Lại múa tiếp, xoay người, vị trí của mọi người đều đã đổi, vị trí của Hương Nại Nhi vẫn trước sau như một, vừa hát vừa múa, ưu nhã tùy ý, mê hoặc khiếp người, khiến cho mọi người dưới đài không thể dời mắt.
Khúc nhạc vừa dứt, dưới đài im lặng một trận, một lúc sau, Hương Nại Nhi đang hơi nghi hoặc, bên dưới chợt dâng lên một trận tiếng cổ vũ, Hương Nại Nhi ngẩng đầu, nhìn Tần Khê phóng điện, Tần Khê xùy một tiếng, “Không hay bằng Thái Y Lâm hát ~”
“Tôi lại cảm thấy có phong vị khác.” Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng nói, Tần Khê lại hừ hừ một tiếng, lại nhìn xuống dưới đài, Hương Nại Nhi đang nháy mắt về phía hậu đài, sợi dây mảnh bên hông kéo xuống, váy dài tung lên không trung, mọi người còn chưa kịp phản ứng, rèm bốn phía lại được kéo lên, bóng tối u ám nhất thời trở nên sáng rực khiến cho ánh mắt mọi người hơi chói, cùng lúc đó, nhạc sư lại lập tức tấu nên một điệu nhạc khác, lộ ra tiết tấu thập phần sống động, các nữ tử trên đài cũng vui mừng nhảy những bước nhỏ, hình tượng xinh đẹp vừa rồi của Hương Nại Nhi nhất thời biến đổi, lại cất tiếng ca quái dị:
“Ôi những con người bé nhỏ kia ơi
Dù gió thổi mạnh ra sao, nước chảy xiết thế nào
Ngày ngày hãy sống hạnh phúc & yêu thương nhau
Hỡi những tâm hồn vô tư kia ơi
Đừng quá nghiêm túc như thế
Hi hi ha ha, cùng mở lòng và cười đùa thật to
Ta là con trong gia đình ấy
Cơ thể cường tráng hơn cả Lý Quỳ
Tuấn tú hơn cả Trương phi dũng cảm
Mái tóc đen và bóng mượt
Ta đi khắp thế gian
Khí chất nổi bật xuất chúng
Ta từng uống nước nơi Trường Giang và Hoàng Hà
Hôn cả pháo hoa lẫn thủy lôi
Tuy ta khá kém cỏi
Lại mang vẻ mặt khiến người người muốn nện cho
Ngươi có từng đào than chốn Tây Sơn?
Hay gặp quỷ chốn Đông sơn?
Cuộc sống tuy kham khổ và mệt mỏi nhưng lại hữu hạn
Nên hãy tận hưởng từng ngày wa
Cười thật nhiều thay vì khóc thật to
Mạnh mẽ đấu tranh thay vì fiền muộn”
(*Niềm vui đau khổ – Flowers band – dịch lời : toratoramu)
Hương Nại Nhi vừa mới hát, các cô nương lập tức lôi kéo đám khách nhân vui mừng nhảy múa ở dưới sàn bạch ngọc, phối hợp với tiết tấu nhịp nhàng kia, tất cả mọi người tùy tính nhảy loạn cả lên, trên đài dưới đài nhất thời rộn rã một trận, Tần Khê đứng trên cao nhìn xong giống như ngứa ngáy, nhảy thẳng từ lầu hai xuống, bắn lên trên đài, hát cùng với Hương Nại Nhi:
“Ôi những con người bé nhỏ kia ơi
Dù gió thổi mạnh ra sao, nước chảy xiết thế nào
Ngày ngày hãy sống hạnh phúc & yêu thương nhau
Hỡi những tâm hồn vô tư kia ơi
Đừng quá nghiêm túc như thế
Hi hi ha ha, cùng mở lòng và cười đùa thật to
Ôi những con người bé nhỏ kia ơi
Dù gió thổi mạnh ra sao, nước chảy xiết thế nào
Ngày ngày hãy sống hạnh phúc & yêu thương nhau
Hỡi những tâm hồn vô tư kia ơi
Đừng quá nghiêm túc như thế
Hi hi ha ha, cùng mở lòng và cười đùa thật to”
Mọi người thấy vậy, kéo người khác nhảy càng thêm vui vẻ, An Quế đứng trên lầu cao thấy cũng hơi ngứa ngáy, nhìn Ngọc Sanh Hàn vẫn ngồi bất động như cũ, không nhịn được hỏi, “Gia, phu nhân, hai người không xuống chơi sao?”
“Ông muốn xuống thì xuống đi.” Ngọc Sanh Hàn không đáp mà nói ngược lại, An Quế nghe vậy trong lòng vẫn hơi do dự, Hương Diệp chỉ cười khẽ, “An Quế, ông cũng xuống dưới chơi một chút đi, ta và gia ở trên cao xem là được rồi.”
An Quế nghe vậy, ngượng ngùng cười một tiếng, bước lùi lại, chỉ vào lầu dưới nói, “Vậy tiểu nhân chỉ xuống một chút thôi.”
Thấy Ngọc Sanh Hàn gật đầu, mới vui vẻ chạy xuống lầu, Ngọc Sanh Hàn nhìn, lắc đầu một cái coi như bất đắc dĩ, nhưng nhìn tình hình của ngày thứ nhất như vậy, sau này chắc không cần lo lắng, Tần Khê nói theo ý kiến của Hương Nại Nhi, kế tiếp còn có nhiều hoạt động được tung ra, bao gồm thẻ mua hàng cho khách quý, VIP viếc linh tinh, kế đó sẽ dạy cho các cô nương một vài trò chơi phạt rượu, bảo đảm khiến cho đám quan viên nhà giàu kia đều thấy mới mẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...