Hoa Sen Muội Muội


Thùng thùng thùng !
Thùng thùng thùng !
Tiếng đập cửa vang dội, duy trì liên tục từ ngoài cửa lớn truyền đến, từ trước đình một đường vang vọng đến cả tòa nhà cao cửa rộng trang nhã.
Thùng thùng thùng !
Bên trong cánh cửa, quản gia lộ ra gương mặt khổ thân, phức tạp nhìn cánh cửa.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa không có chút dấu hiệu gián đoạn.
Qua sau một lúc lâu, quản gia không thể nề hà hít sâu một hơi, rốt cục đi về phía trước, đành phải lấy chốt gài ở hai bên cửa mà tách ra, cẩn thận đẩy cửa lớn bằng gỗ ra.
Một nắm tay nhỏ mập mạp, bởi vì cửa lớn đột nhiên mở ra, nhất thời không kịp dừng thế, nếu quản gia không biết rõ vết xe đổ, sau khi mở cửa liền nhanh nhảy ra, bằng không một quyền này khẳng định sẽ đánh lên trên người ông.
Hô, hoàn hảo hoàn hảo, trước người bị đánh trúng, hai chân đau cũng vài tháng a !
Quản gia gạt bỏ tươi cười, nhìn khách ở ngoài cửa, còn một tay lặng lẽ sờ sờ cửa lớn du mộc, kinh hãi lại không ngoài phát hiện, du mộc dày đã bị gõ tới thủng một lỗ.
Nhưng mà ngày ngày không lười biếng, ý chí kiên định đến phá hư cửa lớn, không phải tên đàn ông cao lớn thô lỗ, sức lực vô địch, mà là một nữ oa nhi năm nay tám tuổi.
Cô khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, ánh mắt tròn tròn, thân mình tròn tròn, nắm tay vừa tròn lại vừa cứng, trên đầu đơn giản buộc hai búi tóc cao cao, trên khuôn mặt đỏ lại đầy vẻ tươi cười.
“Ta đến tìm Hoa Sen muội muội đi dạo !” Cô trung khí mười phần tuyên bố ý đồ đến, còn giơ lên một tay kia ra khoe, trưng ra món đồ chơi mới nhất. “Xem, là diều nha !”
Quản gia tươi cười cứng ngắc, dựa vào một lòng trung thành làm chống đỡ, mới có thể khắc chế xúc động bỏ trốn.
“Ách, thật có lỗi, thiếu, tiểu thư nhỏ sinh bệnh, đang phát sốt, hôm nay không có cách nào ra cửa, cũng không có cách nào cùng ngươi chơi đùa.” Ông thực chú ý, vẫn đứng ở ngoài phạm vi đụng chạm của nắm tay nhỏ.
Tươi cười sáng lạn, nhất thời biến mất không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
“Muội ấy vì sao lại bị phong hàn ?”
“Đại khái là vì liên tục nhiều ngày nay nghịch trong nước.”
Nữ oa nhi vẻ mặt nghi ngờ.
“Ta cũng nghịch nước, nhưng là ta không có sinh bệnh a !”
Quản gia co rúm lại một chút.
Ông nhìn tiểu nữ oa cường tráng này, thật sự tin cho dù là vào thời khắc trời đông giá rét đem cô quăng xuống kênh đào đóng băng, cô vẫn có thể mà thuận lợi bơi trở về, hơn nữa thời điểm lên bờ, miệng còn có thể cắn một đuôi cá lớn !
“Tiểu thư thân mình tương đối yếu ớt.” Ông nói thực hàm súc. “Cho nên, những ngày gần đây ngươi tự mình chơi đùa đi !” Âm thanh của câu nói rơi lại, ông ra sức đóng cửa lớn lại, kéo then cài cửa, xác định an toàn sau khi lừa gạt xong, mới thở phì phò mãnh liệt lau mồ hôi lạnh trên trán.
Gió mát thổi qua, nữ oa nhi cầm diều, chu miệng lên nhìn cửa lớn đóng chặt.
Cô vốn đang muốn dùng chân đá đá nhưng mà phụ thân ra sức dặn dò qua, không thể lại phá hư cửa lớn nhà Hoa Sen muội muội, vì tránh ông nhỏ lại bị đánh rất đau, cô chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho.
Thân ảnh nhỏ cô đơn, chậm rãi rời đi trước cửa, hai vai thõng xuống hiện ra cô đơn vô hạn.
Tết nguyên tiêu năm nay, cô ở trong con hẻm tối mà ánh sáng rực rỡ của hoa đăng không chiếu tới, bắt gặp được một người xấu muốn bắt nạt một cô gái rất đẹp, tiếp theo khi còn chưa nói gì, cô đã được dạy dỗ gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ, dũng cảm đánh người xấu, còn quen biết Hoa Sen muội muội.
Bất luận có cái gì ăn ngon, chơi vui, cô đều muốn chia sẻ cùng Hoa Sen muội muội.
Cô đi đến nửa đường cầm lấy diều ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay mập mạp vẽ vòng vòng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thở dài.
Hoa Sen muội muội đáng thương, cơ thể thật sự kém, ba ngày thì hai ngày đã sinh bệnh.
Thật đáng tiếc, diều chơi rất vui nhưng Hoa Sen muội muội lại không chơi được. Hơn nữa diều xinh đẹp này, cô cũng không nguyện ý chia sẻ với người nào khác ngoài Hoa Sen muội muội.
Đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn bức tường cao cao, cùng ngoài tường là một gốc cây mộc lan đã hơn trăm tuổi, nụ cười tươi sáng bỗng dưng lại xuất hiện trên môi cô.
Nếu Hoa Sen muội muội không thể ra cửa, như vậy cô có thể vào với muội ấy a !
Sau khi hạ quyết tâm, cô nhanh nhẹn leo lên cây, lén lút núp vào một gốc lớn, dựa vào trí nhớ rất nhanh tìm được nơi ở của Hoa Sen muội muội.
Lần này, cô không có gõ cửa, mà là tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Nằm ở trên giường, mỹ nhân mặc chiếc áo mỏng trang nhã, cảnh giác mà cầm khăn tay đắp trên trán, nhanh chóng mở hai mắt. Hai hàng lông mày cong, lông mi thật dài, đôi mắt to và sâu cùng với đôi môi đỏ mềm mại, bộ dáng tuyệt mỹ có thể làm cho bất luận kẻ nào liếc mắt một cái cũng ái mộ.
Nhìn thấy người tới, cô tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn là lộ ra mỉm cười.
“Tinh Tinh, ngươi sao đến đây ?”
Nữ oa nhi nở nụ cười.
A, trên đời này chỉ có Hoa Sen muội muội mới gọi tên của cô dịu dàng như vậy.
“Ta đến với ngươi a !” Cô đi đến bên giường, đặt diều lên. “Ngươi mau nhìn xem này.”
Ý cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.
“Diều thật là đẹp.”
“Đúng vậy,” Tinh Tinh cao hứng đề nghị. “Đến, chúng ta đến chơi diều.”
“Ở trong phòng ?”
Đầu nhỏ ra sức gật đầu mấy cái.
Cô đem diều thả lên trên giường, sau đó cơ thể tròn của mình liền chui lên trên giường, cùng tiểu mỹ nhân mà nằm ở một chỗ. Hai đường vuông góc của con diều, một cái nắm ở trong tay cô, cái còn lại thì giao cho Hoa Sen muội muội.
Hai cô nằm ở trên giường, dùng tay điều khiển cho nó di chuyển, nhìn hai cánh diều bay lượn cứ như là đang bay thật sự trong gió.
“Đây là con bướm nha !” Tinh Tinh nói. “Sư phụ làm diều nói, hai cánh của bươm bướm mãi mãi cũng không tách ra, là thật sao ?”
“Là thật.”
“Như vậy, Hoa Sen muội muội……”
Tiểu mỹ nhân thản nhiên cười.
“Ta so với ngươi lớn tuổi hơn, ngươi sao luôn kêu ta là muội muội ?”
“Nhưng mà ta so với ngươi mạnh mẽ hơn a !” Ở nhà cô, mạnh nhất chính là lão đại.
Mỹ nhân lại cười, không hề nói nhiều.
Ngược lại Tinh Tinh lại nắm chặt tay mềm mại của người bạn, khởi động nửa thân mình, mở to đôi mắt tròn sáng, ngây thơ hỏi: “Hoa Sen muội muội, chúng ta sẽ giống như cánh bướm, mãi mãi đều cùng một chỗ, được không ?” Cô rất thích chơi cùng Hoa Sen muội muội, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều cùng một chỗ.

Đôi mắt sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy mong muốn kia.
Giấu ý cười đi, trên gương mặt tuyệt mỹ lại càng thêm dịu dàng.
Một lát sau, môi đỏ mọng mới nghiêm túc thốt ra lời đồng ý.
“Được, mãi mãi đều cùng một chỗ.”
Tinh Tinh thật cao hứng mà nở nụ cười, buông cánh diều ra, vươn tay nhỏ bé đến. “Đóng dấu tay.”
Taynhỏ mềm mại đóng dấu với tay nhỏ bé thô ráp, ngón cái đối ngón cái, ấn xuống lời hứa của hai bên.
“Không được đổi ý nha !” Tinh Tinh còn dặn dò thêm.
“Được.” Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, không có dời đi.
Cô cười càng ngọt ngào, quay đầu nhìn thấy bồn tắm bên giường bỗng dưng lại nhớ tới Hoa Sen muội muội đang bị bệnh.
“Ngươi khát nước rồi, ta đi rót nước cho ngươi uống.” Cô trở người xuống giường, hướng tới phòng khách, tay thô chân thô đến rót một ly trà, lại bước như chạy chạy đến bên giường.
Nhưng mà do cô chạy nhanh quá nên bị vướng bậc cửa giữa phòng khách và phòng ngủ, cơ thể tròn tròn ngã thật mạnh về phía trước, làm ly trà bắn nước tung tóe –
Rầm !
Không thiên vị, tiểu mỹ nhân trên giường cũng bị nước trà đổ lên người, áo mỏng thoáng chốc ướt sũng.
Tinh Tinh nhanh chóng nhảy dựng lên, lo lắng chạy đến bên giường, tay bụ bẫm nắm lấy chiếc áo mỏng ẩm ướt. “Mau mau mau, cởi quần áo ra !” Cô nóng lòng bù đắp sai lầm.
Tiểu mỹ nhân hiếm khi hoảng sợ, ra sức mà nắm chặt vạt áo cứ như cô gái cương trực muốn bảo vệ sự trong trắng khi gặp phải bọn dâm tặc. [Vũ:]
“Tinh Tinh ngươi đợi chút, không cần cởi……”
“Ngươi đã bị bệnh lại mặc y phục ẩm ướt thì bệnh sẽ càng nặng hơn !” Tinh Tinh không chịu nhượng bộ, hai tay trái phải ngang ngược, chợt nghe xẹt một tiếng, chiếc áo mỏng ướt sũng đã bị xé thành hai mảnh.
Vốn cơ thể được che lấp bên dưới chiếc áo mỏng, nhất thời nhìn không sót một cái gì.
Nháy mắt, hai người hô hấp đều ngừng lại.
Tiểu mỹ nhân trên giường tuy rằng cố gắng nhanh chóng mà lấy chăn che lại nhưng vẫn là ngăn không được cảnh xuân mới vừa để lộ. Vẻ nhu hòa mang chút hoảng sợ trong đôi mắt, nhanh chóng nhìn chằm chằm nữ oa nhi gây tai họa.
Tinh Tinh ngây dại.
Cô đứng ở bên giường, cũng không nhúc nhích.
Đó là cái gì ?!
Không, không đúng !
Trong lòng có một thanh âm sửa đúng cô.
Cô nhận ra đó là cái gì. Nhưng, nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà…… Hoa Sen muội muội làm sao có thể có cái “vật” kia ?
Tinh Tinh chịu đả kích quá lớn, sững sờ, đơ ra mà ngẩng đầu lên.
“Tinh Tinh, ngươi có khỏe không ?” Thanh âm êm tai quen thuộc hỏi.
Cô nhìn gương mặt xinh đẹp kia, lần đầu tiên không phải nhanh chóng tiến lên, ngược lại là lảo đảo lui về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoang mang cùng kinh ngạc.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi…… Ta, ta…… Ta……” Cái miệng nhỏ nhắn đang mở ra, ngươi ngươi ta ta nửa ngày cũng rốt cuộc không nói nửa câu nên lời.
Kinh ngạc quá độ cô càng lui càng xa, không có lòng dạ chú ý dưới chân lại lần nữa bị bậc cửa làm vấp, thân nhỏ tròn tròn phút chốc ngã về sau, đầu nhỏ một tiếng “Đông” vang lên, ngã thật mạnh xuống mặt đất.
“Tinh Tinh !”
Giữa lúc mông lung, cô vẫn còn nghe thấy tiếng kêu to kia.
Tiếp theo, màn đêm buông xuống.
Tinh Tinh trong lúc vô ý thấy rõ chân tướng, liền ngất đi như vậy.
Ầm !
Cổng lớn Tần gia rất nhiều lần bị đá văng ra, hai cánh cổng bị đập vào hai bên tường, phát ra tiếng vang thật lớn làm long trời lở đất.
Từ vài năm trước, cửa lớn du mộc một cái rồi lại một cái, đã cái thứ ba bị phá hỏng rồi, người hầu hay tổng quản mở cửa không biết có bao nhiêu lần bị gõ trúng đầu đến hôn mê bất tỉnh, cho dù bị gõ đến bị thương nặng mà ngã xuống đất cũng chỉ rưng rưng mà lui về sau, thân là hình bộ thượng thư Tần lão gia vì an nguy tánh mạng của người hầu mà suy nghĩ, rốt cục hạ quyết định từ nay về sau chỉ để cho quan binh canh phòng ở ngoài cửa.
Nhưng mặc dù bọn quan binh được huấn luyện trước giờ dư sức bảo vệ sự an nguy của Tần gia, nhưng mỗi khi vị “khách quen” tới cửa, bọn họ liền vội vàng chạy trốn, trơ mắt nhìn người tới đá văng cửa lớn, ngang ngược mà đi hướng vào bên trong Tần phủ.
Đôi mắt nhỏ sáng lên, thân thủ nhanh nhẹn, còn có chưa có nam nhân tầm thường nào có năng lực so bằng được, trái lại cũng được dạy kính nhi viễn chi.
*kính nhi viễn chi : tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi
“Hoa Sen muội muội !” Thanh âm vang dội từ ở phía ngoài mà tiến vào bên trong viện.
Từ trên xuống dưới đầy bụi bặm, ngay cả tóc Tinh Tinh cũng bị dính cát vàng, vẻ mặt như không thể chờ đợi được, một đường không ngừng hướng vào bên trong.
Bỗng dưng bước chân cô dừng lại, sau khi trông thấy quản gia mái tóc xám trắng trốn ở sau cửa tròn, lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, một chút trên cát vàng trên mặt rớt xuống.
“Quản gia, đã lâu không gặp !” Cô thật sự cao hứng.
Quản gia nụ cười cứng ngắc.
“Đúng vậy, đã ba tháng rồi Từ cô nương không đến nhà chúng tôi.” Trên mặt hắn đang cười, trong lòng lại như đang khóc thét, ba tháng sao có thể tính lâu đây ?
“Ta vừa nghe nói Hoa Sen muội muội đã trở về, liền lập tức chạy tới.” Tinh Tinh đến gần vài bước, mở to đôi mắt trẻ con truy hỏi : “Muội ấy đâu ? Ở đại sảnh hay là ở trong phòng ?”
Quản gia lui một bước về phía sau, cẩn thận giữ khoảng cách nhất định, vội vàng nói ra đáp án.
“Tiểu thư đang ở trong phòng.”
“Cảm tạ !”
Dư âm vẫn còn, Tinh Tinh đi đường mệt mỏi nhưng đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Ở sâu trong vườn hoa đào là một khu vườn thoát tục. Hoa đào tung bay trong gió, có đỏ, có hồng, có trắng, hoa đào mềm mại có một ít dán lên giấy tường của song cửa sổ, đem mỗi một phiến cửa sổ đều được trang điểm thành một bức họa.
Cảnh đẹp như thế có thể làm cho rất nhiều người dừng bước tán thưởng, nhưng mà Tinh Tinh nhìn cũng không liếc mắt một cái, đi thẳng hướng đến cánh cửa gỗ khắc hoa trong sân, biết ý mà gõ cửa hai cái, cũng nhanh tiến vào bên trong.
“Hoa Sen muội muội ?” Cô kêu to, vòng qua bình phong san hô, nhìn hướng vào bên trong, liền thấy tiểu mỹ nhân ngồi trên giường phía trước cửa sổ mà đọc sách, dung mạo xinh đẹp kia làm cho cô nhìn nhất thời ngây người.
Cô cũng không phải chưa thấy qua mỹ nhân.

Từ Tinh Tinh thân là tiêu sư, giống như ca ca Từ Hậu, nhậm chức “Đại Phong Đường” nổi tiếng khắp thiên hạ.
Đại Phong Đường trong tiêu cục cao thủ tập hợp, chưa bao giờ không dám nhận tiêu, càng không có một chuyến tiêu nào gặp tai họa, ngay cả triều đình đưa nhiệm vụ khó khăn là đưa bạc đi cứu tế cũng chỉ tìm bảo tiêu Đại Phong Đường.
Tuy nói đường chủ La lão gia đã nhiều năm không hề quản lý, ngày ngày nhàn rỗi thảnh thơi, nhưng mà tổng quản Thẩm Phi Ưng tinh hoa nội liễm, thủ đoạn tuyệt diệu, trên thông quan, giữa kết hợp với thương, dưới quen biết thổ phỉ, bất luận hắc bạch lưỡng đạo, đều phải nể mặt ba phần, hiện nay Đại Phong Đường môn quy càng hơn xưa.
Trừ chuyện đó ra, Đại Phong Đường còn có một người nổi tiếng khắp thiên hạ là –
La Mộng.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân La Mộng.
Thân là tiêu sư Tinh Tinh, đương nhiên gặp qua La Mộng xinh đẹp.
Tuy nói, Hoa Sen muội muội đẹp không bằng đại tiểu thư nhưng mà cô chính là thiên vị Hoa Sen muội muội. Cô nếu nhìn La Mộng tuyệt đối sẽ không nhìn đến ngây ngốc, nhưng mà lại thường xuyên nhìn Hoa Sen muội muội, nhìn đến không chuyển mắt, hoàn toàn không biết thời gian trôi qua nhanh.
Lúc này, nếu tiểu mỹ nhân phía trước cửa sổ không ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, cô tám phần sẽ đơ ra đến khi mặt trời xuống núi.
“Tinh nhi.”
Nghe tiếng kêu to như thế Tinh Tinh đột nhiên bừng tỉnh, sung sướng không thôi mà đi nhanh về phía trước, vòng hai tay ôm lấy người bạn tốt luôn luôn nghĩ đến; Lo lắng đến cơ thể mảnh mai của bạn tốt, cô còn kiềm chế, không dám ôm thật chặt.
“Ngươi rốt cục đã trở về.” Cô nửa người ghé lên giường, đôi mắt sáng chớp chớp, còn bĩu môi làm nũng oán giận. “Ta rất nhớ ngươi nha !”
Hoa Sen muội muội thân mình suy yếu, những năm gần đây càng lúc càng thường về quê tịnh dưỡng, mà Tinh Tinh thân là tiêu sư, chỉ mới ngắn ngủn mấy năm thanh danh liền lan xa, chỉ tên muốn cô bảo tiêu những kiện hàng càng ngày càng nhiều, hai người tự nhiên là gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Hoa Sen nói nhỏ, nhẹ vuốt mái tóc rối bời của cô nhưng bên trong sự dịu dàng đó, vẻ mặt lại có một chút khó khăn.
Nhưng mà vẻ mặt đó chợt lóe rồi biến mất, Tinh Tinh căn bản không nhìn thấy.
“Ngươi đang xem sách gì ?” Nàng tò mò hỏi.
“Không có gì.” Hoa Sen trả lời, không dấu vết đem quyển sách giấu dưới chăn.
Tinh Tinh ngoài miệng hỏi một chút, kỳ thật cũng không hứng thú nhiều lắm, mắt chỉ kịp nhìn thấy trên sách viết một chữ “Tôn”.
Ngô, hẳn là tây du ký đi !
Trong lòng cô đoán, miệng lại hỏi ra một vấn đề khác.
“Ngươi khi nào thì trở về ?”
“Năm ngày trước.”
Tiếng rên rỉ ảo não vang lên, thân mình Tinh Tinh ở trên giường nhỏ bay qua, không có nửa điểm bộ dáng cô nương nhà thanh tú, tay chân mở rộng ra, một chút phòng bị cũng không có.
“Chán ghét, ta nếu như biết, nhất định sẽ ra roi thúc ngựa, suốt đêm cũng không nghỉ ngơi để có thể sớm trở lại kinh thành vài ngày.” Bạn tốt xa cách gặp lại, cô đúng là thật sự quý trọng.
Hoa Sen cười nhạt.
“Ngươi nếu như ngày đêm đi gấp như vậy, cơ thể mệt mỏi ta sẽ rất lo lắng.”
“Yên tâm yên tâm, ta từ nhỏ đã được phụ thân cùng ca ca tôi luyện, thân thể thật sự rất khỏe mạnh.” Cô lộ ra biểu tình đắc ý. “Ta cùng tiêu sư Đường Lý thi đấu đập sừng, còn thắng rất nhiều người a !”
Nghĩ đến Tinh Tinh cùng các nam nhân này vì phân thắng bại, không quan tâm mà cùng dây dưa một chỗ. Tuy nói là đập sừng, nhưng cũng không tránh được da thịt đụng chạm, Hoa Sen ánh mắt bỗng dưng thâm trầm.
“Rất nguy hiểm.” Những từ này là từ giữa kẽ răng mà đi ra.
Tinh Tinh còn muốn phản bác.
“Sẽ không……”
Một đôi tay khẽ nâng gương mặt của cô, đôi mắt sâu cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
“Ta không muốn ngươi làm thương chính mình.” Hoa Sen nghiêm túc nói.
Nữ bá vương tên Tinh Tinh từ lúc nhỏ, ở trên đời này, duy nhất không có cách nào cự tuyệt chính là yêu cầu của bạn tốt. Nhìn ra đôi mắt của bạn tốt không vui, cô chỉ có thể thở dài một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, về sau ta cũng không theo chân bọn họ đập sừng.”
“Thế này mới ngoan.” Hoa Sen vui mừng cười, thế này mới thay đổi đề tài. “Đúng rồi, chuyến này ngươi áp tiêu đi nơi nào ?”
“Tây Bắc.” Cô cười meo meo nói: “Nói cho ngươi biết nha, lần này là tam cô gia Hải Đông Thanh của Tiền gia chỉ tên muốn ta áp tiêu lần này.”
Tiền gia là phú hộ kinh thành, Hải Đông Thanh tự nhiên cũng không phải là người bình thường, có được mã đội mạnh nhất biên cương, ở kinh thành cũng có vô số đầu tư, lần áp tải ngân lượng cuối tháng về quê liền chỉ tên Tinh Tinh áp tiêu, chứng minh danh tiếng Tinh Tinh ở bảo tiêu này đã rất nổi tiếng mới đủ để cho Hải Đông Thanh vài phần kính trọng.
“Nhưng mà tuyến đường kia đặc biệt nguy hiểm.”
“Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.” Cô chẳng hề để ý nói. “Tuyến đường kia gió rất lớn khiến cho ta từ trên xuống dưới, cả trong lẫn ngoài đều dính đầy cát, suốt dọc đường lúc nào cũng ngứa……”
Phút chốc, cô hai mắt trợn to, kinh hoảng nhảy dựng lên.
“A, thực xin lỗi, ta quên mình toàn thân đều bẩn !”
Oa a, không còn kịp rồi !
Nhìn chỗ ấy, bất luận là trên giường, thậm chí là trên xiêm y bạn tốt, ngay cả những chỗ cô lăn lộn lung tung cũng “bị bẩn”, dính một ít vết cát vàng. Cát vàng rất nhỏ, một khi bị dính vào vải, bất luận có tẩy đi bao nhiêu lần thì vẫn sẽ lưu lại dấu vết.
Ô ô ô ô, cô từ Tây Bắc mang về lễ vật muốn tặng cho Hoa Sen muội muội, cũng không phải là cát vàng đáng ghét này a !
“Không có sao.” Hoa Sen nhẹ giọng an ủi, vuốt đầu nhỏ đang cuối xuống như con chó nhỏ bị thua trận. “Ta đi bảo người chuẩn bị nước ấm cùng xiêm y, ngươi ở đây rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi đi dùng bữa tối cùng với ta.”
Đầu nhỏ gật vài cái, đột nhiên cứng đờ.
Tinh Tinh rất chầm chậm, chầm chậm mà ngẩng đầu lên.
“Đợi chút, người kia có ở nhà không ?” Cô đề phòng hỏi.
“Người nào là người nào ?” Hoa Sen biết rõ còn cố hỏi, chậm rãi xuống giường, đi ra ngoài cửa phân phó bảo người chuẩn bị nước ấm để rửa mặt và lấy một vài thứ.
Tinh Tinh cắn khóe miệng, tức giận giậm chân. “Ngươi rõ ràng biết ta nói là ai.”
“Ngươi không nói rõ ta làm sao có thể biết ?” Hoa Sen cười.
“Hừ, chỉ cần nhắc tới hắn, ngay cả ngươi cũng muốn bắt nạt ta !” Cô căm giận bất bình oán giận.

Lúm đồng tiền càng sâu.
“Hắn là người nào ?”
Tinh Tinh lại giậm chân, chấn động làm một cát vàng trên người rớt xuống, buồn bực quát : “Ca ca ngươi !”
Hoa Sen cố ý giả bộ vẻ mặt như bừng tỉnh.
“Nha, Liên Hoa a,” Tiểu mỹ nhân cười như không cười, nhìn vẻ mặt đỏ bừng giận dữ, chỉ kém trên đầu Tinh Tinh không có bốc khói thôi. “Ngươi luôn để ý hắn như vậy ư !”
“Đó là bởi vì, ta ghét hắn nhất.” Cô nhấn mạnh.
Huynh muội Tần gia đều là người có tiếng ở kinh thành, Hoa Sen xinh đẹp động lòng người cùng Liên Hoa khôi ngô tuấn tú không ai so được, hai người bộ dáng giống nhau, khí chất lại hoàn toàn khác biệt, mọi người gặp qua đều khen ngợi trên đời sao lại có người tuyệt sắc như vậy, lại có hai người, có người còn xưng huynh muội là “Gương liên sáng”, thậm chí còn có thơ ca truyền tụng.
Vào lúc đó, nhóm người hầu động tác nhanh nhẹn đã đem nước ấm đổ vào bồn tắm bằng gỗ hương, cho đến khi đầy khoảng tám phần, cũng đem mọi thứ đặt ở vị trí thích hợp, rồi sau đó không tiếng động mà lui ra.
Nhớ tới Liên Hoa thì Tinh Tinh liền một bụng tức giận, đi đến bên bồn tắm, hai tay duỗi ra phía sau tùy tiện mà kéo kết nơ của xiêm y, lại như thế nào cũng không mở được, càng kéo càng chặt hơn.
Hơi thở ấm áp tới gần, một đôi tay khác phủ lên tay cô.
“Đừng nóng vội, ta đến giúp ngươi.”
“Cám ơn.”
“Không cần phải khách sáo.” Đâu chỉ là không cần phải khách sáo, đây chính là chuyện làm cho người ta vui vẻ a !
Hai tay khéo léo động một tí, kết nơ cuối cùng cũng được tháo, dễ dàng cởi ra. Xiêm y đầy cát vàng cũng từng cái từng cái, ngay cả cái yếm nhỏ trên người cũng được cởi xuống, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn rốt cục trở nên trần trụi.
Cô không có nửa điểm không được tự nhiên, trước nâng mũi chân lên, kiểm tra độ ấm của nước, sau đó mới ngồi vào trong bồn tắm, để cho nước ấm ngập tới ngực của cô. Vùng da để lộ ở ngoài của cô vì phơi nắng nên có màu sáng như mật, còn nơi ẩn dưới lớp xiêm y lại tuyết trắng như ngọc.
Trong thiên hạ, chuyện này ngoại trừ một mình Tinh Tinh ra, chỉ có một người biết.
Phía sau cô, đôi mắt sâu kia chính là nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không.
Trong phòng truyền đến tiếng nước.
Ngoài phòng một phu nhân xinh đẹp đoan trang đem lỗ tai dán chặt lên cửa sổ.
Biết bọn người hầu bị phân phó chuẩn bị nước ấm tắm rửa cùng xiêm y thì phu nhân liền ném trượng phu đang cùng uống trà trong đại sảnh lại, rón ra rón rén mà đến ngoại viện, thật cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.
Không lâu sau, trượng phu oai nghiêm kia của bà do bất mãn vì bị ném lại cũng đi vào ngoại viện.
Ông một thân quan phục màu đen, nhíu mày nhìn, lấy nhau ba mươi năm, thê tử luôn chú trọng lễ nghi, tư thái tao nhã lúc này lại như thằn lằn áp vào cửa sổ nghe lén.
Khóe mắt đảo qua thì thấy thân ảnh trượng phu, phu nhân vội vàng làm động tác tay chớ có lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay, mời ông đến cùng phạm tội.
Namtử trung niên đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi về hướng thê tử. Ông võ công không tầm thường, khinh công cũng cao, bước ra mỗi một bước đều như bay trên cánh hoa đào, không có phát ra một chút tiếng động mà đến bên cạnh thê tử.
“Nàng đang làm cái gì ?” Ông không tiếng động hỏi.
Phu nhân đương nhiên cũng dùng khẩu hình miệng trả lời.
“Nghe lén.”
“Vì sao ?”
“Thiếp muốn nghe một chút xem bọn chúng sẽ tán gẫu cái gì.”
“Kia cũng không cần nghe lén.”Nam nhân vẻ mặt không đồng ý. Đường đường phu nhân hình bộ thượng thư áp vào cửa sổ nghe lén căn bản là không thể nói !
Phu nhân mới mặc kệ, thần bí mà nói –
“Chàng không hiểu !”
“Không hiểu chỗ nào ?”
“Tinh Tinh ở bên trong.” Bà nói.
“Này ta đương nhiên biết.” Cái nha đầu kia mỗi lần đến nhà đều như trời long đất lở.
Phu nhân lộ ra nụ cười thần bí, chậm rãi nói: “Con bé đang tắm ở bên trong.”
Nam nhân ngây dại.
Mà thê tử ông yêu thương nhất lại bổ sung thêm một câu càng kinh người.
“Là đứa nhỏ của chúng ta đang giúp con bé tắm a !”
Hình bộ thượng thư Tần Thanh dù có trải qua sóng to gió lớn, ngay cả núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng có thể không đổi sắc, nhưng nghe được chuyện này, cũng hoảng sợ chân như mềm đi, kích động há mồm muốn hét lên, vẻ mặt đỏ bừng như con cua bị luộc qua.
Phu nhân nhanh chóng đưa tay ra, vào thời điểm mành chỉ treo chuông mà cố gắng ngăn chặn thanh âm của trượng phu.
“Hư, đừng lên tiếng !”
Thượng thư đại nhân sắc mặt đen như đất, không đồng ý mà mãnh liệt lắc đầu.
“Này, điều này sao có thể ?” Cô nương nhà người ta chưa xuất giá, thế nhưng ở trong phòng bị…… bị…… bị, ách, bị “phục vụ”……
Ông từ trước đến nay nghiêm chỉnh chấp pháp, nhưng trong nhà gặp phải chuyện này suy nghĩ cuối cùng rối loạn. Chiếu theo luật lệ thật sự mà nói thì đây là một tội lớn, nhưng nghe đối thoại bên trong cô nương kia lại không có một chút ý phản kháng.
Mắt thấy sắc mặt trượng phu chốc lát thì đen, chốc lát thì trắng, phu nhân thầm oán nói.
“Thiếp đã nói a, chàng cứ bận về công vụ, tâm tư chưa từng đặt trên người đứa nhỏ của chúng ta, đến cả chuyện xảy ra ngay trong tầm mắt cũng không phát hiện.”
Bà đối trượng phu mà tuyên bố.
“Loại chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần mỗi khi con trẻ trở về.”
*****
Khí nóng mù mịt nhưng không làm trở ngại hai đôi mắt đang đảo qua đảo lại.
Tinh Tinh luyện võ từ nhỏ, không phải nữ tử yếu đuối tầm thường nhưng thân mình trần trụi ấy không phải không đẹp. Từ hai vai mượt mà của cô nhìn xuống là bộ ngực đẫy đà tròn trịa và hai điểm hồng hồng mềm mại, thắt lưng mảnh khảnh khỏe khắn cùng cặp mông tròn trắng hồng, chân dài thẳng tắp, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng đủ khiến nam nhân mất hồn.
Hoa Sen tính vô cùng nhẫn nại lau sạch thân thể trần trụi mềm mại, lau sạch lớp cát vàng dày trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Mà gội sạch đi mái tóc lộn xộn kia thì càng tốn nhiều thời gian.
Vì gió bụi Tây Bắc nên mái tóc trở nên rối tung, nhưng sau vài lần gội và chải lại, cuối cùng cũng dần trở nên mềm mại. Mái tóc sau khi được thấm ướt trong tinh dầu hoa nhài lại càng thêm sáng bóng.
Mùi thơm thoang thoảng và sau khi được tắm rửa thoải mái, Tinh Tinh ngâm mình trong nước ấm, đầu nhỏ gối lên bồn tắm, thả lỏng mà nhắm hai mắt lại, vui vẻ mà thở dài một hơi.
Chỉ có Hoa Sen muội muội mới chăm sóc mệt mỏi của nàng.
Cũng chỉ có ở trước mặt Hoa Sen muội muội, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Vải bông mềm mại khô ráo cẩn thận lau những giọt nước trên da thịt tuyết trắng. Nhưng khi vải bông lau qua sườn cánh tay trái thì thấy một vết thương nhạt mới do đao gây ra, đột nhiên tạm dừng xuống dưới.
Tinh Tinh lười biếng mở mắt ra, thấy Hoa Sen cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy tay che đi vết thương.
“Không có việc gì, chỉ là bị một tên tiểu mao tặc đánh lén.” Cô không dám nói thật, tên được gọi là tiểu mao tặc kia kỳ thật chính là đầu lĩnh mã tặc hung ác.
Chẳng qua nhất thời sơ xuất bị đánh lén nhưng tên đầu lĩnh mã tặc này bị cô đánh đến thiếu chút nữa thì tắt thở, mới bị áp giải đến quan nha.
Hoa Sen vừa tức vừa xót mà chất vấn: “Đây là lần thứ mấy ngươi bị thương ?”
“Ách, không biết.” Cô làm sao nhớ rõ được a ?
“Thứ hai mươi bảy.”
Tinh Tinh thè lưỡi, không nghĩ tới bạn tốt cư nhiên nhớ rõ ràng như vậy.

Hai tay thon dài bỏ vải bông xuống, đem thuốc mỡ trị vết thương đã sớm chuẩn bị ở một bên tới. Thuốc mỡ trị vết thương này là do cung đình bí mật chế tạo, bởi vì cách điều chế phức tạp, nguyên liệu lại hiếm nên số lượng rất ít, muốn có được là không dễ nhưng bất luận là khi nào, trong phòng cũng chuẩn bị một lọ, hơn nữa chỉ dùng trên người Tinh Tinh.
Thuốc mỡ quý giá cẩn thận được bôi lên, thản nhiên tản ra mùi dược thơm mát.
“Ngươi dù sao cũng là một cô nương, đừng để bản thân mình trên người đều toàn vết thương chứ, cẩn thận tương lai lại gả không được.” Cúi đầu vừa bôi vừa nói nhưng tiểu mỹ nhân nhìn như không chút để ý. “Được rồi, đứng lên.” Vải bông lại cầm trên tay, lau khô thân thể sạch sẽ một lần nữa.
Tinh Tinh tùy ý sắp xếp, ngoan ngoãn mặc vào bộ y phục chất liệu tốt, ngay cả búi nơ nhỏ trên đầu cũng là người phía sau giúp cột lại.
“Hừ, ta mới không cần ấy !” Cô cắn khóe miệng, bướng bỉnh lại có oan ức hiếm thấy. “Hơn nữa cho dù ta thật sự muốn gả, khẳng định cũng không có người dám lấy ta.”
“Vì sao ?”
Cô im lặng trong chốc lát, mới tâm không cam, tình không muốn mà nho nhỏ nói.
“Ba tháng trước ta áp một chuyến tiêu, đưa một lão quan hồi hương, lại ở trên đường gặp được một đám cường đạo, sớm đã chú ý rương đồ vật, thừa cơ muốn cướp ngân lượng. Ta đánh đuổi cường đạo, lão quan cảm kích quá, gặp người đã nói, còn nói càng lúc càng khoa trương.”
“Ân ?”
“Sau đó, có Trương Họa Tiên gì đó, cũng ko biết nghe được mấy tin đồn đó ở đâu đưa tới một bức tranh, ca của ta còn cố ý dán lên, treo ở cửa lớn Đại Phong Đường.” Nghĩ đến bức tranh kia, cô liền hận không thể một chân đá bay huynh trưởng !
“Ta lần này trở về mới nhìn thấy bức tranh kia thì lập tức kéo xuống, liền giấu ở trong áo.” Cô chỉ vào xiêm y bẩn ở một bên.
“Ta có thể xem không ?” Tiểu mỹ nhân cười hỏi.
Tinh Tinh lo lắng một chút, cho dù không tình nguyện, nhưng vì tình bằng hữu lâu năm của hai bên, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Tay thon dài cho vào trong quần áo bẩn, tìm ra được một trang giấy được nhét ở bên trong, cẩn thận lấy ra rồi sau mới nhìn ra, đó là một bức tranh.
Đôi mắt đẹp nhìn đến phần tiêu đề, có chút kinh ngạc.
“Trương Họa Tiên ? Bút tích của hắn đúng là vạn kim khó cầu.” Cho dù là người biết ít chữ nghĩa nếu thấy tác phẩm Họa Tiên bị chà đạp như thế, khẳng định sẽ đau lòng đến ngất đi mất.
Tinh Tinh thế nhưng lại bĩu môi.
“Ta mặc kệ hắn một cân hay là nửa cân.” Cô vươn tay chỉ, kích động mà đâm đâm xuyên qua bức tranh tạo ra vài lỗ thủng, dùng cách trực tiếp nhất mà phá hư bức tranh thành một tờ giấy bỏ. “Tên kia là lão hồ đồ sao ? Ta là Tinh Tinh, không phải con tinh tinh !”
Trên bức họa kia lại vẽ một con tinh tinh mẹ một tay nâng hai con ngựa, một cỗ xe, trong xe còn có một lão nhân, chỉ dùng một tay đã đánh lui được đạp tặc cầm đao cầm kiếm.
Bên cạnh gương mặt dữ tợn của mẹ tinh tinh, còn viết hai câu nói
Lực bạt sơn hà khí cái thế
Hãn thế cân quắc thắng tu mi
* Lực bạt sơn hề, khí cái thế : Sức dời núi, khí trùm trời
Hãn thế cân quắc thắng tu mi : trên đời hiếm thấy nữ tử thắng mày râu
Cô trong bụng đầy lửa giận, nếu tên quan kia hay tên Họa Tiên kia xuất hiện ở trước mắt, cô khẳng định sẽ xông lên đem chòm râu và lông mày của đối phương mà nhổ sạch trơn.
“Hơn nữa này căn bản không phải chuyện quan trọng.” Cô căm giận bất bình nhấn mạnh.
“Nha ?”
“Ngựa đã sớm bị cướp.”
“Sao ?”
“Xe cũng bị chém nát vụn rồi.”
“Cho nên ?”
“Một tay ta chỉ nâng có mình lão quan kia thôi a !” Cô lên tiếng reo hò.
Phốc !
Một tiếng cười không nhịn được cách vách truyền vào trong phòng.
“Bên ngoài có người ?” Cô cảnh giác đứng lên. “Ta nghe được tiếng cười.”
“Ta không có nghe.” Tiểu mỹ nhân thong dong trả lời, thừa dịp lúc Tinh Tinh oán giận mà chải đầu cho cô. “Ngươi lỗ tai bị nước vào mới có thể nghe lầm.”
Tuy rằng trong lòng có chút hoài nghi, nhưng đợi trong chốc lát, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, cô mới quay đầu, tiếp tục nhắc đi nhắc lại.
“Bức tranh kia treo ở trước cửa đã gần hai tháng, trên đường lớn Huyền Vũ người đến người đi, mỗi ngày đều có người đứng ở trước bức tranh, toàn bộ đều là đang chê cười ta.” Cho dù cô là tiêu sư, cho dù cô đã quen thô lỗ, cho dù cô có thể đánh bại đạo phỉ hung ác nhưng sâu trong nội tâm, một mặt con gái kia cũng không có biến mất. “Ta, ta, ta dù nói như thế nào cũng là một cô nương a !”
Nghĩ như vậy cô trong lòng oan ức, hốc mắt nóng lên, dường như sắp khóc.
Một đôi tay quen thuộc nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, cũng thoáng đem oan ức trong lòng cô mà an ủi đi một ít.
“Ngươi đương nhiên là một cô nương, là một cô nương xinh đẹp.” Thanh âm dịu dàng nói với cô.
Tinh Tinh lau quệt nước mắt.
“Không cần lừa ta.” Ngay cả chính cô cũng không tin.
“Ngươi ngay cả ta cũng không tin sao ?” Thanh âm quen thuộc khuyên nhủ. “Đến, ngẩng đầu lên, ngươi tự mình nhìn đi.”
Cô nghĩ đến ngẩng đầu sẽ lại thấy bức tranh kia, nhưng lại kinh ngạc trông thấy một cô nương thanh lệ, vẻ mặt kinh ngạc đối diện với cô. Cô nhìn thấy hình ảnh trong gương lại khó có thể tin.
Này, này thật là cô sao ?
Tóc đen thật dài mềm mại như tơ, dưới đôi lông mi dài và cong là đôi mắt to tròn, bởi vì nước mắt nên có chút sương mù, đôi môi đỏ mọng trơn bóng — cô, cô thoạt nhìn thật sự giống một cô nương nha, hơn nữa, là một cô nương rất xinh đẹp !
Khi cô bận nói chuyện, Hoa Sen đã vì cô mà sắp xếp ổn thỏa, còn mặc vào trang phục xinh đẹp, giống như là ở trên người cô thi triển pháp thuật vậy.
Cô càng nhìn càng cao hứng, càng nhìn càng e lệ, lại luyến tiếc không nỡ, lưu luyến xa lạ này của bản thân.
Nhìn thấy Tinh Tinh chuyển từ buồn rầu sang vui vẻ, tiểu mỹ nhân cười hỏi: “Vậy nếu bây giờ có người muốn kết hôn với ngươi thì sao ?”
“Ai ?”
“Ca ca ta, Tần Liên Hoa.”
Đông !
Ngoài phòng truyền đến tiếng ngã nặng nề.
Xoảng !
Tấm gương trong phòng rơi xuống đất, thanh âm càng vang.
Tinh Tinh vẻ mặt hồng hào trong nháy mắt trắng bệch, còn liều mạng lắc đầu, dường như muốn lắc cổ cho gãy đi.
“Ta mới không cần !”
“Vì sao không cần ?” Tiểu mỹ nhân nghiêng đầu, cười mỉm rồi nói. “Ca ca ta hiện nay nhậm chức chủ quản hình bộ, luôn phá được kỳ án, lập vô số công lao, Công Tôn Tể tướng rất coi trọng, có thể nói là tiền đồ rộng mở, các cô nương trong kinh thành yêu mến hắn không phải không ít, bà mai cầu hôn cũng sắp san phẳng bậc cửa rồi.”
Cho dù Tần Liên Hoa có ưu điểm nhiều hơn nữa nhưng Tinh Tinh vẫn mãnh liệt lắc đầu.
“Mặc kệ, chính là không cần hắn.” Cô nắm chặt hai đấm, ra sức mà nhấn mạnh. “Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không cần !”
Nhìn thấy Tinh Tinh chống cự kịch liệt như thế, Hoa Sen cũng là cười nhạt không nói.
Tuy rằng, trước mắt nhìn như không có một chút khả năng. Nhưng mà Hoa Sen trong lòng lại chắc chắc –
Tần Liên Hoa tuyệt đối có thể lấy Từ Tinh Tinh làm vợ !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui