Tiếp theo là tiếng gối đầu đập vào đầu, cùng với đó là tiếng rống giận của Hương Nại Nhi, “Tần Khê chết dẫm! Anh mộng du thì biến qua chỗ khác mà du! Em vừa mới ngủ được!”
Người bị đánh thức dậy giữa chừng thường rất kinh khủng, Ân Ngôn đang sợ hãi áp suất thấp bên trong, Ngọc Sanh Hàn đã rất không chịu trách nhiệm mà đẩy cô vào, chỉ nói, “Có người sợ ma.”
Ân Ngôn lảo đảo mấy bước, lao vào nội thất, chỉ thấy Hương Nại Nhi ngồi ở đầu giường, Tần Khê áo xống không chỉnh đứng bên cạnh giường nhỏ, trên giường có một cái chăn bông, xem ra đãi ngộ chỉ khá hơn so với ngả ra đất một chút.
“Hi~” Ân Ngôn miễn cưỡng cười trừ, vẫy vẫy tay với hai người.
“Hi cái đầu cô ấy!” Hai người cùng quặc lại cô nàng, Ân Ngôn bị Ngọc Sanh Hàn ném vào đây, trái tim cứ gọi là lạnh như ngói, mặc kệ Hương Nại Nhi vẫn còn áp suất thấp, mặt như đưa đám chui lên giường, “Hu hu~ Hương Nại Nhi~ có mà đó~ cậu thu nhận mình đi mà~”
Nói xong, mặc kệ Hương Nại Nhi có phản đối hay không, trực tiếp đụng ngã cô nàng, Hương Nại Nhi giãy dụa, hai người xoay tới xoay lui trong ổ chăn, Tần Khê đứng một bên nhìn cái giường rất kịch liệt kia, một hồi lâu mới thấp giọng nói, “Dù gì hai người cũng nên để ý đến một phái nam như tôi vẫn còn đứng sờ sờ ở đây chứ…”
Tần Khê bị bơ thẳng rồi, cho nên Tần Khê đi ngủ đây.
…
Hôm sau, Hương Diệp thức dậy, vẫn gối lên cánh tay Ngọc Sanh Hàn mà tỉnh lại, mới vừa cử động, Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh, dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn Hương Diệp một hồi lâu, đột nhiên cúi đầu, hôn lên trán Hương Diệp, nói một câu “Chào buổi sáng.”
Hương Diệp nhất thời đỏ mặt, một tay che chỗ vừa bị hôn trên trán, vừa lùi khỏ cái ôm của Ngọc Sanh Hàn, giống như bất mãn nói, “Đừng có như vậy.”
Ngọc Sanh Hàn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô chỉ cười, rút tay lại, liếc mắt nhìn Hương Diệp, đột nhiên kêu a một tiếng, Hương Diệp vội nhìn qua, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn duỗi duỗi cánh tay đau nhức, nghĩ đến đêm qua cô gối lên tay hắn cả đêm, trong lòng chợt có chút áy náy, liền ngồi xuống vẫy vẫy tay với hắn, Ngọc Sanh Hàn lập tức ghé qua, Hương Diệp liền kéo cánh tay hắn lại, nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn.
Cúi đầu nên không thấy nụ cười đạt được âm mưu kia nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn.
“Hương Diệp, chải đầu hộ anh đi.” Ngọc Sanh Hàn lại bắt đầu được voi đòi tiên, Hương Diệp liếc hắn một cái, gật đầu.
Dù đã một năm rồi không chải đầu giúp hắn, động tác trên tay vẫn không trở nên xa lạ.
Một cây lược, nhẹ nhàng chải qua, ngước mắt, nhìn hai người trong gương, chưa bao giờ cô nhớ đến những thứ ở hiện đại như lúc này.
Nếu giờ phút này, có thể chụp chung với hắn một tấm ảnh thì tốt quá.
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng than nhẹ, Hương Diệp nghe vậy quay đầu nhìn lại, lại thấy Ân Ngôn dựa bên cửa, ngẩn ngơ nhìn hai người, có chút buồn bã than thở, “Hay quá nhỉ ~ sáng sớm, chải đầu cơ đấy ~ trước mình cũng nói với Tam gia, mỗi ngày đều chải đầu hộ anh ấy ~ aiz ~ hay thật đấy ~”
Hương Diệp nghe nhịp điệu buồn bã này của cô nàng, chải tóc gọn gàng cho Ngọc Sanh Hàn xong, đặt lượt xuống bước đến trước mặt Ân Ngôn, vươn tay, ôm lấy hai má Ân Ngôn, “Mới sáng sớm, than thở cái gì hả.”
Ân Ngôn bị giữ lấy hai má, mặt nhăn lại, đầu dựa vào vai Hương Diệp kêu rên, “Hu hu~ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mình lại phải quay lại Tây Ngọc nghỉ ngơi dưỡng sức nữa sao?”
“Tùy cậu thôi.” Hương Diệp nhàn nhạt đáp lại, liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, lại bổ sung, “Hàn cũng đâu phải không nuôi nổi cậu.”
“Hương Diệp! Cậu kháy mình!”
“Nào có.” Hương Diệp phủ nhận.
“Rõ ràng có, cậu vừa mới kháy mình xong!”
“Đói rồi, đi ăn sáng thôi.” Hương Diệp đổi đề tài ngay lập tức, Ân Ngôn vẫn lẽo đẽo theo sau vặn vẹo, thẳng đến tận phòng ăn. Tần Khê và Hương Nại Nhi đã ngồi bên trong, hai người quay đầu, thấy Ân Ngôn, sắc mặt cũng chẳng tốt lành gì, hừ một tiếng, lại quay đầu qua chỗ khác.
Xem ra ngủ không được ngon giấc lắm ~
Ân Ngôn cười trừ một tiếng, “Ha ha… Hương Nại Nhi, sao hôm nay mình lại thấy cậu xinh một cách bất thường thế nhỉ ~ oh! Tần Khê, hôm nay đẹp giai ra nhiều đấy ~”
“Hừ!”
“Hừ! Mắt để trên trán, bổn thiếu gia ngày nào mà chả đẹp giai như vậy.”
Đối với chuyện đêm qua ba người này đã ầm ĩ cái gì, Hương Diệp chẳng có lòng dạ mà để ý tới, mấy người ngồi xuống, Hương Diệp đột nhiên mở miệng nói với Ngọc Sanh Hàn, “Em muốn anh đi cùng em gặp một người.”
Tần Khê và Hương Nại Nhi gần như là phản xạ có điều kiện, “Gặp phụ huynh à?”
Hương Diệp liếc hai người một cái, Ân Ngôn cầm đũa gõ thẳng vào đầu Tần Khê, “Đần thế, chính anh là phụ huynh mà còn hỏi ra câu thiếu dinh dưỡng thế à!”
Tần Khê suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, nhìn qua Hương Diệp hỏi, “Tiểu Hương Hương em định đưa cậu ta đi gặp ai? Sao lại không mang anh đi cùng chứ~”
“Anh biết y thuật không?” Hương Diệp nhíu mày, lại quay sang Ân Ngôn, “Người này chắc cậu cũng muốn gặp đấy, Lục hoàng tử điện hạ.”
Ân Ngôn nghe thấy cái tên này, nhất thời bắn người dậy, hô lên, “Quân Nhược?! Mình cũng muốn đi!!”
Kết quả là, Tần Khê và Hương Nại Nhi bị ghẻ lạnh bắt đứng ngoài, ba người đến Tây điện tìm người.
Nói đến vị Lục hoàng tử này, thực ra chính là em trai thứ sáu của Lăng Duẫn Hàm, khi Hương Diệp còn ở trong cung, trừ Ân Ngôn ra, thì chỉ có quan hệ tốt với Quân Nhược.
Ba người đến Tây điện, thấy Quân Nhược, Ngọc Sanh Hàn có hơi kinh ngạc, cậu trai kia chừng mười lăm tuổi, vẻ ngoài như phấn khắc ngọc mài, tựa như lưu ly tinh xảo, màu da cậu ta trắng nõn, mày liễu thanh đạm, một đôi mắt đen láy long lanh, tiếc ở chỗ, cặp mắt kia không nhìn thấy gì.
Ngọc Sanh Hàn đã biết Hương Diệp dẫn hắn tới đây gặp cậu ta vì chuyện gì.
Vị Lục hoàng tử này là người em trai khác mẹ mà Lăng Duẫn Hàm cưng chiều nhất, có điều bảy tuổi đã ốm một trận, sau đó mắt bị mù, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, cặp mắt này cứ để vậy đến giờ.
Sau khi ngồi xuống, Ngọc Sanh Hàn bắt mạch cho Quân Nhược, lại xem xét cặp mắt của cậu ta một chút, tật này tuy đã để lâu, những cũng không phải không có cách chữa, nếu chỉ chút tật về mắt này mà cũng không chữa được, Danh Dược Tử chắc sẽ phủ nhận quan hệ thầy trò với hắn mất.
Nghe mắt của Quân Nhược vẫn trị được, Ân Ngôn lập tức hưng phấn quên hết tất cả, lần này, chuyện cô nàng là Tân Hoàng phi đã chẳng lừa ai được nữa.
Hai nha hoàn của Ân Ngôn, Bằng Nhi và Trư Trư nghe nói cô vậy mà lại giả bộ mất trí nhớ không chịu nhận là biết Lăng Duẫn Hàm bèn dạy dỗ cô nàng xa xả, nói cái gì mà vô lương tâm, làm tổn thương trái tim người ta, kỳ thật, khí thế của hai nha hoàn, sao mà giống chủ nhân quá.
Hương Diệp nghe vậy, cũng dạy dỗ theo, nói Ân Ngôn không đủ thẳng thắn, cũng không nghĩ xem mình mới là người không thẳng thắn nhất, bị Ân Ngôn bật lại, khí thế của Hương Diệp liền trở nên ủ rũ, bị ánh mắt kia của Ngọc Sanh Hàn nhìn chằm chằm, không biết làm sao, một câu nói đã vọt ra khỏi miệng nhanh hơn cả phản ứng của cô, “Trị khỏi được bệnh của Quân Nhược thì em sẽ tin anh.”
Nghe thấy câu này của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ khí phách bức người, “Em nói đấy.” Nói xong kéo Quân Nhược đi vào trong nhà, “Hoàng tử, chữa bệnh nào.”
Hiếm khi gấp gáp như vậy.
Ngọc Sanh Hàn cực kỳ gấp gáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...