đột nhiên đứng dậy, chỉ nói, “Nếu không có chuyện gì Trẫm cũng không lưu lại nữa, Bình Phi nghỉ sớm đi.”

Nói xong, không đợi người ta kịp phản ứng, bước dài ra khỏi tẩm điện, Bình Phi thấy người đã đi xa lại không có cách ngăn lại, trong lòng ủy khuất một trận, nước mắt mông lung, cầm chiếc bát đựng dấm kia đập nát trên đất.

Trong đêm, âm thanh chát chúa, sau đó lại khôi phục sự tĩnh lặng, hàn băng của Ngọc Sanh Hàn, sắp đông lạnh toàn bộ cả hoàng cung.




Nửa tháng sau, khắp nơi trong hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, trên dưới quốc đô, cả nước chúc mừng, bách tính đổ ra đường, nhìn Phượng loan giá được trang trí tuyệt đẹp kia từ Ngọc Khê hầu phủ đi ra, trên kiệu chăng đầy lụa đỏ mềm mại, bốn phía loan giá là tứ phi, một thân trang điểm đẹp đẽ ngồi bốn phía, mà chính giữa, hồng cẩm tú bạch, giai nhân lộng lẫy, đầu đội mũ phượng đỏ, một thân tầng tấng lớp lớp lộng lẫy, thân mình mảnh mai, lại có dáng vẻ gánh vác thiên hạ.

Kia chính là Hoàng hậu nương nương của Tây Ngọc quốc.

Ngự lâm quân oai nghiêm, một đường vui mừng, từ đầu đường, xếp hàng đến cuối phố, Tần Khê vẻ mặt xoắn xuýt, tội nghiệp nhìn loan giá đi xa dần, Tiểu Hương Hương phải lập gia đình rồi ~~ ô ô ~ vậy mà phải lập gia đình rồi.

Bên trong Phượng giá, Hương Diệp khẽ nâng cổ tay đeo mấy chiếc vòng phượng ngọc nạm vàng lên, đưa tay xoa xoa vạt áo lúc nãy bị Tần Khê lôi kéo khóc rống trong phòng, mới nghĩ tới vẻ mặt khóc tang kia của hắn đã thấy nhức cả đầu, cô đi rồi không biết có ai quản được hắn đây.


Ngọc Sanh Hàn vất vả lắm mới thả cho cô về nhà trước ngày cưới ba ngày, chấp thuận Phượng giá sẽ khởi hành từ Ngọc Khê hầu, sau đó chuyển vào Hoa Hinh các, chờ đến giờ lành, mới chính thức cử hành đại lễ phong hậu.

Tần Khê khiến cô không an tâm, trừ hắn ra, thật ra thì còn có một người khác. Đứa nhỏ kia chắc có lẽ cũng không chịu nổi?

Bên tai là tiếng tung hô mãnh liệt của dân chúng, cảnh tượng bên ngoài cũng bị màn hồng che khuất, chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ, Tiêu Cẩm đã tiến cung rồi chăng?

Hoa giá rẽ qua, dân chúng một đường đi theo, Tần Khê đứng ở phủ của Ngọc Khê hầu, ngơ ngẩn nhìn hoa giá đi xa, vẻ mặt khóc tang ngưng lại, khẽ thở dài, giũa hai hàng lông mày lộ ra sự thâm trầm chỉ thấy ở một người đàn ông trưởng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui