An Quế nghe Hương Diệp nói vậy, làm bộ làm tịch vả miệng mình một cái, cười cười dâng chiếc hộp nhỏ lên, “Hương Diệp quận chúa, An Quế cũng chỉ làm việc thôi, một mảnh tâm ý của Hoàng thượng, xin người nhận đi.”
Hương Diệp nhìn ông ta, có chút do dự, Hương Nại Nhi ngồi một bên thấy vậy, lập tức nhảy lên đoạt lấy chiếc hộp nhỏ, cười nói, “Coi như anh ta còn có chút lương tâm, cái này ta sẽ nhận thay Hương Diệp, ông yên tâm, ta sẽ giám sát Hương Diệp bôi thuốc thay cô ấy.”
An Quế thấy Hương Nại Nhi nhận lấy, lại nhìn Hương Diệp, hình như không có ý kiến, bấy giờ mới vui vẻ ra về.
Hương Nại Nhi nhìn Hương Diệp ngồi trước bàn yên lặng không nói gì, cầm chiếc hộp nhỏ đưa tới, ngượng ngùng cười nói, “Vết sẹo kia trên tay cậu nhìn cũng hơi dọa người, dù sao anh ta cũng là đệ tử nhập môn của Danh Dược Tử, một lọ cao trị sẹo vẫn hữu dụng.”
Hương Nại Nhi nói xong, cười nhẹ, ngồi xuống kéo tay Hương Diệp qua, vén tay áo lên, ban ngày nhìn vết sẹo kia lại càng thêm ghê rợn.
Trong mắt mang theo chút đau lòng, trách móc, “Còn không chịu kể với mình nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Hương Diệp nhìn mắt Hương Nại Nhi lóng lánh, một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải mở miệng, “Mình đến hoàng cung của Nam Lâm, gặp được một người khá hay ho, tên cô ấy là Ân Ngôn, cũng là dân xuyên qua.”
Chỉ thấy, Hương Nại Nhi kinh ngạc ngây ngốc, ngay sau đó con ngươi từ từ giãn ra.
“A! ! ! !”
Sáng sớm, trong Ngọc Khê vương phủ vọng ra một tiếng kêu sợ hãi như vậy.
Mà lúc này, bên trong hoàng cung, Ngọc Sanh Hàn ngồi trên long ỷ trong Ngự thư phòng, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Khê, Tần Khê đứng đó, tay chân lúng túng mất tự nhiên, cảm giác như đứa học sinh tiểu học bị gọi lên dạy dỗ vậy.
“Vết thương trên tay Hương Diệp, là do ai làm?” Ngọc lão Đại lạnh giọng mở miệng, ánh mắt như muốn bức chết người, Tần Khê thở dài, hắn biết ngay mà, biết ngay là cậu ta sẽ hỏi mà.
Nhìn cậu ta như vậy, giống như muốn lôi người khiến Hương Diệp bị thương ra thế này thế nọ rồi thế kia lắm, Tần Khê biết mở miệng sao đây ~ người kia là đồng loại mà, lại không phải cố ý.
Nhưng nhìn khí thế này của Ngọc Sanh Hàn, chắc sẽ không bỏ qua.
Tóm tắt đơn giản chuyện của Ân Ngôn, còn không quên thêm một câu, “Hương Diệp coi cô ấy là bạn bè, cậu mà đả thương Ân Ngôn, Hương Diệp sẽ thực sự không bao giờ thèm để ý đến cậu nữa đâu!”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, bấy giờ sắc mặt mới dịu bớt, Tần Khê nhìn hắn một chút, thầm nghĩ, vấn đề của cậu đã giải quyết xong, giờ đến vấn đề của tôi!
Bước lên, ngồi phịch xuống, bắt chéo chân, động tác rất là phách lối, “Lại nói, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu đây, chuyện tuyển tú nữ là thế nào hả?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn nhất thời trở nên lạnh lẽo, một lúc lâu mới mở miệng, “Chuyện này không phải chủ ý của tôi.”
Tuyển tú ba năm một lần, ba năm trước Hương Diệp tiến cung cũng đúng vào lúc vừa mới kết thúc không lâu, hôm đó, An Quế mang chỉ ý của Ngọc Sanh Hàn đến Ninh Nhiễm cung nói rõ ý tứ của Hoàng thượng.
Ai ngờ bị Thái hậu dạy dỗ cho một trận. Thừa dịp Ngọc Sanh Hàn xuất cung, tự chủ trương cho toàn bộ đám tú nữ tiến cung, Hoàng đế như hắn lên ngôi gần bốn năm, hậu cung không có lấy một đứa con nối dõi, trong vòng ba năm phế một Hoàng hậu hai quý phi, một quý phi khác thì bệnh mà mất, cả hậu cung chỉ còn có một Xảo phi, có hậu cung Hoàng đế nào lại cằn cỗi như thế không?
Thái hậu chỉ ho một tiếng “Kỳ quái!” là đám đại thần gật đầu lia lịa theo, hắn nếu thân là quân vương, thì cũng có trách nhiệm kéo dài dòng tộc, Ngọc Sanh Hàn dù có muốn đuổi hết đám tú nữ kia đi thì cũng không chịu nổi áp lực của đám đại thần.
Hương Diệp có phải đã sớm đoán được tình trạng thế này, nên mới không muốn ở bên cạnh hắn?
“Coi như cậu nói tuyển tú không phải ý của cậu đi, nhưng mà Tiểu Hương Hương nhìn vào thì đâu có như thế, cậu không giải thích với con bé hay sao? Hay là, cậu định sau này ai đi đường nấy?”
“Ai bảo tôi muốn ai đi đường nấy?” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng vỗ bàn một cái, trừng trừng Tần Khê, nhưng mà chuyện này, cho dù hắn giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, bởi vì có phủ nhận thế nào, thì hậu cung này vẫn còn ở đó, đều dính nhãn “Thuộc sở hữu của Ngọc Sanh Hàn”.
Tần Khê nhìn bộ dạng mày dựng mắt lạnh kia của Ngọc Sanh Hàn, có chút bất đắc dĩ than một tiếng, “Tôi chỉ nói với cậu thế thôi, vất vả lắm tôi mới lôi người về cho cậu được, cậu đừng có làm hỏng mà để con bé chạy mất lần nữa.”
“Tuyệt sẽ không.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng đáp ứng.
“Con người của Tiểu Hương Hương nhìn thì phóng khoáng dứt khoát, nhưng mà cũng hay thích tự chui đầu vào ngõ cụt, làm bản thân mình khó chịu, cậu. . . cũng đừng ép nó gắt quá.” Tần Khê nhắc nhở, xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi, “Đúng rồi, mấy giống lúa nước lai tạp đó của cậu làm đến đâu rồi?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, lườm hắn một cái, lạnh lùng nói, “Ai nói với anh là tôi trồng lúa nước lai tạp?”
Tần Khê nhún nhún vai, bất đắc dĩ thở dài nói, “Tôi còn tưởng cậu học Nông nghiệp cơ đấy ~”
“Ngại quá, tôi học Quản lý doanh nghiệp.”
Đợi Tần Khê đi rồi, Ngọc Sanh Hàn vỗ vỗ tay, Đoạn Lặc lập tức nhảy vào từ cửa sổ, “Hoàng thượng.”
“Ngươi đến đảo Lam Ngọc, đem phong thư này giao cho Linh Y.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt phân phó, “Cứ nói, Hương Diệp quay về rồi.”
Hôm sau, vương phủ có hai vị khách ghé thăm, trên sảnh lớn, Hương Diệp, Tần Khê và Hương Nại Nhi vây xung quanh một người, Hương Diệp ánh mắt thất thần, Tần Khê ánh mắt ngu ngốc, còn Hương Nại Nhi thì rớt cằm.
Ba người đều im lặng. Nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Vẫn là Tần Khê phản ứng đầu tiên, rất không xác định hỏi, “Tiền bối. . . Danh Dược Tử?”
Trên đại sảnh, Danh Dược Tử ngồi trên ghế, không thèm nhìn đến bọn họ, bưng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lại nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mấy người, mắt lạnh hất lên, hỏi, “Sao hả? Nhìn không thuận mắt?”
“Thuận! Siêu cấp thuận!” Hương Nại Nhi đột nhiên tiếp lời, khen nức khen nở, “Không ngờ đấy ~ tiền bối Danh Dược sau khi xóa vết sẹo trên mặt đi, dù mới hơn ba mươi nhưng có thể nói là vẫn giữ nguyên vẻ thướt tha thùy mị nha~ chẳng trách Quái Lão tiền bối khăng khăng một mực đợi người bao nhiêu năm như vậy ~”
Hương Diệp dù kinh ngạc Danh Dược Tử lại chịu xóa vết sẹo trên mặt, nhưng hôm nay nhìn trên mặt đã không còn dấu vết, chắc chắn đã bắt đầu khôi phục dung nhan từ rất sớm.
Lời của Hương Nại Nhi làm cho Quái Lão đang ngồi uống trà bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cả nước trà ra ngoài, trên mặt nghẹn đầy ý cười, mà khóe miệng của Danh Dược Tử, cũng chính là Lăng La hơi giật giật, sau đó rất bình tĩnh không lên tiếng, Quái Lão một lúc sau mới giải thích, “Danh Dược năm nay bốn lăm rồi.”
Nghe lời này, ba người đều choáng váng.
Danh Dược từ trước tới giờ quả thực chưa bao giờ nói qua tuổi thực của mình, nhưng mà, bọn họ vẫn cho là nhiều lắm bà ấy chỉ ba mươi là cùng.
Xem ra cho dù là thập niên nào, phụ nữ cũng cần được bảo dưỡng, hơn nữa Danh Dược hiểu biết y lý như vậy, nhất định lại càng biết bảo dưỡng, Hương Nại Nhi bây giờ đã sáp lại, mắt ứa lệ sùng bái nói, “Tiền bối, nhìn thấy người xong, ta cảm thấy tương lai của ta đã bừng sáng, OLAY kia căn bản không phải là đối thủ của người!”
“Thỉnh thoảng mệt mỏi*?” Danh Dược cùng Quái Lão đồng thời nhíu mày nghi vấn, ba đồng loại lại đồng loạt im lặng lần nữa.
* Thỉnh thoảng mệt mỏi = ngẫu lụy => phát âm na ná OLAY =)))))
Cuối cùng, Tần Khê nhìn bóng lưng rời đi của Danh Dược và Hương Diệp, cảm thán, “Quả nhiên, tình yêu! Khiến cho phụ nữ trẻ ra mười tuổi!”
“Này, đấy là quảng cáo của OLAY mà!” Hương Nại Nhi kêu lên.
“Thỉnh thoảng mệt mỏi?” Quái Lão lại nghi vấn, ánh mắt nhìn hai ngươi rất chi là mập mờ, “Tối hôm qua hai ngươi làm gì hả?”
Được rồi, chúng ta mặc kệ bọn họ đi.
Đầu kia, Lăng La ngồi xuống bàn đá bên vườn hoa, trên mặt mặc dù vẫn ít cười như cũ, nhưng bớt đi vẻ phẫn hận, nhìn qua có vẻ đã trở nên hiền hòa hơn nhiều.
“Danh Dược tiền bối thực sự đã bỏ xuống rồi.” Lúc Hương Diệp nhìn thấy Hương Diệp, liền nghĩ ngay đến kết quả của mối ly hận quá khứ bao năm qua, nhưng trong này có nhân tố của Quái lão tiền bối hay không, cô vẫn còn hoài nghi.
“Sớm nên bỏ xuống, giữ mãi một nỗi hận mười năm, cũng sẽ mệt mỏi.” Danh Dược nói vậy xong, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt Hương Diệp, chợt đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Hương Diệp, khiến cho cô hơi chấn động.
Lại thấy, khóe miệng Danh Dược cong lên một nụ cười, “Như vậy, ngươi cảm thấy đến khi nào ngươi sẽ mệt mỏi?”
Sắc mặt Hương Diệp khẽ chấn động, không hiểu ý bà ấy, nhưng dường như, lại hiểu.
“Thành thật mà nói, ngươi và Ngọc Sanh Hàn tách ra, ta không có cảm giác gì.” Danh Dược Tử đột nhiên nói, “Rõ ràng thích nhau, lại muốn phí hoài thời gian như vậy, đây là chuyện của các ngươi, nếu không phải nhìn những hành động ngu ngốc kia của hai ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm chữa khỏi gương mặt của mình như vậy.” Ý là, may nhờ có bọn họ làm mẫu, mới khiến bà ấy hiểu được hận ý mười năm qua của mình là ngu xuẩn cỡ nào.
Hương Diệp nghe giọng điệu như sung sướng khi người gặp họa kia của Danh Dược, mặt không nhịn được đen sì.
Cô và Ngọc Sanh Hàn? Hành động ngu ngốc? Rõ ràng thích lẫn nhau, lại muốn phí hoài thời gian của nhau. . . Nếu ở hiện đại, bọn họ cũng đã trên dưới ba mươi, quả thực không còn nhiều thanh xuân để bọn họ lãng phí.
“Một người có chấp niệm cũng không phải là chuyện xấu xa gì, nhưng năm tháng đã qua đi, quay đầu lại nhìn, ngươi sẽ phát hiện những thứ đã từng nắm chắc không buông giờ đã chẳng là gì, mà may mắn của ta chính là, sau lưng vẫn có một người chờ đợi ta.” Lăng La nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút thẫn thờ, rồi lại mang theo một tia an ủi may mắn, “Ngươi cảm thấy, Ngọc Sanh Hàn có thể chờ ngươi bao lâu?”
Phải đợi bao lâu, mới có thể chứng minh đó là tình yêu?
Phải xem bao lâu, mới có thể nhìn thấy sự thật lòng của đối phương?
Phải suy ngẫm bao lâu, mới có thể xác định bọn họ trọn đời trọn kiếp?
Rõ ràng là một câu hỏi không có lời giải, lại khiến cho Hương Diệp rối bời, nhất định muốn tìm ra một đáp án. Danh Dược nhìn vẻ mê man trên gương mặt cô, đột nhiên vươn tay, kéo cao ống tay áo trái của Hương Diệp lên, nhìn vết sẹo kia thở dài hai tiếng.
“Vết sẹo này của ngươi không đến lượt ta để ý.”
Trước kia Ngọc Sanh Hàn chọn học y với bà ta, hoàn toàn là vì một Hương Diệp, rõ ràng không cần bà tới trị, lại còn mở miệng mời bà tới đây.
Sư phụ, giúp ta.
Một phong thư, bốn chữ đơn gian, Danh Dược sửng sốt hồi lâu, giống như Hương Diệp không có chuyện gì tuyệt sẽ không gọi Tần Khê là “ca ca”, Ngọc Sanh Hàn nếu không có chuyện muốn nhờ, cũng quyết sẽ không gọi bà ấy một tiếng “Sư phụ”, đây chính là điển hình của câu không có việc thì không lấy lòng, chỉ riêng điểm này thôi, hai người này đã là một cặp tuyệt phối rồi!
Có một đồ đệ như vậy, quả thực khiến cho Lăng La rất bất đắc dĩ.
Vết sẹo của Hương Diệp không tới lượt bà ấy trị, nhưng nút thắt trong lòng cô cần phải có người thay cô cởi bỏ, Ngọc Sanh Hàn nói, người kia chỉ có thể là Danh Dược Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...