“Sao vậy?” Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đồng thời ngẩng đầu, sau đó lại đồng thời đặt quyển sách trên tay xuống.
Tần Khê nhìn động tác vô cùng hài hòa của hai người, thấy thực là ngượng ngập, lắc lắc đầu, nắm thẳng lấy tay Hương Diệp cầu cứu, “Tiểu Hương Hương~~ “
Ngọc Sanh Hàn ngay lập tức bắn ra một ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay Hương Diệp của Tần Khê, phóng ra hàn quang, Hượng Diệp nhàn nhạt rụt tay lại, hỏi, “Rốt cuộc là làm sao?”
“Hương Nại Nhi từ hôm qua về đã trốn trong phòng không ra ngoài, gọi thế nào cũng không chịu ra ~~” Tần Khê có chút buồn bực nói, lúc đó phản ứng đồng thời của Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn chính là, “Anh làm gì với cô ấy hả?”
Tần Khê nghe vậy thì xấu hổ, sau đó mặt mày lại ấm ức, bật thốt lên, “Tôi có làm gì cô ấy đâu? ! Hai người phải hỏi cô ấy làm gì với tôi mới đúng!”
Nghe vậy, hai người lại không hẹn mà cùng hỏi, “Cô ấy làm gì với anh?”
Tần Khê giờ phút này chỉ biết im bặt, hắn thực không biết tìm hai đứa này nhờ giúp đỡ là đúng hay sai đây.
“Ạch. . . Thực ra thì chính là, cô ấy, đó đó, tôi. . .” Tần Khê không biết trình bày thế nào, cuối cùng rũ vai xuống, thở dài nói, “Chuyện này mà nói ra thì rất phức tạp.”
“Vậy thì rút gọn lại nói.” Hai người lại một lần nữa đồng thanh.
Tần Khê câm nín luôn, hắn đột nhiên chẳng muốn nói nữa, Hương Diệp nhìn hắn, lại hỏi, “Cô ấy ‘đó đó’ anh?”
“Phụt~” Tần Khê ngửa mặt lên trời thở dài, “Đấy không phải là trọng điểm!”
“Anh muốn biết tại sao cô ấy lại nhốt mình, thì trọng điểm chính là giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói, khiến cho Tần Khê run rẩy một chập.
“Thực ra thì… Tôi cảm thấy, đây chẳng qua chỉ là suy đoán rất bảo thủ của tôi thôi nha.” Tần Khê nhìn hai người, ngượng ngùng cười nói, “Hương Nại Nhi hình như, thích tôi. . .” Dứt lời, lại vội vàng chêm thêm một câu, “Tôi nói rõ đây tuyệt đối không phải là tôi tự luyến đâu nhá.”
Nghe xong lời nói hết sức bảo thủ này của Tần Khê, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn cực kỳ trầm mặc, bầu không khí này khiến cho Tần Khê có chút không được tự nhiên, hai đứa này đây là vẻ mặt kiểu gì thế, sao giống như là, rất khinh bỉ hắn vậy?
“Anh mới biết sao?” Hương Diệp ném qua một ánh mắt khinh thường, Ngọc Sanh Hàn không thèm nhìn hắn.
“Chẳng trách Hương Nại Nhi lại bực bội ầm ĩ. Thích một người như thế, thật đáng thương.” Hương Diệp khoát khoát tay, lại cầm sách lên, có thể nghĩ ra, chắc là Tần Khê lại làm chuyện ngu xuẩn gì đó chọc giận Hương Nại Nhi rồi.
“Hương Nại Nhi thực sự… thích anh?” Tần Khê thấy thực hỗn loạn, mặc dù hắn đã nghĩ tới, hắn còn tưởng là tự mình tưởng tưởng ghê quá, thích hắn thật? Trời ạ, hắn lại còn ở trong tình trạng chẳng hiểu gì, chẳng trách Hương Nại Nhi lại tức giận như vậy.
Trong đầu Tần Khê, Hương Nại Nhi bây giờ chính là đang bế quan, chờ đến ngày cô nàng xuất quan, cũng chính là tử kỳ của hắn.
“Anh đi tìm cô ấy đây.” Tần Khê nói xong, chạy thẳng ra ngoài, Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp một chút, hỏi, “Không đi xem bọn họ sao?”
“Chuyện của bọn họ, không cần người ngoài nhúng tay.” Hương Diệp nhàn nhạt đáp, lật một trang sách, quyển sách trên tay lại bị Ngọc Sanh Hàn rút ra, một cặp mắt đen nháy nhìn thẳng vào cô, “Đã vậy thì, dù sao cũng đang rảnh rỗi, chúng ta đi hẹn hò, thế nào?”
“Con người của Tần Khê quá đần độn, chắc là không giải quyết Hương Nại Nhi được, em vẫn nên đi xem thế nào thì hơn.” Hương Diệp ngượng ngùng đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, nói với Ngọc Sanh Hàn, “Em đi đổi y phục, lát nữa xuất cung.”
Ngọc Sanh Hàn đen mặt đứng dậy nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, “Anh cũng đi.”
Hương Diệp nghe vậy, chỉ khoát khoát tay, không có ý kiến.
Hai người xuất cung, đi thẳng đến Ngọc Khê vương phủ, cả hai chẳng qua là mang tâm trạng đi xem trò vui đến ngó nghiêng một tí, nhưng không ngờ, hôm nay Hương Nại Nhi không phải chỉ đơn giản là cáu kỉnh.
“Hương Nại Nhi~ chúng ta tâm sự một chút được không? Cô ra ngoài đi mà~ chuyện đó ấy, chúng ta có thể thương lượng được mà~ thật ra thì, tôi cũng không phải người cố chấp như vậy đâu, nếu cô muốn tỏ tình với tôi, tôi cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ, cho nên ấy, cô ra ngoài trước đi, được không.”
Hai người bước vào sân, chỉ thấy Tần Khê đang đứng ngoài phòng Hương Nại Nhi nỉ non, có điều mấy lời đó, sợ rằng Hương Nại Nhi mà nghe thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa~
Quản gia và Lam Điền đứng cách đó không xa, ló người ra nhìn lén.
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đứng ở cửa sân, nhìn Tần Khê đứng đó thao thao bất tuyệt, mà Hương Nại Nhi ở bên trong chẳng có chút phản ứng nào.
“Hương Nại Nhi~ Hương Nại Nhi~ cô có đói bụng không, tôi đã sai người làm rất nhiều đồ ăn ngon nha~” Tần Khê lại đổi giọng dụ dỗ. Hương Diệp đang cười, lại nghe bên trong truyền đến tiếng cốc sứ bể nát, cả tiếng gầm nhẹ của Hương Nại Nhi, “Biến! !”
“Này! Thái độ của cô thế là sao hả? !” Tần Khê nỉ non lâu như vậy, cô nàng lại còn hung dữ với hắn.
“Tôi không muốn ra ngoài! Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Giọng nói của Hương Nại Nhi xen lẫn tiếng khóc rời rạc, dù là Tần Khê cũng nghe thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng đập cửa, “Hương Nại Nhi, cô làm sao vậy? Cô nói đi mà.”
“Hu hu~ đi đi mà! Hu hu~~” bên trong Hương Nại Nhi nghe thấy giọng nói ân cần của Tần Khê, không nhịn được khóc ra thành tiếng. Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn nhìn nhau, cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, vội vàng đi tới, gọi, “Hương Nại Nhi!”
“Hương Nại Nhi cô mà không mở cửa, tôi phá cửa đấy.” Tần Khê nghe thấy tiếng khóc bên trong, có chút tức giận quát, tiếng khóc bên trong chợt ngừng lại, giống như có chút bối rối, vừa khóc vừa nói, “Hu hu~ anh mà dám phá cửa, tôi thề sẽ tuyệt giao vơi anh! !”
Lời này đúng là to chuyện rồi, Tần Khê vừa định phá cửa, liền khựng người lại, sắc mặt tức đến đến hỏng người, gào lên, “Hương Nại Nhi, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ! Có chuyện gì không nói được với tôi chứ? ! Cô đừng khóc nữa được không?”
Hương Diệp ra hiệu cho Ngọc Sanh Hàn bằng ánh mắt, Ngọc Sanh Hàn lập tức sáng tỏ, vươn tay bịt miệng Tần Khê lại.
Lúc này Hương Diệp mới nhẹ nhàng gõ cửa, “Hương Nại Nhi, là mình đây, cậu mở cửa ra đi.” Những lúc như thế này, con gái vẫn dễ nói chuyện hơn, quả nhiên, Hương Nại Nhi ngừng khóc, chỉ thút thít hỏi, “Hương Diệp?”
“Là mình đây~ cậu đừng khóc nữa, mở cửa cho mình đi.”
“Mình không muốn gặp Tần Khê~” Hương Nại Nhi nói xong, giọng lại như sắp khóc, Tần Khê nghe mà bực mình, đang định mở miệng, lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo, Hương Diếp nói tiếp, “Hai anh đi trước đi, em nói chuyện với cô ấy.”
“Nhưng mà, Tiểu Hương Hương. . .” Tần Khê còn muốn nói gì đó, lại bị Ngọc Sanh Hàn lôi đi thẳng, rất dứt khoát.
Tần Khê bị lôi đi, Hương Diệp bảo quản gia và Lam Điền cũng rời đi, ngoài cửa nhất thời yên lặng, Hương Diệp lại gõ cửa lần nữa, “Hương Nại Nhi, bọn họ đều đi rồi, cậu mở cửa đi.”
Bên trong dường như yên tĩnh một hồi, một lúc sau, mới nghe giọng nói của Hương Nại Nhi vọng ra từ sau cửa, “Hương Diệp. . .”
“Bất kể có chuyện gì, vẫn có bọn mình mà.” Hương Diệp nhẹ giọng an ủi, Hương Nại Nhi bên trong lại im lặng một hồi, không lâu sau, cửa mở ra, Hương Diệp đẩy cửa đi vào, Hương Nại Nhi lập tức trốn ra xa.
Trên đầu cô quấn một dải băng, co người núp một bên, Hương Diệp nhìn cả phòng lộn xộn, trái tim hơi khựng lại, hỏi, “Hương Nại Nhi, cậu làm sao thế?”
“Hương Diệp. . .” Giọng Hương Nại Nhi nức nở, tràn ngập sự bất lực, “Mình phải làm sao bây giờ? Bộ dạng của mình trở nên rất kỳ quái, mình sợ lắm. . . hu hu~ “
Hương Diệp nghe vậy, đến gần cô, “Bộ dạng cậu thế nào? Để mình xem xem.”
“Không được, hu hu~~ cậu sẽ bị dọa mất. . .” Hương Nại Nhi nói xong, lại lùi sang bên cạnh, Hương Diệp thấy vậy, sải bước về phía trước, kéo Hương Nại Nhi qua, gạt miếng lụa mỏng trên đầu cô xuống.
Chỉ thấy, trên gương mặt vốn trắng nõn, chẳng hiểu tại sao lại hiện ra một mảng màu xanh, vết ban màu xanh đậm, từ trán lan ra đến hơn nửa gương mặt, mới nhìn, cũng hơi dọa người.
Hương Nại Nhi thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Hương Diệp, cựa mình muốn tránh ra, Hương Diệp vội vàng ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi, “Hương Nại Nhi, đừng sợ, cậu không làm mình sợ đâu, trước tiên cậu phải bình tĩnh một chút, nói với mình xem tại sao thứ này lại xuất hiện, có Ngọc Sanh Hàn ở đây, anh ấy nhất định có thể giúp cậu, nếu anh ấy không chữa được, Danh Dược Tử chẳng phải vẫn còn ở quốc đô sao. Không phải lo lắng. .”
“Hương Diệp~” Hương Nại Nhi ôm chặt lấy Hương Diệp, khóc hu hu, “Mình cũng không biết tại sao lại mọc ra cái này, mới đầu, chỉ có từng chấm từng chấm thôi, mình không chú ý, để tóc che đi sẽ không thấy, nhưng mà tối hôm qua, tối hôm qua lúc về, nó càng mọc càng nhiều, mới chưa đến một ngày đã biến thành như bây giờ. . . Hu hu~ Làm sao bây giờ? Bộ dạng mình thế này, mình không muốn gặp Tần Khê đâu~ Hu hu~ “
“Nhưng mà, Tần Khê lo cho cậu lắm~ bộ dạng cậu thế này, anh ấy càng lo thêm, cậu yên tâm, Tần Khê sẽ không tránh né cậu vì bộ dạng cậu thế này đâu, mình bảo đảm với cậu, trước để cho Ngọc Sanh Hàn xem một chút, nếu chưa được, chúng ta tìm Danh Dược Tử tới, nhất định có thể chửa khỏi mặt cậu. Tin mình nhé.” Hương Diệp vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào vai Hương Nại Nhi, nói một hồi, tâm trạng của Hương Nại Nhi mới bình tĩnh lại.
Nhìn ra bên ngoài, đã là hoàng hôn.
“Cậu đói chưa? Mình mang chút đồ ăn vào cho cậu, trước để Ngọc Sanh Hàn xem cho cậu một chút?”
“Mình. . . Đừng cho Tần Khê vào nhé.”
“Được.” Hương Diệp nhẹ giọng bảo đảm, lúc này mới bước ra, Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn thấy cô ra ngoài, liền vọt tới hỏi, “Rốt cuộc cô ấy bị làm sao? Sao lại phản ứng kinh khủng như vậy?”
“Lam Điền, cô lấy chút đồ ăn lại đây đã, ta tự mình bưng vào.” Hương Diệp quay đầu nói một tiếng với Lam Điền, rồi mới quay sang nhìn Tần Khê đang lo lắng, nói, “Trên mặt Hương Nại Nhi mọc ra một thứ rất kỳ quái, cô ấy không muốn dọa đến anh.”
“Thứ gì?” Tần Khê nghe mà ngơ ngác, ngay sau đó lập tức như vừa giận vừa lo, “Cô ấy đang nghĩ gì thế? ! Anh thì bị cô ấy dọa cái gì chứ? !” Nói xong, lại muốn đi về phía gian phòng của Hương Nại Nhi, Hương Diệp vội vàng kéo hắn, “Anh đừng đi. Vất vả lắm cô ấy mới bình tĩnh lại, anh đừng có thiếu đầu óc như vậy.”
“Anh thiếu đầu óc? !” Tần Khê có chút khó tin, Ngọc Sanh Hàn lại gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, “Chính xác.”
“Này!”
“Hương Nại Nhi thích anh, bộ dạng đó của cô ấy, không muốn để anh nhìn thấy nhất.” Hương Diệp nhìn Tần Khê nói, Tần Khê nghe vậy, chợt ngẩn ra, tựa hồ như hiểu, miệng mấp máy, nhưng không mở miệng, Hương Diệp tiếp tục nói, “Anh đừng nóng vội, để Hàn xem cho cô ấy trước, cho Hương Nại Nhi an tâm lại đã.”
Tần Khê nghe thế, đột nhiên vung một quyền vào cây cột bên cạnh, mắng, “Con heo kia! Lại để ý đến chuyện này? ! Anh còn không để ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...