Hương Diệp liếc qua cửa, không nói gì, Hương Nại Nhi quay ra cửa, chỉ thấy An Quế đi vào, sau lưng còn mang theo, ách, một cái cây to, hơn nữa còn là cây lê.
“Hoàng thượng phân phó, chờ cỏ dại trong sân được dẹp sạch, trồng cây này xuống, để nương nương hóng mát.” An Quế cất giọng phân phó, nhìn qua bên ngưỡng cửa, thấy Tần Khê và Hương Nại Nhi, chỉ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười cười hành lễ, lại đi lo liệu.
Hương Diệp cũng chẳng nhìn ông ta, vẫn ngẩn người như cũ, Hương Nại Nhi quay đầu ra sau, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Khê, hai cái đầu dùng ánh mắt trao đổi sau lưng Hương Diệp.
Chỉ đơn giản nhìn một loạt những hành vi này của Ngọc Sanh Hàn, vẫn còn rất quan tâm đến Hương Diệp, lần này, chắc cũng chẳng sợ cô ấy ở trong lãnh cung này chịu phiền lụy gì.
“Ca.” Hương Diệp kêu một tiếng, Tần Khê mặt sáng bừng lên tiếng, “Ở đây ở đây, chuyện gì vậy muội muội?”
“Anh đến cho hoa tượng, lấy cho em một bụi hoa đoàn tụ tới đây.”
“Hoa…” Tần Khê hơi ngắc ngứ, Hương Nại Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi hộ tiếp, “…Đoàn tụ*?”
* Khụ, hoa này còn gọi là hoa Hợp hoan ~ đầu óc hai bạn này đen tối hờ hờ~~~
Hương Diệp không to gan như vậy chứ? Tần Khê hắn cũng không cho phép đâu! Hương Nại Nhi mặc dù cũng khiếp sợ như vậy, nhưng vẫn không hỏi nhiều, kéo Tần Khê đi.
Mang hoa tới, Hương Diệp để mặc đám người ở trong sân làm tới làm lui, dù sao An Quế cũng đã nói, không cần lo Hoàng hậu nương nương nói gì, chỉ tập trung vào làm việc của bọn họ.
Hương Diệp múc nước, đi thẳng tới phòng bếp nấu nước, gọi An Quế, nói là bảo ông ta buổi tối mời Ngọc Sanh Hàn tới đây một chuyến.
An Quế giờ mới cười cười đáp lại, thầm nghĩ bà cô nhỏ này giờ cũng nghĩ thông suốt rồi chăng.
Tần Khê cùng Hương Nại Nhi nghe vậy, vừa mừng lại vừa lo, mặc dù mặt trời còn chưa xuống núi đã bị Hương Diệp đuổi khỏi cung, nhưng bọn họ là ai cơ chứ? Một hàng hiệu thêm một thiên tài đấy, đánh hơi thấy đêm nay có mùi mập mờ như vậy sao có thể đi thật được.
Dĩ nhiên là, để cho phi công đưa đi, ẩn núp xem trò vui rồi ~
Trời vừa tối, Ngọc Sanh Hàn đã tới, lãnh cung này tuy nói là lãnh cung, nhưng chẳng khác Phượng Hoàn cung là mấy, ai thích tới thì tới.
Ngọc Sanh Hàn sau khi bảo An Quế đứng ngoài xong, đi thẳng vào trong phòng, Hương Diệp đã ngồi trước bàn pha trà, vừa bước vào, đã ngửi thấy hương thơm lượn lờ quanh bàn, hương trà lẫn với hương hoa, đặc biệt tươi mát, lộ ra hương vị khoan khoái.
Động tác trên tay Hương Diệp hơi ngừng lại, lại không quay đâu, tiếp tục bưng bình trà trên lò lên, rót xuống chiếc ly phía đối diện. Ngọc Sanh Hàn không hỏi nhiều, trực tiếp đi tới, ngửi thấy hương trà khiến cho tâm thần thoải mái, khóe miệng không tự chủ được trở nên dịu bớt, bưng chén lên, tinh tế thưởng thức, sau đó mới từ từ uống.
Uống xong, nhìn Hương Diệp đang yên tĩnh không nói gì ngồi một bên, Ngọc Sanh Hàn đành lên tiếng: “Đây là trà gì vậy?”
“Trà Đoàn tụ.” Hương Diệp thuận miệng đáp một câu. Bàn tay đang nâng chén trà của Ngọc Sanh Hàn chợt run lên, không nhịn được bắt đầu ho khan, nhìn Hương Diệp, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, trong kinh ngạc, lại lẫn một chút xíu vui vẻ, trong vui vẻ, lại đè nén một chút buồn bực.
Tóm lại là tâm tình rất phức tạp.
“Hương Diệp, em, em không phải là muốn…” Đoàn tụ với hắn? Ngọc Sanh Hàn mặc dù không hỏi ra miệng, nhưng hàm ý trong mắt rất rõ ràng, Hương Diệp thấy ánh mắt của hắn, trên mặt hơi quẫn bách, vội vàng giải thihcs, “Đây là trà nấu từ hoa đoàn tụ, trà hoa đoàn tụ có thể ổn định tâm thần, có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, giống như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như có chút thật vọng, thất vọng là có ý gì? Đần quá, vốn tưởng là Hương Diệp đột nhiên thông suốt, ai biết được, vẫn là giỏ trúc múc nước chẳng được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...