Khi hắn được người đó cẩn thận chăm sóc, tâm tình như thế thế nào.
Bởi vì hắn, hại gia đình của nàng xuất hiện rạn nứt, hắn yên lặng bỏ đi, lúc đó tâm trạng của hắn thế nào.
Nhìn nàng bị thù hận cắn nuốt, dạy nàng võ nghệ, hy vọng nàng bình tâm lại trong hận thù, hy vọng nàng sống được tự tại được nhẹ nhõm, hôm nay, còn phải nhìn nàng quay trở lại vòng tay của kẻ khác, Quái Lão, tâm trạng của ông rốt cuộc là như thế nào?
Bên kia, Danh Dược Tử chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lạc Thiên Minh, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một kẻ xa lạ, một lúc lâu, đột nhiên cười, Hương Diệp cảm thấy, trong lòng Quái Lão dường như co rút đau đớn trong chớp mắt.
Lại thấy, Danh Dược phía trước dường như khẽ quay đầu lại, đuôi mắt liếc qua Quái Lão, sau đó nhanh chóng quay lại, cười nói, “Nhưng mà ta đã không cần ngươi đền bù nữa rồi.” Nói xong, kéo chiếc khăn che mặt trong tay Lạc Thiên Minh lại, mũi chân điểm nhẹ một cái, liền phi thân rời đi, Ngọc Sanh Hàn dường như đã sớm biết đáp án của bà, Danh Dược vừa cử động, lập tức đã kéo Hương DIệp đi theo.
Quái Lão dường như mãi một lúc mới phản ứng lại được, lúc này mới vội vàng đuổi theo, lúc đi qua Lạc Thiên Minh, đối diện với tầm mắt của ông ta.
“Lăng Là xin nhờ ngươi.”
“Nói nhảm.” Bỏ lại một câu, Quái Lão dùng khinh công nhảy lên, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất.
Lúc đuổi kịp ba người, vẫn cứ cợt cợt nhả nhả, đi theo Danh Dược Tử kêu gào không ngừng, Hương Diệp ở bên cạnh nghe, ánh mắt chợt rơi vào cánh tay bị thương của Ngọc Sanh Hàn, hơi phân tâm, Ngọc Sanh Hàn liền kéo cô, tránh để cô đụng phải cây.
Danh Dược Tử phía trước thấy vậy, hơi xoay đầu lại, ánh mắt thoáng chốc như dừng lại trên tay hai người, Hương Diệp cũng không hiểu tại sao, đột nhiên tránh khỏi tay Ngọc Sanh Hàn, dưới chân tăng tốc, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Danh Dược Tử, Ngọc Sanh Hàn đi sau mặt mày buồn bực, Quái Lão thấy vậy, bay đến bên cạnh, cười nói, “Tiểu tử, ta hiểu tâm trạng của ngươi.”
“Tiền bối, làm ơn chuyên tâm đi.” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nói xong, lao về phía trước.
. . .
Lúc về đến quốc đô, đã là buổi đêm, mới vừa vào cửa cung, An Quế đã tới bẩm báo, Hinh Phi đã sốt cao mấy ngày chưa hạ, hôm nay đã là ngày thứ năm.
Ngọc Sanh Hàn không nói gì, đưa Danh Dược Tử tới thẳng hành cung của Hinh Phi, Hương Diệp nhìn, chỉ yên lặng quay lại Phượng Hoàn cung của mình, Quái Lão thấy thế, không nói tiếng nào đi theo.
“Nha đầu, ngươi có tâm sự?”
“Tiền bối, Tiêu Cẩm sao rồi?” Hương Diệp không đáp mà hỏi ngược lại, Quái Lão hơi ngập ngừng một chút, cười hỏi, “Nha đầu, ngươi và Tiêu Cẩm đều là đồ đệ của ta, ngươi có chuyện, sư phụ cũng sẽ không mặc kệ.”
“Sư phụ.” Hương Diệp hiếm khi mở miệng gọi ông ta, khiến cho Quái Lão có chút được sủng mà kinh, lại nghe cô hỏi, “Người thích Linh Y sao?”
Quái Lão liền im lặng, lời này của Hương Diệp nghe không giống câu nghi vấn chút nào, nghe giống câu khẳng định hơn.
“Mấy năm gần đây người vẫn chăm sóc bà ấy sao?” Hương Diệp hỏi tiếp, vẫn là giọng điệu khẳng định.
“Có bao giờ, cảm thấy mệt mỏi không?” Trên gương mặt Hương Diệp lộ ra vẻ hoang mang, nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Quái Lão, lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói, “Sư phụ, chuyện khuyên bảo người khác không thích hợp với người.” Nói xong, mặt đẩy vẻ bất đắc dĩ xoay người bỏ đi, một lúc lâu sau, Quái Lão mới phản ứng lại, buồn bực nói, “Hiếm khi ta muốn giống một tiền bối hiền từ chỉ đường mở lối cho dê con lạc đường mà~ “
Khi Ngọc Sanh Hàn ra khỏi hành cung của Hinh Phi, trời đã mờ sáng, không về Thi Ngưng điện mà đi thẳng đến Phượng Hoàn cung, chạy một ngày đường, lại bận rộn cả một đêm, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện của Hinh Phi.
Vào trong phòng ngủ của Hương Diệp, đã thấy cô đang tựa trên giường nhỏ, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, cứ vậy mà thiếp đi.
Ngọc Sanh Hàn bước tới, đang vươn tay, Hương Diệp đã tỉnh dậy, ánh mắt tỉnh táo, dường như ngủ không sâu, là vẫn ngồi đợi ở đây sao?
“Anh về rồi?” Hương Diệp nhẹ giọng nói, kéo chiếc chăn mỏng ra, đang định đứng lên, không ngờ, cả người Ngọc Sanh Hàn lại ập xuống, sức nặng thân thể đặt hết lên người cô, Hương Diệp hơi ngẩn ra, mặc hắn dựa vào, nhẹ giọng hỏi, “Mệt lắm không? Nghỉ ngơi trước đi.”
“Đừng, cứ để anh ôm em như thế này.” Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nói, cánh tay ôm cô càng thêm chặt.
Hương Diệp có chút bất đắc dĩ, ngừng một chút, vẫn nói, “Chắc anh thấy như vậy thoải mái lắm, nhưng mà em sắp bị anh đè bẹp rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, khóe miệng lan ra ý cười nhè nhẹ, móng vuốt bắt đầu lần mò bên hông Hương Diệp, “Bẹp à? Để anh xem nào.”
“Đừng có nghịch.” Hương Diệp vươn tay đẩy Ngọc Sanh Hàn ra, kéo hắn đứng dậy, để hắn ngồi tử tế, Hương Diệp lục lọi trong cái bàn bên cạnh giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, Ngọc Sanh Hàn đang khó hiểu, lại thấy Hương Diệp mở hộp ra, liếc xéo hắn một cái, “Đưa tay đây.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn chiếc hộp trong tay cô, lại nhìn Hương Diệp, mặt đầy ý cười, “Em đã sớm chuẩn bị xong?”
Hương Diệp không nói gì, kéo cái tay bị thương của Ngọc Sanh Hàn qua, vén cao tay áo, nhẹ nhàng cởi băng, nhẹ giọng nói, “Vội vàng quay lại, bận rộn cả đêm, còn chưa đổi lại thuốc.”
“Em chờ anh cả đêm?”
“Chẳng qua là em lo cho Hinh Phi.” Hương Diệp ngoài miệng thì nói vậy, động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô thành thạo thay thuốc, băng bó, cuối cùng mới thuận miệng nói, “Hinh Phi đã không còn gì đáng ngại, anh đã hạ lệnh, chờ nàng khỏe lại, sẽ để nàng chuyển đến lãnh cung.”
Động tác thu dọn của Hương Diệp hơi khựng lại, nhìn Ngọc Sanh Hàn, không biết là do ngữ khí của hắn vô cùng nhẹ bẫng, hay là do tâm tư của cô đang hỗn loạn, đây chính là sự sắp xếp như lời hắn nói? Đưa Hinh Phi vào lãnh cung?
Tuy nói cô không biết mình đang mong chờ điều gì, nhưng kết quả như vậy, nhất là Ngọc Sanh Hàn lại hời hợt đến thế, đẩy một cô gái yêu thương hắn sâu đậm như vậy vào một nơi không ai hỏi đến, cô không cho rằng đó là một loại nhân từ.
Trong lòng mặc dù không thoải mái, những vẫn cười nhẹ, cho dù hắn có làm gì, dù hắn có xử trí Hinh Phi thế nào, cô cũng sẽ không ầm ĩ với hắn, trước khi đến cái hẹn ba năm, cô muốn làm một kẻ mù như vậy một lần, sống những ngày thực tốt đẹp với hắn.
Cho nên khi Xảo Phi khóc lóc đến tìm cô giúp đỡ, cô cũng chỉ nói một câu cho qua, thân là phi tử, cô không có cách nào thảy đổi tâm ý của Hoàng thượng, huống chi, đó là tội khi quân.
Giả mang thai, đây là chuyện không dễ để thứ tội trong Hoàng thất.
Bởi vì sự áy náy với Hinh Phi, lúc Hinh Phi bị đưa vào lãnh cung, Hương Diệp không dám tới thăm nàng ta, chỉ có thể bảo An Quế chuẩn bị tất cả, quan trọng nhất là đừng để cho Hinh Phi phải chịu thiệt thòi ở lãnh cung. Những điều này đều là chuyện sau này.
Lại nói, đêm đó, Ngọc Sanh Hàn vừa mới hồi cung đã sai Đoạn Lặc đi đón Tần Khê và Hương Nại Nhi về, nếu không còn chưa biết hai người kia đã lạc đi đâu rồi.
Chẳng qua là không ngờ tới, hai người kia lại ngoan ngoãn thế, nhanh vậy đã quay về.
Theo dự đoán của hắn và Hương Diệp, chưa tới mười ngày nửa tháng thì chưa về mới đúng.
Nhưng mà, mới đến ngày thứ ba, Tần Khê đã mặt mày trầm trọng đứng trước mặt hắn, đau khổ nói, “Cứu, cứu tôi với~ “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...