“Nếu như ở đây có một sinh mạng, em có yên tâm hơn một chút không?” Ngọc Sanh Hàn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nhẹ giọng hỏi, lại chẳng nghe thấy một tiếng trả lời nào của người phía trước, cúi đầu, đã thấy Hương Diệp tựa vào ngực hắn, hô hấp vững vàng, vậy mà đã thiếp đi mất rồi!!!
Ngọc Sanh Hàn có chút dở khóc dở cười nhìn dung nhan say ngủ yên bình của cô, lúc trước sao lại đồng ý không chạm vào cô ấy làm gì chứ? Lần này, tự mình chuốc khổ rồi…
Im lặng, cuối cùng vẫn cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên môi cô, thấp giọng nói, “Ngủ ngon nhé.”
Cẩn thận ôm cô lên giường, sau đó trên tay phất qua một trận chưởng phong, ánh nến tắt ngúm, đèn hoa lụi dần, đêm dần yên lặng.
…
Vụt, lại chưởng phong lướt qua, nhưng là ở trong phòng Tần Khê.
Lúc trước Hương Nại Nhi đột nhiên xuất hiện, không thể làm gì hơn là ngủ chung một phòng với Tần Khê, sau cũng quên mất bảo người sắp xếp lại phòng cho bọn họ, Tần Khê cứ nằm trên giường mềm như vậy.
Chưởng phong phất qua, trong phòng liền rơi vào một mảng tối đen. Hương Nại Nhi ngồi trên giường lẩm bẩm, “Thì ra học võ còn lợi ở điểm này, tắt đèn rất tiện!”
“Hừ ~ chẳng lẽ nội công của anh không phải nội công!” Tần Khê hừ hừ nói xong, nằm xuống, “Mệt rồi, ngủ thôi.”
Sau một loạt tiếng vải vóc cọ sát, trong phòng không còn bất cứ tiếng động nào nữa, lắng nghe tiếng hít thở của nhau, Hương Nại Nhi lại không ngủ được, khẽ vén màn che lên, nhìn người đang nằm trên giường mềm ngủ rất yên ổn, im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, “Tần Khê, anh ngủ rồi à?”
“Chưa.”
”…”
“Hương Nại Nhi, em sao thế?” Tần Khê thấp giọng hỏi cô, đến cùng vẫn cảm thấy Hương Nại Nhi hôm nay có gì đó là lạ.
Người trên giường buồn bực một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Hôm nay… nghe anh quan tâm đến tình trạng của Ngọc Sanh Hàn như vậy, cho nên có chút bận tâm, anh cũng là xuyên hồn qua, không phải sao…”
Tần Khê nghe vậy, mở mắt ra, xoay đầu, nhìn bóng người vẫn đang buồn bã núp trong chăn. Suy nghĩ một chút, bèn cười nói, “Em lo chuyện này à, Ngọc Sanh Hàn và Ân Ngôn là tình huống đặc biệt, anh và Tiểu Hương Hương sẽ không sao đâu ~”
“Lỡ như có chuyện thật thì sao?” Giọng nói buồn buồn của Hương Nại Nhi truyền đến, “Nếu như có một ngày anh cũng giống Ngọc Sanh Hàn khi đó, đột nhiên không phải là anh, vậy em phải làm sao bây giờ? Anh chỉ biết suy nghĩ cho Hương Diệp, chưa từng nghĩ cho em… Nếu không có anh ở đây, anh có từng nghĩ đến em có khó chịu hay không không… Anh ấy, anh là đồ khốn kiếp, dạo này em vẫn không hiểu nổi, sao lại thích một tên khốn kiếp như anh chứ! Sao tự dưng em lại tự hành mình như thế chứ !!!”
Hương Nại Nhi lại vùi gương mặt buồn bực vào trong chăn, càng nói càng tức tối, càng nói càng khó chịu, sau đó, thanh âm đã không kìm được mà nghẹn ngào.
Mũi cay xè, hốc mắt cũng đỏ lên, đang định chui vào trong chăn cho xong, đã thấy một bóng người nhanh chóng lại gần, còn chưa kịp trốn vào chăn, cả người đã bị hắn ôm lấy cách một tấm chăn.
“Cô nhóc này, trong đầu em nghĩ gì vậy chứ?!” Tần Khê ôm Hương Nại Nhi, “Nói anh không nghĩ cho em, không có chuyện thì tự dưng nói làm gì để em sợ hả? Em và Tiểu Hương Hương, căn bản đâu có giống nhau.”
“Em biết là không giống! Trong lòng anh, muội muội vĩnh viễn là số một, em có thế nào, anh căn bản cũng chẳng quan tâm, không để ý cũng được, em cũng không cần anh quan tâm!! Hu hu…” Hương Nại Nhi cúi gằm, nói mãi nói mãi, nước mắt đã chảy ra, Tần Khê nhất thời hoảng hồn, hai tay lần mò trong bóng tối, chạm lên gương mặt Hương Nại Nhi, vội hỏi, “Hương Nại Nhi, em khóc à?”
“Không cần anh lo! Hu hu ~”
“Hương Nại Nhi, em đừng khóc mà, có chuyện gì to tát đâu…”
“Em cứ thích khóc đấy, anh quản em khóc hay không à!!! Hu hu~” Hương Nại Nhi nói xong, xoay người muốn đá hắn ra, không ngờ Tần Khê lại ập cả người xuống đè lên người cô, đôi bàn tay quờ quạng, chạm đến mặt Hương Nại Nhi liền không buông ra, Hương Nại Nhi muốn quay đầu không cho hắn chạm vào, không ngờ Tần Khê lại giữ mặt cô lại, đầu ép xuống.
Nói đúng hơn là, môi ép xuống.
Hoặc nói một cách khác, là cả người ép xuống.
Hương Nại Nhi cũng không biết là cái gì ép xuống nữa, có lẽ là chỉ có đầu, cũng có lẽ là toàn bộ, dù sao, dù sao cô thực sự hồ đồ rồi.
Vùng vẫy, muốn đẩy hắn ra, Tần Khê lại ép chặt cô không buông, mới vừa thả ra một chút, lại hôn xuống tiếp.
Hương Nại Nhi cũng quên mất tên khốn Tần Khê kia chiếm được bao nhiêu tiện nghi của cô, đè cô ra hôn hết lần này đến lần khác, oán giận gì cũng không nói ra được, cảm giác tê dại trên môi và cả cảm giác nước mắt tràn ra khắp gương mặt, khiến cô quên mất mình muốn nói gì.
Tần Khê lui xuống từ trên người Hương Nại Nhi, lại nhanh chóng chui vào trong chăn, Hương Nại Nhi theo bản năng co người lại, đã bị Tần Khê ôm vào lòng, siết lấy cô thật chặt, thấp giọng dỗ dành, “Em cũng là một cô bé ngốc.”
”…”
“Muội muội làm sao giống bà xã được…”
“Còn nói muốn kết hôn nữa, bây giờ đã ghen rồi làm sao mà được?…”
“Sau này anh vẫn phải yêu thương Tiểu Hương Hương, còn phải yêu em nữa, chẳng lẽ em lại đem mình so sánh với Tiểu Hương Hương à…”
“Đừng có khóc vì những chuyện thế này…”
“Anh cũng phát hoảng…”
Hương Nại Nhi lẳng lặng nghe Tần Khê thầm thì, thân thể bị hắn ôm chặt vào trong lòng, cảm giác ngập tràn như vậy, khiến cho cô quên cả khóc, núp trong ngực Tần Khê, lấy tay đấm hắn, “Anh khốn kiếp.”
“Rồi rồi, Tần Khê là một thằng khốn kiếp.”
“Anh còn chiếm tiện nghi của em.”
“Phải phải, Tần Khê chiếm tiện nghi của của Hương Nại Nhi, chiếm rất là sung sướng~”
Hương Nại Nhi nghe vậy, vươn tay nhéo tay hắn, Tần Khê nhất thời kêu đau, kéo tay Hương Nại Nhi xuống, cúi đầu trừng cô, “Còn động tay động chân nữa, cẩn thận anh cho em ngày mai không xuống nổi giường!”
“Đồ dê cụ!” Mặt Hương Nại Nhi nóng bừng, kéo tay Tần Khê qua cắn cho một phát, Tần Khê lại bị đau, trong lòng than, cô nhóc này sao lại bạo lực như vậy chứ?
Còn chưa kịp kéo cô ra, Hương Nại Nhi đã nhả ra trước, trong đêm tối, tròng mắt đen thoáng có ánh nước, nhìn Tần Khê nói, “Em muốn ăn Haagen Daz.”
“Hả?” Tần Khê bối rối, hơn nửa đêm muốn ăn kem cốc? Khóc nhiều quá ngu rồi?
“Em muốn ăn Haagen Daz” Hương Nại Nhi lặp lại lần nữa, Tần Khê liền hết ý kiến.
“Mười chuyện trước khi kết hôn kia em không cần nữa, em chỉ muốn Haagen Daz thôi.” Từ rất lâu trước kia, khi nghe lời quảng cáo đó, đã cảm thấy rất mong chờ, “Yêu cô ấy, thì hãy mời cô ấy ăn Haagen Daz.”
Chỉ vì một câu này, Hương Nại Nhi chưa từng mua Haagen Daz cho mình bao giờ, chính là vì chờ, chờ có một ngày, có người sẽ mời cô ăn Haagen Daz, hương vị đệ nhất của ái tình.
“Roll Royce trong các loại kem à…” Tần Khê lẩm bẩm, “Ở hiện đại chắc còn có thể mua cho em, bây giờ, anh biết kiếm Haagen Daz ở đâu cho em…” Đừng nói là Haagen Daz, kem cũng không mua được.
“Em mặc kệ, em muốn Haagen Daz!”
Tính tình tùy hứng của Hương Nại Nhi, càng ngày càng khó thu thập, Tần Khê thật bi kịch.
“Vậy…. chờ quay lại Tây Ngọc sẽ nghĩ cách nhé?” Tần Khê khóc thét trong lòng, cho dù có về địa bàn của hắn, hắn cũng biết lấy đâu ra một cây kem Haagen Daz chứ, thứ này dù có tiền cũng đâu có mua được ~
Tần Khê không nhịn được hoài nghi, Hương Nại Nhi căn bản đang dùng chuyện này để gây khó dễ cho hắn! Nói vậy, chỉ có thể coi như kế hoãn binh…
Lại nghe thấy, Hương Nại Nhi trong lòng thấp giọng nói, “Tần Khê, anh mà dám gạt em, em khinh bỉ anh cả đời.”
Tần Khê nhất thời ngẩn ra, ngượng ngùng cười hai tiếng, ôm Hương Nại Nhi nói, “Anh ngủ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...