Hương Nại Nhi rất buồn bực, bị vứt xuống cổ đại một cách khó hiểu, lại đụng trúng một tên coi cô như khỉ mà đùa giỡn (Tần Khê), còn bị một gã sắc lang theo dõi (Đoạn Lặc), cũng may, cuối cùng đã bị cô đánh cho chạy mất dép.
Có điều là, một mình lãng đãng đi tới đi lui trong ngõ ngách sâu hun hút quanh co, Hương Nại Nhi vẫn không kìm được mà nhớ đến cái tên liều mạng lừa gạt cô lúc nãy, lúc biết mình đang bị đùa giỡn thực sự là rất tức giận, nhưng bây giờ nghĩ lại, người kia biết nhiều thứ như vậy, còn có thể nói chuyện với mình, nói không chừng cũng là xuyên qua giống cô.
Chẳng qua cô chỉ đánh hắn có mấy cái, đuổi theo hắn thôi, vậy mà hắn dám biến mất tăm mất tích với cô, hại cô một mình lạc lõng, nếu đế cô thấy hắn lần nữa, cô nhất định…
Phải bắt hắn nuôi cô!
Bất đắc dĩ, sống không quen, người kia nhìn qua cũng có vẻ có tiền, chắc sẽ chịu để ý đến cô đúng không?
Hương Nại Nhi nghĩ vậy, phục hồi lại tinh thần, đã không biết mình vòng đến đâu rồi, ngõ ngách quanh co thế này, cô biết đi ra ngoài thế nào đây? Vừa mới quay người, đã thấy hai gã đàn ông không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, mặt đầy vẻ háo sắc nheo mắt nhìn cô, Hương Nại Nhi rất muốn đánh người, sao cô vừa mới đến cổ đại đã gặp phải chuyện thế này những hai lần?!
Một người, cô còn có chút nắm chắc, nhưng mà hai người thì…
Đang cảnh giác, lại nghe một trong hai tên đó mở miệng, cười đến rất chi là đáng đánh, “Tiểu nương tử~ đừng sợ ~ chúng ta không phải người xấu…”
Lời thoại còn chưa nói hết, Hương Nại Nhi đã xoay người, nhấc chân bỏ chạy, cái loại lời thoại đó, cô mà nghe hắn nói xong không chừng sẽ không nhịn được mà cầm đồ đánh người, có điều, giờ hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
Hương Nại Nhi thấy đường là chạy, khiến cho hai gã đằng sau tức đến hỏng người, lúc chân càng ngày càng nặng, Hương Nại Nhi hoảng hốt, nghe tiếng của hai tên kia ngày càng gần, cô cắn răng chạy về phía trước, bỗng thấy, không biết là cửa sau nhà ai, có một gia đinh đang đi ra, hình như là ra ngoài để đổ rác, Hương Nại Nhi thấy thế liền chui luôn vào bên trong, hai gã kia vội vàng dừng bước, nhìn tòa nhà kia, quay lại, thấp giọng nói, “Nha đầu kia chạy vào Ngọc Khê hầu phủ rồi, thôi bỏ đi!”
Hai tên kia giận dữ nhanh chóng biến mất, Hương Nại Nhi thì đã chạy vào trong Ngọc Khê hầu phủ rồi.
Gia đinh đổ rác xong thì quay lại, đã thấy một người đang đứng thở hổn hển ở sân sau, lập tức cầm chổi lên, cáu kỉnh hỏi, “Ai?! Trộm vặt to gan! Dám xông vào phủ Ngọc Khê hầu!!”
Hương Nại Nhi mới thở được mấy hơi, thấy gia đinh kia cầm chổi định đánh tới đây, vội vàng vọt đến núp sau một cái cây, gia đinh kia giơ chổi đuổi theo, đúng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái chổi trên tay tên gia đinh bị mắc vào cành cây, mà quần áo của tên gia đinh lại bị mắc vào cái chổi, kết quả là, Hương Nại Nhi trơ mắt nhìn người kia oành một tiếng té rạp trên đất, hôn mê.
“Ôi khốn thật, biểu diễn tài năng đặc biệt à?” Hương Nại Nhi thở dài một tiếng, gia đinh kia thực sự đã hôn mê rồi, ngẫm nghĩ một chút, mình thực sự không làm gì cả, không thể trách cô được, ánh mắt đảo qua hậu viện này, lại đảo qua tên gia đinh đang nằm trên đất, Hương Nại Nhi cười hề hề, kéo thẳng người vào sau gốc cây, lột y phục của hắn!
Kể từ đó, Hương Nại Nhi biến thân thành người làm trong Ngọc Khê hầu phủ, còn gạt được quản gia sắp xếp chỗ ở cho mình, một ngày ba bữa, mặc dù thỉnh thoảng phải làm việc, nhưng người làm trong phủ không chèn ép ức hiếp gì, ba bữa đầy đủ, quần áo được phát đồ mùa đông và đồ mùa hè, lại còn mỗi loại hai bộ!
Y như là đồng phục học sinh vậy~
Người làm trong phủ đều nói, “Hầu gia là chủ nhân tốt nha, quần áo của người làm chúng ta từ trước đến nay đều không cần phải tự mình làm, bạc tích lũy được còn có thể mua chút đồ ăn vật dụng về cho nhà mình, phủ người khác nào có được đãi ngộ tốt như vậy~”
Đúng vậy, phủ nhà người khác sẽ không bao ăn bao ở, ngày ba bữa còn được thêm cả bữa ăn khuya, phủ nhà người khác cũng không làm đồ mùa đông và đồ mùa hè cho, lại còn mỗi loại hai bộ! Ngày lễ ngày Tết đều được phát tiền trợ cấp, mừng năm mới còn có một phong bao lì xì, Hương Nại Nhi thực muốn nhìn thử coi, trong cái thời đại phong kiến hủ bại thế này, ông chủ đối xử tốt với người làm như thế này rốt cuộc mặt mũi như thế nào.
“Hầu gia của chúng ta rất tuấn tú.”
“Hầu gia của chúng ta phong độ ngời ngời~”
“Hầu gia của chúng ta văn nhã phong lưu ~”
“Hầu gia của chúng ta là đương kim quốc cữu gia!”
Hương Nại Nhi tổng kết lại những thông tin người làm cung cấp cho cô, rất nghiêm túc hỏi một câu, “Hầu gia của chúng ta đã đón dâu chưa?”
Nếu mà chưa, cô đi quyến rũ hắn là xong.
“Ha ha, chẳng lẽ nhà ngươi cũng có muội muội?” Gia đinh Giáp cười cười nhạo báng cô, “Ta khuyên ngươi nha, nếu có ý đồ mang tỷ tỷ muội muội nhà mình khiến cho Hầu gia coi trọng, thì sớm từ bỏ đi.”
“Tỷ tỷ muội muội cái gì chứ, ta là tự…” Hương Nại Nhi liếc người nọ một cái, nói được một nửa, vội vàng phanh lại, dáng vẻ bây giờ của nàng, là cố ý gia công lại, bộ đồ rộng thùng thình bẩn bẩn của gia đinh, trên đầu đội mũ, mặt dù trắng nõn nhưng lại có vài vệt lấm tấm, giọng nói cố ý đè thấp, về phần cử chỉ động tác, cô vốn tùy tiện phóng khoáng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị nhận ra là nữ.
Nói cho cùng, nữ giả nam trang vẫn là khổ.
Gia đinh Ất đứng bên cạnh không để ý đến lời nói nửa chừng của Hương Nại Nhi, tiếp lời nói, “Chúng ta nói thật với ngươi vậy, trước kia ấy, trong phủ quả thực cũng có nha đầu có ý đồ như vậy, vào một đêm trăng mờ gió lớn, nha hoàn kia chạy đi dụ dỗ Hầu gia, kết quả Hầu gia rất uyển chuyển cự tuyệt nàng ngay trước mặt tất cả mọi người. Ngay cả trừng phạt cũng không có, Hầu gia thật là quá nhân từ…”
Hương Nại Nhi nghe vậy, toát mồ hôi, cự tuyệt trước mặt tất cả mọi người, lại còn bảo là nhân từ?! Đúng là quá xấu xa!
“Nha hoàn kia chắc là không còn ở trong phủ này nữa đúng không?” Hương Nại Nhi cười híp mắt hỏi, gia đinh Ất ngẩn người, nói, “Làm sao ngươi biết? Hầu gia lúc đó cũng không nói là đuổi nàng ta đi, còn bảo nàng ta cứ ở lại đây, kết quả nha hoàn kia tự mình bỏ đi, Hầu gia biết xong, còn đầy tiếc nuối sai người đưa cho nha hoàn kia chút ngân lượng làm trợ cấp nữa ~ Đúng là chủ nhân tốt…”
Hương Nại Nhi gần như sắp trợn trắng mắt, người làm ở đây, ai cũng thiếu giáo dục về mặt tối của xã hội, hành vi trắng trợn như vậy mà cũng đáng được ca tụng? Xem ra người làm trong phủ này vẫn chưa biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác thì phải~
“Sau đó Hầu gia còn nói, nếu có ai muốn làm nữ chủ nhân trong phủ này, không cần để ý đến xuất thân, chỉ cần điều kiện phù hợp, đều có thể dẫn tới cho hắn gặp.” Gia đinh Giáp lại nói tiếp, nói xong, còn đặc biệt tự hào thêm một câu, “Ta liền đưa muội muội ta đến cho Hầu gia xem.”
“Kết quả thì sao? Muội muội ngươi phù hợp với điều kiện chứ?” Hương Nại Nhi có lơ đãng, bắt chéo hai chân, nghịch ngón tay.
“Kết quả… đương nhiên là không được ~” Gia đinh Giáp có chút thất vọng rũ vai xuống, Hương Nại Nhi thấy thế, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ vỗ vỗ vai hắn, “Đừng đau khổ nữa, nói coi, điều kiện của Hầu gia chúng ta là gì?”
Gia đinh Giáp và gia đinh Ất liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên nói, “Có ba phần dung mạo của quận chúa, có bảy phần tính tình của quận chúa, có toàn bộ khí chất của quận chúa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...