“Làm ơn, đừng có đứng đó quấy nhiễu tôi! Muốn ói qua một bên mà ói!” Hương Nại Nhi quay đầu rống về phía hai người, nhe răng nhếch miệng khua khua móng vuốt, An Quế và Lạc Nhạn bị hù cho sợ đến mức vội vàng trốn qua một bên, Hương Nại Nhi quay đầu nhìn Quan Niệm Nhã, hiển nhiên cũng bị hù cho sợ khiến cho sắc mặt có chút xanh, có điều vẻ mặt vẫn cứng rắn không chịu hiện ra vẻ sợ hãi.
“Hà hà, Quan tiểu thư, hai cái lúc nãy ngươi thấy thế nào? Nếu không, ta tiếp tục giới thiệu tiếp, mấy công cụ kia chờ được đưa vào cung xong, ngươi có thể tự mình thử nghiệm cho thỏa lòng.” Hương Nại Nhi mặt mày âm u tươi cười nói, đôi môi Quan Niệm Nhã run rẩy, liều mạng nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi đừng quên đây là Hoàng cung, nếu ngươi động thủ với ta…”
“Ha ha ha, động thủ với ngươi thì sao chứ? Nhóc con ~” Ân Ngôn đứng một bên cười cười, đột nhiên vươn tay, nâng cằm Quan Niệm Nhã lên, động tác trêu ghẹo kinh điển, Quan Niệm Nhã hóa đá trong nháy mắt, Tần Khê và Hương Nại Nhi đều sửng sốt.
“Khụ khụ, Ân Ngôn, nói thật đi, thực ra cậu là nhân yêu đúng không?” Hương Nại Nhi bình tĩnh hỏi một câu, Ân Ngôn lập tức quay đầu trừng cô nàng, “Còn dám hoài nghi mình là nhân yêu coi chừng mình cắn cậu đấy.”
Hương Nại Nhi hai tay chống nạnh, chỉ hất hất đầu về phía cô nàng, rõ ràng cho thấy không hề bị đe dọa, quay đầu, tiếp tục kể đến hình phạt thứ ba trong Thập đại khổ hình Mãn Thanh.
“Quan tiểu thư, chúng ta tiếp tục thảo luận những hình cụ khác đi ~ đề cử thứ ba của ta chính là gậy giáp, nó có thể bóc từng tầng da của ngươi ra, có điều ngươi yên tâm, sẽ không làm tổn thương đến thịt của ngươi….”
“Hương Nại Nhi.” Giọng nói của Hương Diệp đột nhiên truyền đến từ đằng sau, đám Hương Nại Nhi bỗng chốc ngẩn ra, lúng ta lúng túng quay đầu, đã thấy Hương Diệp mắt lạnh nhìn bọn họ chằm chằm, Ngọc Sanh Hàn mặt đầy bất đắc dĩ đứng một bên, Lạc Nhạn khó khăn lắm mới ngừng nôn khan lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, “Hoàng thượng ca ca, bảo Hương Nại Nhi đừng nói nữa đi, quá ghê người ~”
“Lạc Nhạc! Người ăn cây táo rào cây sung~” Hương Nại Nhi trừng Lạc Nhạn, Lạc Nhạn làm mặt quỷ, trốn bên Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp bước tới trước mặt Hương Nại Nhi, nhìn qua đám người Hương Nại Nhi một chút, lại nhìn Quan Niệm Nhã bị mấy người cột vào cây không ngọ nguậy được, hơi thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo trách cứ phóng về phía Tần Khê.
Tần Khê nhất thời đầy mặt ấm ức, hắn cũng đâu phải chủ mưu, vì sao lại trừng hắn?
Nhưng mà, ai bảo hắn là đàn ông, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn làm loạn, hắn không những không khuyên, còn làm loạn theo.
Hương Diệp bước tới trước mặt Quan Niệm Nhã, vươn tay về phía Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi ngoan ngoãn thả một con dao nhỏ xinh xắn vào tay Hương Diệp, Hương Diệp cắt đứt dây, nhìn gương mặt đỏ bừng lên của Quan Niệm Nhã, thản nhiên nói, “Quan tiểu chủ, ngại quá, bọn họ chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi đừng trách họ.”
Trói người ta lại mà còn đùa sao? Nào có chuyện đơn giản như vậy?!
Quan Niệm Nhã tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm ba kẻ không hề hối cải bên kia, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, hoàn toàn không có ý để ý đến, Hương Diệp thấy vậy, hơi bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu nhìn ba người, Hương Diệp và Ân Ngôn đều ngó lên nhìn trời.
“Oh ~ nhìn kìa, có máy bay.”
“Oh, đúng rồi ~ bay thật kìa.”
“Máy bay ở đâu ra chứ, rõ ràng là con chim nhỏ.”
Ba người hoàn toàn giả bộ ngờ nghệch, Ngọc Sanh Hàn thấy Hương Diệp nhìn chằm chằm ba người không rời, cuối cùng cũng mở miệng, “Tần Khê, Hương Nại Nhi, Ân Ngôn.”
Ba người kia bị giọng nói hơi uy lãnh làm cho run bắn, lúng ta lúng túng quay đầu, ánh mắt Ngọc Sanh Hàn chỉ qua Quan Niệm Nhã. “Qua xin lỗi đi.”
Quan Niệm Nhã nghe Ngọc Sanh Hàn lại bảo bọn họ xin lỗi nàng, trong lòng thực sự kinh ngạc không dứt, đường đường là Ngọc Khê vương, một người khác là Vương phi chưa cưới của Ngọc Khê vương, cho dù bọn họ thực sự trêu cợt mình, nàng chẳng qua chỉ là con gái của một Phó tướng, có tư cách gì bắt bọn họ phải xin lỗi.
Lại thấy, ba người thực sự tiến lại, mặt vẫn vênh vênh, nhìn nàng một chút.
“Xin lỗi ~~~”
Ba người ba câu, phía sau Hương Nại Nhi và Ân Ngôn đột nhiên mọc ra một bàn tay, ấn đầu hai người xuống, Hương Diệp đứng sau ba người, rất có dáng vẻ của phụ huynh, “Nói xin lỗi phải thành ý thật lòng.”
“Rất xin lỗi ~”
“Sau này sẽ không thế nữa ~”
Hương Nại Nhi và Ân Ngôn bị ấn đầu xuống, nhìn giầy của mình mà kêu, Hương Diệp cuối cùng cũng buông họ ra, nhìn qua Quan Niệm Nhã, Quan Niệm Nhã hiển nhiên ngẩn ra, vẫn còn bị ba câu “Rất xin lỗi ~” kia làm cho choáng váng.
“Về nhà.” Hương Diệp nói với ba người, không nhìn Quan Niệm Nhã nữa, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, còn chưa mở miệng, Lạc Nhạn đã chạy tới, kéo tay Hương Diệp, “Hương Diệp muội muội, khó khăn lắm mới quay lại một lần, sao mới đó mà đã đi rồi?”
Nhìn dáng vẻ kia của Lạc Nhạn, Ngọc Sanh Hàn âm thầm khen ngợi trong lòng, cô nhóc con này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
“Nghe Hoàng thượng ca ca nói ngươi quay về rồi. Nhưng mà ngươi lại không tiến cung, vất vả lắm mới gặp được ngươi, sao có thể để ngươi đi được, còn cả Hinh Phi tỷ tỷ nữa, ngươi còn chưa gặp tỷ ấy đúng không…”
“Ta gặp rồi.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, khiến cho Ngọc Sanh Hàn không nhịn được nhíu mày, “Em gặp cô ấy rồi?”
“Hương Diệp ngươi đi gặp Hinh Phi tỷ tỷ mà không gặp ta, ta thật đau lòng quá.” Lạc Nhạn chu môi oán trách, Hương Diệp nghe vậy không nhịn được toát mồ hôi, không tới thăm Hinh Phi thì nói ta vô tâm, thăm rồi thì lại tị nạnh, cô nhóc này thực khó chiều.
Quay đầu, lại thấy trong mắt Ngọc Sanh Hàn mang theo chút suy tư, chắc là đang suy đoán xem có phải Hinh Phi đã nói gì với cô, mới khiến cô đột nhiên thay đổi thái độ, mà thực tế, đúng là như thế.
“Vẫn còn sớm.” Ngọc Sanh Hàn lên tiếng, nhìn Hương Diệp, không có nửa câu sau, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn dựa vào tâm lý của bà mối, lập tức sáp lại gần Hương Diệp, “Ý của anh ta là ở lại trong cung chơi thêm lát nữa.”
“Đúng vậy, tối nay ở luôn cũng không có vấn đề gì.”
Hương Diệp nhìn nhìn hai người hai bên trái phải mỗi người một câu, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Ngọc Sanh Hàn, chỉ nói, “Mình biết.”
“Cậu biết?” Hai cô trăm miệng một lời.
Khóe miệng Hương Diệp như thoáng nụ cười, thầm nghĩ, ở bên hắn lâu như vậy, sao lại không biết, cả hai chỉ cần một ánh mắt, một câu chữ cũng có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương, đây là sự ăn ý giữa hai người bọn họ.
Sự ăn ý mà Ân Ngôn đã từng dùng để trêu chọc cô.
“Thừa dịp hôm nay đẹp trời thế này, không bằng tìm một chỗ mở tiệc nướng đi ~” Tần Khê đề nghị, nhất thời đạt được sự hưởng ứng của ba nàng, đừng hiểu lầm, ba nàng này là Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, người còn lại là Lạc Nhạn.
“Nhưng mà, tiệc nướng là cái chi?” Lạc Nhạn hưởng ứng xong, lại ngây thơ chêm thêm một câu như vậy, Hương Nại Nhi và Tần Khê đồng thời khinh bỉ nhìn qua.
Ba người hưởng ứng, Tần Khê đương nhiên đáp ứng, “Nhưng mà ở chỗ này thì không có đã, nhỡ đến tai Thái hậu thì làm sao giờ?”
“Quay lại Ngự hoa viên đi?” Lạc Nhạn hỏi, Hương Nại Nhi tung luôn một cú cốc bạo lực qua, “Đần quá, Ngự hoa viên còn dễ gây chú ý hơn.” Lạc Nhạn có chút ấm ức, nhưng mà, ở đây, trừ Ngọc lão Đại ra, ngay cả Hương Diệp cũng bị Hương Nại Nhi cốc rồi, cho nên, Lạc Nhạn tốt hơn là nên theo quần chúng đi thôi.
“Đến Thi ngưng điện đi.” Hương Diệp nhẹ giọng mở miệng, mọi người nhất thời ngẩn ra, sau một giây, liền lập tức nhận được sự hưởng ứng hoan hô của cả đám, Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, khóe mắt dường như mang theo ý cười, Hương Diệp liếc hắn một cái, không nói gì nữa, lại bước đến trước mặt Quan Niệm Nhã, “Ngươi đi cùng chứ?”
Một câu này, khiến cho Quan Niệm Nhã hoàn toàn ngơ ngẩn, Hương Nại Nhi bất mãn, “Hương Diệp~ bọn mình đi mở tiệc nướng mà ~”
Hương Diệp nghe vậy cũng không cho là phải, đột nhiên vươn tay kéo Quan Niệm Nhã, “Cho nên nếu như cô ấy chạy đi tố cáo Thái hậu nương nương thì sao? Đưa cô ấy đi cùng, là yên tâm nhất.”
Hương Diệp nói rất nhẹ nhõm, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô kéo tay Quan Niệm Nhã, hơi cau mày, nghĩ đến trước kia, cô cũng tỏ ra không để ý chút nào bảo hắn đi chăm sóc Hinh Phi, bây giờ lại có ý gì?
Khóe mắt liếc thấy ánh mắt kia của Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp hơi ngẩn ra, bước tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, như là đương nhiên hạ giọng nói, “Em muốn ăn ngô nướng.”
Rõ ràng là một câu nói chẳng phân chút tôn ti, lại khiến cho Ngọc Sanh Hàn thật vui vẻ, bởi vì đây là dáng vẻ lúc làm nũng của cô.
Kết quả là, một đám người chậm rãi đi vào Thi Ngưng điện, An Quế ngay từ lúc nghe được Tần Khê đề nghị muốn mở tiệc nướng đã vèo một cái chạy đi sai người chuẩn bị nguyên liệu.
Khi mấy người bước vào trong nội viện, An Quế đã sai người mang đồ đi vào, Hương Nại Nhi thấy thế, nhảy qua ôm đầu An Quế lắc lắc, “An Quế ông đúng là quá săn sóc, quá đáng tin.”
Đáng thương cho đầu của An Quế bị Hương Nại Nhi lắc tới lắc lui, vươn tay cầu cứu Hương Diệp đứng gần ông ta, Hương Diệp chỉ nói, “Cho nên có ông ấy đi theo Hàn, mình rất yên tâm.”
Những lời này cũng có thể hiểu là, có ông ấy ở đây, cô có ở đây hay không cũng chẳng quan trọng, kết quả là, An Quế lại rất oan uổng bị hàn quang của Ngọc Sanh Hàn bắn phá càn quét một lần.
Nói đến tiệc nướng, Tần Khê và Hương Nại Nhi thì không sao, trước kia cũng đã thử mở tiệc nướng trong hoàng cung rồi, Ân Ngôn tới cổ đại gần như chưa được thử qua, đương nhiên là hưng phấn, Lạc Nhạn thì từ trước tới nay chưa từng thấy kiểu ăn nào mới lạ như vậy, lòng đầy phấn khích.
Có điều, so với sự hưng phấn của hai người này, Quan Niệm Nhã lại cảm thấy có chút bức bối, Thi Ngưng điện này nàng chưa từng được vào, lần trước ở ngoài cung hầu chỉ, ai ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đi mất, nàng chưa từng đến Thi Ngưng điện, chứ đừng nói là nội viện này.
Cả đám ở trong sân bận bịu một trận, Quan Niệm Nhã chỉ có thể đứng một bên nhìn với Lạc Nhạn.
Tần Khê chuyển lò nướng, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn sắp xếp đồ để xiên, Ngọc Sanh Hàn mang giá sắt ra, Hương Diệp bày từng nguyên liệu lên, An Quế đem một túi than bự chảng đặt qua một bên, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị xong.
Lạc Nhạn thấy vậy, kéo Quan Niệm Nhã qua ngồi xuống.
Ngọc Sanh Hàn xiên một bắp ngô, từ từ nướng lên, Hương Nại Nhi xiên cánh gà xong, đưa thẳng cho Tần Khê, Tần Khê lĩnh mệnh nướng cánh gà, Hương Diệp thì chậm rãi lấy cá mực, đặt trên vỉ lò nướng.
Quan Niệm Nhã cũng cầm xiên, dựa theo động tác của bọn họ bắt đầu nướng, vừa mới vào đông, khí trời như vậy, tụ tập xung quanh bếp lửa nướng đồ lại rất ấm áp.
Nhưng mà, “Nướng thế này, đến khi nào mới chín chứ ~” Lạc Nhạn thỉnh thoảng lật lật chiếc xiên trên tay, hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, Hương Diệp đón lấy xiên nướng trên tay nàng, cầm hộ nàng, “Từ từ nướng là được.”
“Đúng vậy, tiệc nướng thú vị là ở quá trình nướng đồ.” Ân Ngôn cười tiếp lời, nói với Ngọc Sanh Hàn, “Này, Ngọc Sanh Hoàng, phết cho tôi ít mật ong nào.”
“Cậu gọi cái kiểu dở ông dở thằng gì thế hả?” Hương Nại Nhi ném một cái liếc mắt khinh bỉ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...