Hoa Si Hoàng Hậu

Khi trời sáng hẳn, Hương Diệp tỉnh lại trong tiếng chim kêu rả rích, tối hôm qua bị Hương Nại Nhi lôi lôi kéo kéo tán phét một lúc lâu, mệt quá liền nằm luôn dưới lán nghỉ mát bên hồ ngủ, mới cựa cựa mình, Hương Nại Nhi bên cạnh cũng đã tỉnh lại, duỗi thắt lưng một cái, mơ mơ màng màng hỏi cô, “Canh mấy rồi?”

Hương Diệp nghe vậy, khóe miệng không nhịn được khẽ mỉm cười, ngay cả Hương Nại Nhi cũng đã thích ứng với cuộc sống ở cổ đại, không còn mở miệng là hỏi “Mấy giờ rồi?” nữa. Quay đầu, ánh mặt trời hơi chói mắt, nhưng cũng ấm áp, sau này, bốn người bọn họ, và cả Ân Ngôn cùng Lê Y ở Bắc Thần và Nam Lâm xa xôi cũng sẽ ở trên mảnh đất này, tiếp tục sinh sống.

Hương Diệp đi qua một bên, cầm một chiếc chậu gỗ bên trong lán nghỉ mát lên nhẹ giọng nói, “Chắc hai anh ấy cũng dậy rồi, lấy ít nước để rửa mặt đi.”

Hương Nại Nhi gật đầu một cái, cầm một chiếc chậu gỗ nhỏ khác, cùng cô đến bên hồ múc nước, mỗi người bê một chậu, đi thẳng vào trong nhà, mở cửa, bên trong vẫn lộn xộn như cũ, Hương Nại Nhi cười tủm tỉm nhảy vào trong sân, nhìn hai người bên cạnh lan can, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Lộc cộc một tiếng, chậu gỗ trên tay rớt xuống đất, Hương Nại Nhi chỉ vào hai người đang nằm trên đất, cằm không ngừng run rẩy, Hương Diệp đi tới, nhìn thấy cảnh kia cũng đờ ra, tối hôm qua lúc đi, đâu có đến mức này chứ…

Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm hai người kia một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi tuôn ra một tràng tiếng thét chói tai, “A a a a!!!”

Hai người trên đất nhíu nhíu mày, dường như hơi tỉnh lại, Tần Khê đưa tay nhéo má người bên cạnh, “Sáng sớm đừng có kêu mà…”

Nói xong, mở mắt ra, Tần Khê nhìn người đang nằm cạnh mình, mắt trợn trừng trừng, gần như sắp rớt ra ngoài.


Một cánh tay của Ngọc Sanh Hàn đang khoác qua hông Tần Khê, một tay khác trực tiếp vòng qua cổ hắn, cả người Tần Khê giống như đã bị cậu ta ôm hết vào trong lòng vậy, cằm gác lên đầu hắn, hắn thậm chỉ còn có thể cảm thấy hơi thở của cậu ta đang quanh quẩn trên đầu mình, tê cả da đầu…

Có ai có thể nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì được không?! Tại sao? Tại sao hắn và Ngọc Sanh Hàn lại ôm nhau, à không, là Ngọc Sanh Hàn ôm cả người hắn vào trong ngực, hơn nữa! Một chân của mình còn đang gác trên người cậu ta…

Kết quả là, khi tình huống thực tế quá mức kích thích đến thần kinh, Tần Khê cũng có một lựa chọn tương tự, hét lên sợ hãi:

“A a a!!”

Ngọc Sanh Hàn tỉnh dậy, cau mày, thấy người đang ôm trong ngực thể tích rõ ràng không phải là Hương Diệp, phản xạ có điều kiện đẩy người ra, cùng lúc đó, Tần Khê cũng vội vàng lùi xa khỏi Ngọc Sanh Hàn, hai người mỗi người một bên, Tần Khê túm lấy cổ áo mình, mặt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn cũng nhìn Tần Khê trừng trừng.

Hương Nại Nhi giơ ngón tay run run chỉ hai người, vẻ mặt không thể tin, “Say, say rượu loạn tình….”

Tần Khê lập tức hít một hơi, chỉ vào Hương Nại Nhi, lại chỉ vào mình, rồi chỉ qua Ngọc Sanh Hàn, lắp bắp, “Em em, anh… cậu ta…”

Để tôi chết đi…

Ngọc Sanh Hàn mặt sắt lạnh lùng, vội vàng nhìn về phía Hương Diệp, thấy cô cứ đờ đẫn nhìn mình, trên tay vẫn bưng chậu nước, bốn người cứ giằng co trong sân như vậy, cuối cùng, vẫn là Hương Diệp khôi phục bình tĩnh lại trước nói một câu, “Em nghĩ, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu…”

Ba người đồng loạt trừng cô, trong lòng gào thét còn muốn xảy ra chuyện gì nữa chắc!!!

Hương Diệp nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, có hơi chột dạ, bởi vì tối qua, hình như chính cô đã nhét tay Tần Khê vào trong lòng Ngọc Sanh Hàn để hắn ôm, nhưng cô làm sao mà biết Ngọc Sanh Hàn lại ngủ say như vậy, còn ôm luôn cả Tần Khê vào trong ngực.

Thở dài, nhìn về phía cái chậu lăn lông lốc của Hương Nại Nhi, nhẹ than một câu, “Lại phải đi lấy nước lần nữa rồi.”

Tần Khê nghe thế, lập tức “Hu hu~” lên, nét mặt kia, chỉ thiếu mỗi nước cầm khăn tay lên khóc mà thôi, Hương Nại Nhi vội vàng đi tới, vuốt đầu Tần Khê, ngượng ngùng dỗ dành, “Ngoan nào, không sao không sao~”


Tần Khê nghe vậy, nhào vào trong lòng Hương Nại Nhi, hu hu ~

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, sắc mặt càng tệ hơn, Hương Diệp đành đi tới bên cạnh hắn, đặt chiếc chậu xuống, sau đó, vỗ vỗ vai hắn.

“Anh không hề…” Ngọc Sanh Hàn vội vàng giải thích.

“Em biết….” Hương Diệp rất bình tĩnh gật đầu, chuyện này… là lỗi của cô.

Vậy nên, trải qua chuyện này, bốn người rất thống nhất mà quyết định, sau này tuyệt đối không thể uống say như vậy!

Dọn dẹp lại một lượt, Ngọc Sanh Hàn phải đưa thân thể Tần Hương Diệp về quốc đô, lấy lễ nghi dành cho Quốc mẫu cử hành đại tang, dọc theo đường đi, Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn không nói với nhau một câu, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, hai người đều tràn ngập cảnh giác và đối địch, chỉ hận không thể cách xa nhau một chút, đối mặt với tình huống như vậy, Hương Diệp lựa chọn lúng ta lúng túng đứng một bên không dám mở miệng.

Im lặng, là vàng.

Trong thời gian Ngọc Sanh Hàn bỏ lại quốc sự, Minh Lam và Tiêu Cẩm chỉ có thể gánh trách nhiệm giám quốc, hai huynh đệ giám quốc, Thái hậu giám sát bọn họ.

Nghe nói Hoàng thượng hồi cung, chúng thần nghe tin, chạy tới cửa cung, xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Tần Khê và Hương Nại Nhi bước xuống, nhìn cảnh tượng này, không lên tiếng, vén thẳng rèm xe lên, Ngọc Sanh Hàn ôm thân thể của Tần Hương Diệp, mặt không thay đổi bước xuống.


Khí áp trầm thấp, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Bách quan đồng loạt quỳ xuống, nghe An Quế tuyên đọc mang di thể của Hoàng hậu liệm ở hành cung trước, chọn ngày đưa vào Hoàng lăng.

Tiêu Cẩm quỳ gối bên cạnh bách quan, nhìn cô gái trong ngực Ngọc Sanh Hàn, vậy mà đã không còn hơi thở, thân thể chợt run lên, cảm giác hô hấp như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, rũ mắt xuống, răng môi run rẩy, Minh Lam chỉ thấy, một giọt lệ nhỏ xuống trên cẩm phục màu xanh mực của Tiêu Cẩm, trượt dài, cuối cùng biến mất.

Bên cạnh, một bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, Tiêu Cẩm dường như hơi ngẩn ra, khẽ ngẩng đầu, nhìn Cầm Thụy một thân thư sinh thanh tú, cùng với gương mặt đầy vẻ lo lắng kia, cắn răng, vươn tay lau đi giọt lệ trong mắt, quỳ thẳng người.

Ngọc Sanh Hàn ôm thẳng di thể của Tần Hương Diệp bước qua, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ nào, người trong ngực yên tĩnh thiếp đi, chết đi ngay trước mắt hắn, thỉnh thoảng, Ngọc Sanh Hàn sẽ sinh ra một loại ảo giác, đó chính là Hương Diệp, nhưng cô đang đứng sau lưng Hương Nại Nhi, cách một người mà bước đi cùng với hắn, trái tim đã hết đau đớn, chỉ còn dư lại, sự cảm kích.

Cảm kích cô gái này đã từng dùng thân thể này để yêu thương hắn.

Hương Diệp đổi một thân áo trắng, tóc dài vấn lên đơn giản, thanh tân tú nhã, đi theo bên cạnh Hương Nại Nhi, cũng không dẫn tới nhiều hiểu lầm, ánh mắt hơi rơi xuống Tiêu Cẩm, một thân cẩm phục màu xanh mực kia, tôn lên dáng vẻ thanh tao của hắn, dường như có hơi gầy đi, nhưng ánh mắt lại chín chắn hơn hai năm trước rất nhiều.

Tầm mắt chỉ hơi dừng lại trên người hắn, Tiêu Cẩm giống như cảm nhận được, quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của Hương Diệp, trái tim nhất thời dâng lên một cảm giác quen thuộc, hốc mắt ửng đỏ, còn chưa kịp nhìn rõ, Hương Diệp đã lẳng lặng dời mắt đi nơi khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui