“Hi…’ An Quế ngây ngốc đáp lại một tiếng, lúc hồi hồn lại thì vội vàng quay lại khóa chặt cửa, cả kinh nói, “Trời ơi~ Hoàng thượng… Cô làm gì Hoàng thượng thế này?”
“Ạch, An Quế, ông nghe ta nói, chuyện là như vầy, Hoàng thượng muốn giết Cầm Phi, Hương Diệp ngăn cản, sau đó hắn định động đến Hương Diệp, lúc đấy ta mới chính nghĩa động thân nhảy ra đè bất tỉnh Hoàng thượng, cho nên, ta giải thích vậy ông đã hiểu chưa?”
“Nô tài hoàn toàn không hiểu được!!” An Quế thật muốn ngửa mặt lên trời kêu gào, tình huống thế này, ông ta phải làm sao cho ổn đây?
Nếu mà gọi thị vệ giải Hương cô nương xuống, chờ Hoàng thượng tỉnh lại, Hương cô nương chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu mà làm bộ như không thấy gì cả để Hương cô nương đi, lúc Hoàng thượng tỉnh lại cũng sẽ truy bắt cô nương ấy để trị tội! Giờ đã sẩm tối, đã sắp đến giờ giới nghiêm trong cung, cho dù có lệnh bài, cũng không ra ngoài được!
Đang trong lúc tình thế khó xử, lại thấy Hương Nại Nhi không biết kiếm đâu ra một sợi dây thừng, còn động tay trói hết cả tay chân Hoàng thượng lại!!
“Bà cô của ta ơi~~” An Quế rất muốn ngất ngay lập tức, thật sự, hay là ông ta đụng đầu vào cột ngất quách đi cho xong, nói không chừng khi Hoàng thượng tỉnh lại thấy ông ta anh dũng hộ chủ lại không truy cứu tội ông ta làm trái thánh lệnh ấy chứ!
“An Quế, ông mau tới đây giúp ta một tay~” Hương Nại Nhi trói một mình có chút khó khăn, không để ý đến trái tim đang dậy sóng của An Quế, lại còn kêu rất chi là hiển nhiên, An Quế vội vàng đi tới, la lên, “Hương cô nương, cô làm vậy là mắc phải đại tội chém đầu đấy! Làm cho Hoàng thượng thương tổn, còn bắt cóc, Hoàng thượng mà tỉnh dậy, cô nhất định sẽ chịu không nổi đâu.”
“Vậy thì cứ thế luôn đi.” Hương Nại Nhi đột nhiên thấp giọng nói, ngẩng đầu, nhìn An Quế cười một cái đầy xinh đẹp, “Dù sao bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh, có tỉnh cũng bị ta trói lại rồi~”
“Hương cô nương à~”
“Đừng dài dòng! Bây giờ ta cho ông hai lựa chọn, một là giúp ta, hai là giúp ta trói hắn lại.”
“Cái này, đây mà là lựa chọn sao…” An Quế có chút vã mồ hôi, lại thấy Hương Nại Nhi cười hà hà, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, “Chẳng phải còn lựa chọn thứ ba sao, chính là ông sẽ chết dưới Thập đại khổ hình Mãn thanh của ta, ngay lập tức!”
An Quế nghe vậy, không kìm được run rẩy, nhìn Hoàng thượng đang bị Hương Nại Nhi trói gô một chút, bước qua, thấy sợi dây kia trói chặt vô cùng, không nhịn được thò tay ra,”Chỗ này cho lỏng một tí đi, đỏ hết cả tay rồi…”
“Cốp” một cú cốc bạo lực hạ xuống đầu An Quế, Hương Nại Nhi hung ác nói, “Ông trói lỏng thì còn trói làm quái gì nữa?! Đứng qua một bên! Không cần ông giúp nữa.”
An Quế nghe vậy, mặt sáng bừng, thầm nghĩ đây đúng là lựa chọn tốt, ngoan ngoãn bước sang một bên, trông nom Cầm Phi, để Hương Nại Nhi lại một mình lăn qua lăn lại.
….
Bên kia, Hương Diệp thuận lợi đi qua được thủ vệ ở cửa cung, trực tiếp mua một con ngựa phóng ra khỏi quốc đô trước khi trời tối.
Nhưng không ngờ, Hương Diệp vừa mới xuất hiện ở cửa cung, đã bị người ta theo dõi, mới ra khỏi cửa thành được không lâu, sau lưng bỗng có một đạo tên bắn lén vụt tới, khiến cho con ngựa bị kinh sợ, Hương Diệp bị bất ngờ, ngã xuống ngựa, còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, lại thấy một người đàn ông bước nhanh tới trước mặt cô, dùng thứ gì đó bụm miệng cô lại.
Giây kế tiếp, cả người rơi vào trong một mảnh bỏng tối.
…
“Nương nương, nương nương~”
Bên tai dường như truyền đến tiếng gọi khe khẽ, Hương Diệp không biết mình đã ngủ bao lâu, dù sao lúc mở mắt ra, ánh mắt trời đã chiếu vào mắt, chói đến mức khiến cô nhất thời không thể nào nhìn rõ được.
Đến khi mọi vật trước mắt rõ ràng, không ngờ lại nhìn thấy Lam Điền ngồi bên giường cô. Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, thấy cô cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này mới nở nụ cười, “Nương nương, cuối cùng người cũng đã tỉnh~”
“Liên Y? Lam Điền, đây là đâu?” Hương Diệp hơi tỉnh táo lại, muốn ngồi dậy, thân thể vẫn còn rã rời, có lẽ là do dược hiệu vẫn còn.
“Nương nương, đây là một quán trọ ở Phong Đô.”
“Phong Đô?” Hương Diệp không nén được cau mày, Phong Đô cách Quốc Đô tận mấy châu đúng không? Sao cô có thể mới đó đã đến đây rồi? Nếu cô nhớ không lầm. phía trước Phong Đô là Hội Đô, cũng chính là đất phong của Minh Lam.
Đang suy nghĩ, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, Hương Diệp ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt khôn khéo mang ý cười của Minh Lam.
Thấy cô đã tỉnh, dường như là đã sớm tính toán thời gian.
Lam Điền thấy Minh Lam, im lặng, trong mắt mang theo một chút ý đối địch, Hương Diệp nhạt giọng hỏi, “Vương gia đây là có ý gì?”
“Không có ý gì, chẳng qua là hy vọng nương nương đừng đánh gãy vở kịch hay như vậy.” Minh Lam cười nhạt, bước tới một bên ngồi xuống, khóe mắt Hương Diệp chuyển qua cửa phòng, ngoài cửa có lẽ đã được canh gác, muốn rời khỏi e rằng không đơn giản.
“Ta nên sớm nghĩ ra, Tiêu Cẩm đơn thuần như vậy, sao có thể làm ra chuyện cực đoan như thế?” Hương Diệp lạnh lùng nhìn Minh Lam nói, “Xem ra là do ngươi mê hoặc khiến huynh ấy làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
“Mê hoặc?” Minh Lam nghe từ này khẽ nhíu mày, nét cười trên mặt giảm xuống, lạnh giọng nói, “Nói đến mê hoặc, thì cũng đều là học từ ngươi!”
Minh Lam nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hương Diệp, giống như có đại thù, khiến cho Hương Diệp không nhịn được sững sờ, trong lòng vô cùng khó hiểu, cô và hắn hình như chưa từng qua lại bao giờ, hẳn là không kết thù gì với hắn chứ?
“Ngươi đừng nói ngươi đã quên rồi!” Minh Lam đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thoạt nhìn có chút kích động, Hương Diệp nhìn hắn, gương mặt vẫn vô tội như cũ, cô thật sự không biết mà.
“Tám năm trước!” Minh Lam gầm nhẹ, “Tám năm trước ngươi xúi giục Ngũ đệ tỷ võ với ta, kết quả… kết quả lại dạy hắn dùng chiêu thức hạ đẳng kia đả thương ta…”
Nói đến chiêu thức hạ đẳng, cuối cùng Hương Diệp cũng đã nhớ ra, phải nói là cô đã dạy Tiêu Cẩm rất nhiều, nhưng mà oanh động nhất mà nói, thì chính là chiêu “Tấn công hạ bộ” năm đó.
Mới nghĩ như vậy thôi, ánh mắt của Hương Diệp nhìn Minh Lam lại thêm mấy phần khinh bỉ, không ngờ đường đường một người đàn ông lại hẹp hòi như vậy, chuyện đó, lúc ấy Thái Hoàng Thái hậu cũng đã bảo không trách tội, mà hắn còn ghi hận đến tận bây giờ.
“Ánh mắt của ngươi như vậy là sao hả?!” Minh Lam nhìn ánh mắt kia của Hương Diệp, không kìm được lại gầm lên. Lam Điền ngồi một bên nhìn mà cũng có chút sợ hãi, mấy ngày nay, trừ thỉnh thoảng hay đùa giỡn ngoài miệng mấy câu với nàng ra, hắn chưa làm gì cả, đại đa số đều là cười đến âm hiểm, nào có giống như bây giờ, dáng vẻ thịnh nộ như vậy?
“Vương gia.” Hương Diệp thu hồi ánh mắt, một bộ lãnh đạm, thẳng người nói, “Năm đó đá ngươi là Tiêu Cẩm chứ đâu phải ta, sao ngươi lại đổ hết tội lỗi lên đầu một mình ta chứ?”
“Vậy bổn vương sẽ dùng lời ngươi vừa mới nói để đáp lễ ngươi!” Minh Lam kích động bước tới, rít lên trước mặt Hương Diệp, “Nếu không phải do ngươi mê hoặc hắn, hắn lại dùng thứ chiêu thức hạ đẳng đó để đối phó với ta?!”
Tình huống bây giờ đã sáng tỏ đôi chút, té ra là Lam Vương gia ghi nhớ mối thù khi còn bé, hôm nay muốn trả lại gấp bội.
Thật ngây thơ…
“Nói tóm lại, Hoàng hậu nương nương hãy ngoan ngoãn ở đây cạnh Bổn vương, cùng Bổn vương xem cho hết vở kịch hay này.” Minh Lam liếc mắt nhìn Hương Diệp trên giường, dường như muốn tăng cường thêm khí thế, gằn giọng nói, “Đại ca cùng Ngũ đệ mặc dù từ nhỏ đã có tình cảm với ngươi, nhưng theo Bổn vương thấy, ngươi có bao nhiêu tình với bọn họ? Nếu đến cuối cùng nhất định sẽ là kẻ bại, không bằng để cho Bổn vương thắng, dù sao, Bổn vương chưa từng đặt cái gọi là ái tình ở trong lòng.”
Lam Điền nghe câu nói cuối cùng của hắn, không khỏi sững sờ đôi chút, không kìm được lặng lẽ nhìn qua, nét mặt ngông cuồng như vậy, dáng vẻ kỳ quặc như vậy, lúc nào cũng dùng thái độ dửng dưng tự nói tự nghe, thì ra lại là một kẻ thiếu tin tưởng vào tình yêu đến vậy sao?
Hương Diệp nhìn hắn, yên lặng không nói, Minh Lam xoay người lại, sau đó chỉ vào Lam Điền nói, “Dầu gì cũng là Hoàng hậu, Bổn vương để cho Liên Y chăm sóc ngươi, coi như là đã nhân từ với ngươi lắm rồi~”
Hương Diệp nghe vậy, mắt lạnh liếc qua nói, “Nghe nói Liên Y vốn không phải người của ngươi.” Nhìn Liên Y một cái, nói, “Là bị ngươi bắt đi.”
“Bắt được thì chính là người của Bổn vương~” Minh Lam cười khan một tiếng, nụ cười trong mắt thâm trầm, tròng mắt quét qua Liên Y, lại nhìn chăm chú vào Hương Diệp, gằn từng chữ, “Ngay cả Hoàng hậu ngươi, giờ cũng là người của ta.”
Dứt lời, trực tiếp xoay người đi.
Hương Diệp nhìn cánh cửa bị Minh Lam khép lại, lại nhìn qua Lam Điền, hỏi, “Cô mất tích ở Thiên Sứ các, là do hắn?”
“Hôm đó Lam Điền vào trong sương phòng, mới biết vị Minh công tử kia chính là Lam Vương gia.” Lam Điền thấp giọng nói, dừng một chút, lại tiếp, “Ta vốn định bỏ đi, nhưng ai ngờ, Lam Vương lại đánh ta ngất xỉu, lúc tỉnh lại, đã thấy bị giam trong một căn phòng…”
“Hắn có làm gì cô không?”
“Nương nương đừng hiểu lầm, Lam Vương hắn, không làm gì ta cả, chỉ nhốt ta lại, có lúc cũng tới đây nói mấy câu với ta, ta thấy, Lam Vương hình như rất hứng thú với chuyện của Thiên Sứ các,… Nhưng nương nương yên tâm, về chuyện đương gia chân chính của Thiên Sứ các là ai, Lam Điền không hề hé một câu.”
Thấy Lam Điền có chút gấp gáp giải thích, Hương Diệp chỉ cười nhẹ, “Chúng ta đều tin cô.”
Lam Điền cười một tiếng, ánh nhìn mang theo tia cảm động.
Hương Diệp khẽ gật đầu một cái, sau đó không kìm được trầm mặt, Minh Lam cùng Tiêu Cẩm liên thủ, đều xuất hiện ở quốc đô vào đúng lúc này, hơn nữa, dường như sẽ không ẩn núp bao lâu nữa.
Trong đầu, tựa hồ như thoảng qua cái gì đó, nhớ tới Cầm Phi, nhớ tới tình cảm của nàng ta với Tiêu Cẩm, đáy lòng có chút mơ hồ, Minh Lam đã tới, nhất định không chỉ đơn giản như vậy, nếu như nói, hắn giả mượn danh nghĩa của Tiêu Cẩm, lợi dụng Cầm Phi làm việc thay hắn, như vậy giờ rơi đi, cũng tốt cho Cầm Phi.
Hương Diệp đi về hướng Hội Đô, mà giờ khắc này, trong hoàn cung, Hoàng thượng lấy cớ thân thể bị thương miễn triều, lời này dĩ nhiên là do An Quế truyền ra, nhưng mọi người đều biết, Hoàng thượng vẫn ở lại Phượng Hoàn cung không ra ngoài.
Ngọc Sanh Hàn khẽ tỉnh lại, Hương Nại Nhi đang ngồi dưới sàn ngủ gà ngủ gật, cựa cựa, lại phát hiện cả người mình đang bị trói gô lại, căn bản không thể động đậy, đáng giận hơn nữa là, miệng của hắn còn bị nhét một nhúm vải trẳng.
Giãy giụa một phen, giơ chân đạp một cái, Hương Nại Nhi nhất thời té oạch một tiếng, tỉnh lại, thấy Ngọc Sanh Hàn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt này nhìn lại rất quen mắt nữa chứ.
“Khốn thật! Ngươi ngất rõ là lâu! Mới tỉnh lại đã đá ta!” Hương Nại Nhi không nhịn được mắng một tiếng, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, người vẫn giãy giụa không ngừng.
“Ta bảo này, ngươi đừng có giãy giụa nữa, ngươi mà thoát ra được thì ta sẽ thảm lắm.” Hương Nại Nhi nhìn ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn ngày càng lạnh, trong lòng không nhịn được run rẩy, “Sớm biết vậy đã theo Hương Diệp xuất cung rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nghe thấy câu này của cô, không nhịn được ngẩn ra, con ngươi mở to, muốn nói gì đó nhưng lại bị nhúm vải bịt kín không nói ra lời được, mắt lạnh tung ra hàn băng vạn trượng bắn phá càn quét, khiến cho Hương Nại Nhi run lẩy bẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...