Hoa Si Hoàng Hậu
Trong Bách Trúc Lâm bạt ngàn, một trận tiếng tiêu lả lướt vang lên, thủ thỉ tình nồng dịu dàng, khiến cho người nghe si mê, Cầm Phi biết, Tiêu Cẩm giờ Tỵ mỗi ngày đều thích đến Bách Trúc Lâm luyện tiêu, chính là bởi vì Bách Trúc Lâm là nơi yên tĩnh rất có ít người qua lại.
Bất tri bất giác, không ngờ lại đi tới nơi này, xa xa đã thấy bóng dáng thon dài nhã nhặn của Tiêu Cẩm, Cầm Thụy kinh ngạc nhìn, đột nhiên chuyển bước muốn rời đi.
“Ai?” Tiếng tiêu ngừng, Tiêu Cẩm quay đầu, liếc thấy Cầm Phi, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhẹ giọng gọi nàng, “Cầm Phi nương nương.”
“Tiêu Cẩm.”Cầm Thụy nhẹ nhàng cười một tiếng, từ sau đại hội thi gan, nàng đều gọi thẳng tên của hắn, Tiêu Cẩm hình như cũng không để ý lắm, Cầm Phi chậm rãi bước tới, “Khúc nhạc vừa nãy Tiêu Cẩm thổi thật sự rất tuyệt vời, chằng qua là Cầm Thụy học nông hiểu cạn, xin hỏi Tiêu Cẩm vừa thổi khúc nhạc nào vậy?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...