Vào Thi Ngưng điện, bước vào trong nội thật, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi, nghĩ đến chắc là do mấy ngày nay ứng phó với những lời bóng gió của đám đại thần cùng Thái hậu, hắn cũng mệt mỏi.
An Quế bưng trà an thần vào, nhìn thấy cô vội vàng hành lễ, Hương Diệp nhẹ giọng ngăn lại, chỉ chỉ Ngọc Sanh Hàn đang ngủ, đón lấy trà an thần trong tay ông ta nhìn một chút, lại lắc đầu một cái, nghĩ nghĩ một chút, lại thấp giọng phân phó An Quế mấy câu, ý bảo ông ta đổi lại trà.
Bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, thấy chân mày hắn nhíu chặt, cũng biết hắn nhất định là ngủ không yên ổn, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn mặc dù nhìn qua như không có chuyện gì, nhưng cô biết hắn chẳng qua chỉ nén ở trong lòng, hắn cố gắng lâu như vậy, nếu chỉ bằng một câu giả mạo mà đạp đổ tất cả những cố gắng của hắn, đây chẳng khác nào cũng bất công với hắn như ở thế giới kia.
Căn cứ vào truyền thống của nhà họ Ngọc, Ngọc Thăng Hàn là con trai thứ hai, cho dù năng lực mạnh hơn cũng chỉ đánh xếp dưới con cả, chuyện này ở hiện đại mặc dù hiếm thấy, nhưng mà thực sự vẫn tồn tại.
Hương Diệp thay hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn trên trán, Ngọc Sanh Hàn chợt tỉnh lại, thấy cô, không lạnh không nhạt liếc một cái, không nói không rằng.
Vẫn đang trách cô không nói ra người kia là ai sao?
Hương Diệp bĩu môi, không so đo với hắn, không lâu sau, An Quế lại bưng một chén trà an thần khác lên, nhìn Hoàng hậu một chút, cười nói với Ngọc Sanh Hàn, “Hoàng thượng, đây là nương nương có ý phân phó tiểu nhân thêm một vị Thủy tiên vào trong trà an thần, Hoàng thượng, người dùng thử một chút?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, nhíu mày, khẽ liếc mắt nhìn Hương Diệp đang đứng một bên, Hương Diệp cũng hơi liếc qua, không để ý tới hắn. Ngọc Sanh Hàn thấy chẳng có gì vui, đón lấy chén trà muốn uống, lại nghe Hương Diệp ngồi một bên, buông một câu lành lạnh, “Thuở nhỏ, phụ thân ở nhà dạy dỗ rất nghiêm, luôn dạy thần thiếp một câu, làm người, phải biết lễ phép, tri ân nói cám ơn.”
Ngọc Sanh Hàn mới vừa bưng chiếc chén lên đến miệng, khựng lại, An Quế nhìn hắn, lại nhìn Hương Diệp một chút, chỉ có thể cười trừ, trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một trận không được tự nhiên, nhìn Hương Diệp một chút, ngắc ngứ nói, “Cám ơn Hoàng hậu.”
Hương Diệp nghe vậy, lúc này mới quay đầu, liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Thủy tiên có tác dụng an thần yên giấc, Hoàng thượng uống xong thì đi ngủ một giấc đi.”
“Trẫm không cần ngủ trưa, Trẫm còn tấu chương phải duyệt.” Ngọc Sanh Hàn nói xong đặt chén trà xuống, Hương Diệp lại bước tới, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay hắn, tròng mắt lóe lên, vẫn nhẹ giọng nói, “Uống xong, ngủ một giấc an ổn, rơi giường rồi làm nốt.” Dừng một chút, lại nói, “Cùng lắm thì thần thiếp ở đây với Hoàng thượng, lúc nào đến giờ sẽ gọi Hoàng thượng.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chợt cười một tiếng, hỏi An Quế, “An Quế, ông nói xem Hoàng hậu như vậy, có mấy phần tư thái của bà quản gia nhỉ?”
An Quế hơi ngắc ngứ, suýt nữa bật cười, Hương Diệp thì trừng mắt, đang muốn rụt tay về, Ngọc Sanh Hàn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, hai bàn tay nâng chén trà, ở giữa là tay cô, cứ dùng tư thế như vậy uống hết trà an thần, cuối cùng mới đặt chén trà xuống, nói, “An Quế, truyền lệnh xuống, Trẫm muốn nghỉ trưa cùng Hoàng hậu ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.”
“Dạ!” An Quế vui vẻ nhận lệnh, bưng chén không lui xuống, nghe trong phòng vang lên những tiếng thầm thì, không nhịn được, âm thầm cười khẽ một tiếng, chợt ngẩn ra, nhớ tới kế hoạch Lam Vương nói hôm đó, tờ khế đất còn cất trong ngực áo, trong lòng như thầm than, đáng tiếc, lời đồn đại trong cung ầm ĩ như vậy, Hoàng thượng cũng không còn mấy tâm tư mà nghỉ trưa.
Đến lúc đó, trà an thần nào cũng vô dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...