“A a a !!!!” Hương Nại Nhi liều mạng ôm lấy Tần Khê, núp trong ngực Tần Khê kêu to, “Chậm một chút! Chậm một chút~~ tôi muốn nghỉ!~~~” lúc nói xong một câu như vậy, cảnh vật mới đó đã tụt lại phía sau chừng mấy thước.
“Chậm là rớt lại phía sau mất~~” Tần Khê trán đổ mồ hôi, mắt nhìn thẳng phía trước, dưới chân dùng khinh công lướt nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, Hương Nại Nhi chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhanh chóng lướt qua, gió thổi vù vù, thổi qua mặt cô đau rát, không thể làm gì khác hơn là núp vào trong ngực Tần Khê.
Bách Quái trước mặt vẫn giữ tốc độ cực nhanh như cũ, quay đầu lại nhìn Hương Nại Nhi một chút, ý cười gian xảo treo trên mặt, “Theo tốc độ này chỉ cần một ngày là có thể đến chỗ Danh Dược Tử rồi, cố gắng lên nào~~ ta tăng tốc nữa đây~~”
Nói xong, một tàn ảnh lao về phía trước, Hương Nại Nhi nghe câu này của Bách Quái, càng thêm mắng chửi không dứt, Tần Khê mang cô nàn theo, chỉ có thể đau khổ cam chịu, tăng tốc, mà bên kia Hương Diệp vì khăng khăng nhất quyết không để cho Ngọc Sanh Hàn ôm mình bay, cho nên một mình chiến đấu hăng hái, từ đảo Lam Ngọc ra đã bay một chặng dài, tốc độ của Bách Quái vẫn nhanh như vậy, bây giờ còn muốn tăng tốc, không theo sát sẽ bị bỏ lại.
Thật là quái vật!
Ngọc Sanh Hàn bên cạnh nghe vậy chỉ im lặng không lên tiếng điều chỉnh hô hấp, sau đó tăng nhanh tốc độ dưới chân, lắc mình bay đến bên cạnh Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn vươn tay, kéo lấy tay Hương Diệp dẫn cô tăng nhanh tốc độ, lúc Tần Khê đang liều mạng cố gắng, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn một tay kéo tay Hương Diệp, hai người dưới chân nhẹ đi một chút, nhanh chóng tăng tốc đi về phía trước, Tần Khê nhìn dáng vẻ như một đôi hiệp lữ của hai người, lập tức bốc hỏa, vươn tay đỡ lấy Hương Nại Nhi, chuẩn bị tăng tốc, ai ngờ không cẩn thận tay lại trượt xuống, đặt đúng vào mông của Hương Nại Nhi.
Hương Nại Nhi nhất thời sợ hãi kêu lên một tiếng, siết cổ Tần Khê mắng xối xả, “Biến thái! Anh đừng có mà thừa dịp chiếm tiện nghi của tôi!”
Tần Khê đáng thương bị Hương Nại Nhi siết cho thiếu chút nữa tắt thở, dưới chân vẫn phải nhanh chóng đi về phía trước, bên trên còn như sắp tắt thở hổn hển nói, “Tôi mới phải tố cáo cô tội sàm sỡ ấy, ôm tôi chặt như vậy.”
Hương Nại Nhi nghe vậy, trực tiếp vươn tay véo hông hắn, Tần Khê nhất thời rú lên một tiếng quái dị, thân thể tựa hồ như tiết khí, ngã nhào từ khoảng không trên cao xuống dưới rừng cây. Nếu là một mình Tần Khê, còn có thể nghĩ cách cho mình khỏi rơi một cách thảm hại như vậy, nhưng có Hương Nại Nhi, hắn chỉ có thể ôm Hương Nại Nhi để cô nàng khỏi té bị thương.
Hai người ngã xuống từ không trung, rơi vào một bụi cỏ. Tần Khê đương nhiên là bị đè ở phía dưới.
Hương Nại Nhi hình như là do kinh hoàng quá, đã hôn mê bất tỉnh, Tần Khê không biết làm sao, thân thể đau nhức còn phải ôm cô nàng đứng dậy, nhìn thấy trên trán cô hình như còn bị thứ gì quệt phải, màu xanh xanh, liền tiện tay cầm khăn tay lau đi.
Nhìn kỹ, cũng may chỉ bị rách da một chút, không thương tổn gì, nếu không mặt của Hương Nại Nhi mà làm sao, không chừng cô nàng sẽ tìm mình liều mạng.
Vốn đã tụt lại phía sau, lại còn ngã, ba người kia không biết đã bay đi đâu rồi, lần này thì hay rồi, hoàn toàn bị bỏ lại.
Tần Khê đặt đầu Hương Nại Nhi tựa lên ngực mình, vỗ vỗ mặt cô, gọi hai tiếng, Hương Nại Nhi liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh một chút, “Chỗ này là chỗ nào?”
“Té xuống, sao mà biết là chỗ nào.” Tần Khê khoát khoát tay, nâng người Hương Nại Nhi dậy, tính toán phương hướng, nói, “Cô có ổn không? Nếu không sao chúng ta mau đuổi theo bọn họ.”
“Ừ, không sao.” Hương Nại Nhi thuận miệng đáp một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ đến lúc nãy, lắc đầu liên tục, kéo Tần Khê mặt đầy đau khổ nói, “Tôi không khỏe, anh đừng chơi trò tốc độ tử vong nữa, tôi buồn nôn lắm.”
“Ha ha, thì ra cô còn sợ cái này nha~” Tần Khê hình như đã bắt được nhược điểm của Hương Nại Nhi, đang muốn trêu chọc một tí, lại thấy Hương Nại Nhi đen mặt trừng hắn, liền ngượng ngùng nín cười, nhìn con đường trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói, “Được rồi, dù sao Ngọc Sanh Hàn tìm được người trước là được rồi, chúng ta cũng chỉ đi cho đông vui thôi.”
Nói xong, liền đạp bước đi trong bụi cỏ, vẫy vẫy tay bảo Hương Nại Nhi đuổi theo Hương Nại Nhi thấy vậy, đột nhiên túm lấy cổ tay Tần Khê, thực ra thì cô vốn muốn được tự nhiên như Ngọc Sanh Hàn nắm tay Hương Diệp đưa cô ấy đi, nhưng mà đang định nắm, lại đột nhiên rụt tay, chỉ nắm lấy cổ tay hắn, tư thế hơi giống như đang đòi nợ.
Tần Khê hơi buồn cười nhìn dáng vẻ hơi quẫn bách kia của Hương Nại Nhi, giống như thở hắt một tiếng, dứt khoát vươn tay nắm lấy tay của Hương Nại Nhi, động tác tự nhiên, không chút ngại ngùng, đặt tay cô vào lòng bàn tay hắn, sau đó dắt Hương Nại Nhi đi về phía trước.
Hương Nại Nhi vẫn cảm thấy, Tần Khê mặc dù thoạt nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng cũng rất biết quan tâm đến người khác, có lúc mặc dù nhìn qua có vẻ rất ngốc, nhưng khi quan trọng cũng trở nên đáng tin cậy.
Nghĩ đến đây, Hương Nại Nhi đột nhiên nảy ra một câu hỏi mà cô đã muốn hỏi từ rất lâu.
“Tần Khê, có phải anh thích Hương Diệp đúng không?”
“Hắc hắc~ đương nhiên rồi~ con bé là muội muội tôi mà~”
“Vậy là anh thích Hương Diệp hay là thích muội muội hả?” Hương Diệp dẫu chết cũng không từ.
“Hương Diệp không phải là muội muội sao?” Tần Khê quăng một tia khinh bỉ qua, Hương Nại Nhi lập tức ném lại sự khinh bỉ này cho hắn, cô muốn hỏi là hắn có phải mắc chứng luyến muội không hay chỉ đơn giản là vì bản thân Hương Diệp nên mới thích! Thật không biết có phải hắn đang cố ý giả bộ hồ đồ không nữa.
“Lúc tôi còn ở thời hiện đại, là con trai độc nhất trong nhà.”
Hương Nại Nhi trợn mắt, xem ra anh là bị chiều quá thành hư. Lại nghe, Tần Khê đột nhiên rũ mắt xuống, hiếm khi nhẹ giọng nói, “Vốn tôi còn có một đứa em gái, nhưng lúc nó vừa mới ra đời đã bị bệnh bẩm sinh, vừa mới sinh đã chết yểu.”
Hương Nại Nhi nghe vậy chợt chấn động, hai người cứ đứng giữa vùng đồng nội như vậy, mặc cho gió thổi qua, Hương Nại Nhi dường như cảm thấy tất cả những âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Tần Khê.
“Tôi vẫn hay nghĩ, nếu như có một đứa em gái thì sẽ thế nào? Nếu như cô em gái đó của tôi trưởng thành, có phải cũng sẽ giống dáng vẻ của Tiểu Hương Hương bây giờ, không khác là mấy chăng.”
“Cô có từng nghe qua bao giờ chưa, ca ca sở dị ra đời sớm hơn muội muội, chính là để bảo vệ muội muội nhỏ hơn mình.”
“Lúc tôi thấy Tiểu Hương Hương, thực sự vẫn luôn cảm thấy đó là do trời cao an bài. Nghĩ vậy, cuộc sống ở cổ đại cũng không đến nỗi khó khăn quá.”
Tần Khê lặng lẽ nói xong, đột nhiên xoay đầu, xoa xoa đầu Hương Nại Nhi, cười nói, “Có phải cảm thấy tôi sến quá không? Hay là cô đang ăn dấm với Tiểu Hương Hương? Ha ha, nếu cô mà là muội muội của tôi, tôi cũng sẽ thương cô mà ~ có muốn không..”
“Đừng có thấy đứa con gái nào cũng nhận làm muội muội cả!!” Hương Nại Nhi gầm nhẹ một tiếng đẩy móng vuốt của Tần Khê trên đầu cô ra, lại nói cô có ăn cũng không cần ăn loại dấm này!
“Chẳng lẽ cô còn muốn làm vợ tôi chắc?” Tần Khê trêu chọc, Hương Nại Nhi đang quẫn bách, lại thấy Tần Khê đột nhiên đặt ngón trỏ ở bên mép, “Lời hôm nay tôi nói với cô, đừng có nói cho người khác biết nha, ngay cả Tiểu Hương Hương tôi cũng chưa kể bao giờ đâu.”
Hương Nại Nhi chớp mắt mấy cái, cười nhẹ với Tần Khê, sau đó gật đầu mạnh mẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...