Mấy người họ đứng chờ Nguyễn Tuấn Kiệt khoảng gần mười phút, Nguyễn Như Hoa đang thất thần nhìn cái mũ vừa bẩn vừa rách trong tay thì nghe tiếng gọi:
- Bông Hoa ới.
- Theo phản xạ có điều kiện nó quay ra nhìn.
Bị gọi thế nhiều quá thành quen luôn rồi.
Vừa ngẩng đầu lên thì nghe tiếp:
- Mày thật đấy à? Ra đây tao bảo.
Là con bé Hạnh lớp Hoa, hai đứa cũng khá thân nhưng không thể so với Tú Anh được.
Nó nhìn ba người đang đứng bên cạnh rồi đi ra phía bạn.
- Mày đi chơi với anh Khôi đấy à? Sao bảo không có ý đồ gì với người ta? - Hạnh hỏi.
- Hả?? Không phải...!- Hoa định giải thích.
- Không cái gì? Thế mày là yêu anh nào đấy?Anh Đăng Khôi hả? - Hoa còn chưa nói được một câu đã bị Hạnh cắt ngang.
- Ơ không..
- Hoa định giải thích rõ ràng, nhưng còn chưa kịp nói thì nó đã chen vào tiếp:
- Thế anh Minh Khôi á? Tao tưởng mày không quen anh ấy?
Cái con này tự nhiên hôm nay làm sao mà nói liên mồm thế không biết, chắc thấy có chuyện hóng hớt được nên hưng phấn quá độ.
- Mày dở à tao đi cùng anh trai.
- Hoa bất lực, nói nhanh.
- Đâu làm gì thấy anh mày? - Hạnh ngó ra chỗ ba người kia.
- Đang ch...!- Nó đang trình bày thì đã nghe giọng Tú Anh vọng lại.
- Bông ơi, tớ đến rồi đây.
Tú Anh với anh Kiệt đi từ hướng đối diện với Hoa.
Để xe bên đấy thì lát nữa lấy xe phải đi ngược hướng rồi.
May hai người họ đến kịp lúc nên Nguyễn Như Hoa từ chối lời mời đi chơi cùng của Hạnh luôn.
Nói nhiều thật đấy.
Sau đó Nguyễn Như Hoa vừa ôm tay bạn thân vừa ấm ức kể chuyện bị hỏng mũ.
Cô cứ cười tủm tỉm rồi bảo:
- Ui khổ thân nhỉ! Thương thế.
Đội mũ của anh ấy đây hử? Cũng đẹp mà, đừng buồn nữa, mai anh dẫn đi mua mũ mới nhá.
Mũ trai mua đẹp hơn mũ mẹ mua nhờ.
Sướng không.
Sướng chưa.
Hết khóc chưa?
Thật sự là lúc đó Hoa nói chuyện nhưng không nhìn mặt bạn.
Mãi đến lúc nó bảo cái câu mũ trai, mũ mẹ kia nó mới biết là bị Tú Anh trêu nãy giờ.
Mang tiếng bạn thân đấy, cứ chơi với anh Kiệt nhiều vào là hỏng, rồi có mà bắt nạt Hoa suốt thôi.
Thế này mà làm chị dâu nó thì không ổn, phải nắn lại luôn.
Rõ là Hoa chỉ kể thôi mà Tú Anh nghĩ kiểu gì ra thành thái độ của nó đang rất “hạnh phúc” chứ.
Đùa ư?
Hạnh phúc thật sự là khi mấy đứa lôi nhau đi ăn kìa.
Ôi tối nay Hoa đã ăn ít thật ít để dành bụng cho thời khắc này đấy.
Sáu người kéo nhau đi ăn hết cái này đến cái khác: nào kem, nào trà sữa, nào cóc dầm, nào xoài lắc, nào xúc xích, nào xiên nướng, nào bánh tráng trộn, nào kẹo bông gòn,...!Nói chung là no.
À, có no thì chủ yếu là Hoa no thôi.
Còn mọi người thì cứ ăn một ít một ít ấy, ngoại trừ trà sữa với kem ra thì cái gì cũng mua hai phần nhưng nó lại ăn đến gần một phần rưỡi.
Không biết về có đau bụng không nữa.
Ăn chán rồi vẫn thấy thời gian còn sớm nên mọi người định đến khu vui chơi một chút.
Vẫn chia xe như cũ nên hai nhóm nhanh chóng tách ra đi lấy xe.
Đến chỗ để xe, Hoa nhấc chiếc mũ len trên đầu xuống đưa trả cho anh Khôi, nhưng anh lắc đầu bảo:
- Cứ cầm lấy tí nữa mà đội, anh Kiệt bảo em trời lạnh hay bị đau đầu.
- Ừm… thế cảm ơn! - Đúng là Hoa có bị thế thật, với lại anh trai cũng bảo thế rồi thì cầm thôi, mà đội cũng đỡ lạnh, áo khoác hôm nay nó mặc thì không có mũ.
Cũng không nên phụ lòng tốt của người khác đúng không.
- Mà có trả thì cũng phải giặt sạch rồi mới trả chứ.
- Anh cười cười nói rồi ngồi lên xe.
Đấy mà, cảm tình sẽ chẳng xuất hiện quá một phút đâu.
Nó- mới đội được một lát.
Cứ làm như đầu tôi bẩn lắm không bằng.
Sợ người ta thấy mình tốt quá hay gì.
Hừ!!!
Sự việc tiếp theo dưới lời kể của Tú Anh.
Tôi đi cùng anh Kiệt quay lại chỗ gửi xe.
Thì đúng là anh Kiệt đấy, vì có lúc nào nói chuyện với anh thì tôi mới dùng từ “chú” thôi.
Chỗ tôi đứng đợi anh là bên cạnh cửa hàng đồ lưu niệm.
Noel mà, hầu như toàn là đồ liên quan đến ông già Noel, cây thông và tuần lộc.
Ngay trên tủ trưng bay là những băng đô cài tóc dễ thương lắm nha.
Tôi mua hai cái cho mình và bạn thân.
Hình minh h ọa cho băng đô cài đầu.
Vừa thấy anh Kiệt ra thì tôi cất vào túi rồi lên xe đi đến điểm tiếp theo.
Cái Hoa ấy mà, cuộc đời của nó, đối với từ “thích” thì chắc chỉ quanh quẩn với “ăn”, “ngủ”, “nghỉ” và “chơi”.
Nhiều hơn thì chắc là không phải làm bài tập và không bị mẹ mắng.
Chứ nhiều lúc đến đi vệ sinh nó còn ngại mà.
Lại nói đến đi chơi thì cái ý tưởng đến khu vui chơi là do nó đề nghị chứ ai.
Bản thân Hoa thì chẳng biết trượt băng đâu nhưng mà tí tởn lắm cơ, cứ thích đú đởn theo người ta thôi, đòi anh Kiệt cho đi bằng được.
Đi đường, nó nói chuyện thì nhiều kinh khủng, chẳng cần biết mấy người chúng tôi ai thân hay không thân, và dù cho nó đang ngồi trên xe một tên con trai mới gặp được mấy lần.
Hoa chủ yếu là nói với nhóc Hưng thôi, thỉnh thoảng lại cãi nhau chí choé với anh Đăng Khôi nữa, chứ ba người còn lại chúng tôi thì.....không chấp trẻ con.
Đến nơi, tôi chạy ra chỗ Hoa khoe băng đội đầu rồi bảo:
- Đeo lên!
Hoa khen một câu “cute thế” rồi vừa định bỏ mũ len mới đội xuống thì anh Kiệt đã ngăn lại:
- Để cả mũ len mà đeo.
- Ơ sao lại thế? Nhìn buồn cười lắm.
- Hoa.
- Không thì thôi.
- Anh Kiệt nói thế rồi thờ ơ quay đi.
Thôi thì không đưa nó nữa vậy.
Tôi cũng biết là Hoa trời lạnh hay bị đau đầu mà.
Anh Kiệt quan tâm nó lắm.
Vừa mới nãy còn mua cái khăn quàng cổ cất trong cốp xe phòng trời lạnh thêm cho nó mà.
Nói thẳng ra một chút thì có chết ai đâu.
Tôi lại cứ thích kiểu âm thầm quan tâm thế đấy.
Giá mà mình cũng có người quan tâm nha.
Tôi nhìn Hưng cười cười.
Nó mới thấy thế mà đã đi ra xa xa.
- Chị đừng nhìn em.
Em không bê đê! - Hưng.
Nụ cười tắt ngúm, ai bảo con gái mới đeo đâu mà bê đê.
Nhưng sau đó vẫn chưa bỏ ý định, tôi nhìn anh Kiệt.
- Chú!!
Sau đây lại quay trở lại với góc nhìn thứ ba.
Nguyễn Như Hoa đang nhìn cái cặp giống người yêu mà chẳng phải người yêu ở trước mắt.
Thấy mặt Tú Anh biểu cảm kiểu này là nó biết anh trai mình sắp phải đội một sự cute lên đầu rồi.
Sờ túi áo định lấy điện thoại, nhưng dế yêu của Hoa đâu nhỉ? Giờ nó mới nhớ lúc chờ trà sữa thì hơi lâu một chút nên chơi game trong máy.
Nhóc Hưng cũng ngó vào xem và kết quả là thằng nhóc đòi chơi rồi cầm máy Hoa luôn.
Lúc này hỏi thì nhận được điện thoại cùng câu trả lời:
- Nó hết pin một lúc rồi chị ạ!!
Nó quay sang nhìn Dương Đăng Khôi.
- Này!
- Hử? - Hắn đáp.
- Cho đây mượn điện thoại tí.
- Hoa xoè một tay ra.
- Làm gì? - Dương Đăng Khôi nghi hoặc hỏi.
- Ừ thì...!chụp cái kia.
- Nguyễn Như Hoa chỉ phía anh trai.
- Chụp trộm à? - hắn nhìn theo hướng nó chỉ rồi lại hỏi.
- Đâu có! Chụp ảnh xong anh gửi đây, cho Tú anh xem nữa mà.
- nó nói như một lẽ phải..
Dương Đăng Khôi hỏi thì hỏi vậy thôi chứ vẫn rút điện thoại ra cho nó mượn luôn.
Đấy, thỉnh thoảng cảm tình lại được nâng lên một chút vậy đó, sau rồi lại trở về không.
Thế nào mà vừa mở điện thoại lên thì đúng cảnh Tú Anh chỉnh lại cái băng đô trên tóc anh Kiệt.
Ối giồi ôi.
Giúp nhau thì Hoa có thể hiểu được vì anh trai nó chưa dùng cái thể loại này bao giờ.
Nhưng nó có nhìn nhầm không thế? Cái kiểu dáng khom lưng, mặt đối mặt này là sao chứ? Lại cả cái ánh mắt trìu mến chưa bao giờ thấy dùng để nhìn Hoa kia nữa.
Chụp! Chụp ngay chứ còn gì.
Chưa hết đâu, có mỗi một khoảng thời gian đi chơi mà Hoa chụp được thêm bao nhiêu ấy.
Anh Kiệt đỡ Tú Anh, kéo tay rồi dạy cô trượt.
Anh đứng nhìn cô tự thử sức mà cười tủm tỉm.
Nhóc Hưng mải nhìn gái suýt thì ngã.
Hai anh Khôi trượt thi va phải một chú nào đó rồi khép nép mà xin lỗi...
Tối nay ở khu vui chơi này cũng đông lắm.
Mà cũng nhiều người FA.
Trai thì chẳng có mấy đâu, toàn con gái đi với nhau.
Rồi thì các bạn biết sao không? Ba anh chàng và một cậu nhóc đi cùng Hoa này bị nhìn chẳng chằm rồi chỉ trỏ không khác mấy con khỉ trong sở thú.
Nguyễn Như Hoa cùng bạn thân cũng bị “nhìn kèm” không ít lần.
Không biết Tú Anh thấy sao chứ nó là nó cảm giác xung quanh toàn là những ánh nhìn “thân thiện” bắn về phía mình thôi.
Còn lí do à? Chả là trong khi năm người bọn họ đang trở trên sân băng thì Hoa vẫn tiếp tục sự nghiệp chụp ảnh.
Nhưng hỡi ôi, cái điện thoại này ghét Hoa hay sao mà từ lúc nó cầm vào đến giờ có ba cuộc gọi đến rồi: 113, Huy Trung, Hằng Nga.
Lần nào Hoa cũng phải đứng ngoài gọi Dương Đăng Khôi ra.
Và bây giờ là lần thứ tư rồi.
Lại là gái gọi, đêm rồi còn gọi gì không biết.
Trong lúc chờ anh nghe điện thoại thì Hoa nhìn xung quanh, vẫn là những ánh mắt kia.
Không chỉ thế thôi đâu nó còn loáng thoáng nghe được bọn họ chê Hoa mình đi cùng anh không xứng tí nào kìa.
Rồi là chắc lại một con trà xanh thảo mai gì đó thôi.
Xứng hay không thì là việc của Nguyễn Như Hoa đây chứ.
Trà xanh trà lục gì thì cũng chẳng phải chuyện của họ mà.
Còn hơn những người chẳng được đi cùng kìa.
Nhưng mà, nói như không quan tâm thế thôi chứ ai mà chẳng không thích nghe những lời không tốt về mình nhỉ.
Hoa chẳng thèm chờ điện thoại nữa mà đi sang khu gắp thú chơi.
Có ở bên đây cũng chẳng làm gì được.
Nó tập mãi không trượt được nên cũng chán rồi.
Tầm mười phút sau, Nguyễn Như Hoa vẫn đang miệt mài chuẩn bị đón em thú đầu tiên.
Nhưng mọi công sức của nó đều đổ sông đổ bể.
Chuyện có gì đâu mà, đơn giản chỉ là trong hơn chín phút vừa qua, Hoa đã gắp bao nhiêu lần rồi mà không tài nào gắp lên được một con.
Nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, đến con gà vàng tôi ưng ý lắm kia, nó đã cẩn thận từng li từng tí một và sắp đưa em nó về.
Chỉ còn cách một chút thôi là được rồi, mà “như lai thập bát chưởng” ở đâu tới làm nó bủn rủn chân tay và muốn hộc máu luôn.
Nguyễn Như Hoa quay qua hướng vai bị đập nhưng không có ai.
Nhìn xung quanh, vẫn không thấy.
À đây rồi, ra là Dương Đăng Khôi à, tên thủ phạm làm Hoa giật mình run cả tay, tức muốn hộc máu mồm đang ngồi xổm dưới đất khoanh tay ngước lên như một chú chó cún thế này à.
Gì thế? Trưng cái bộ mặt ngây thơ ra là xong sao? Đừng Tưởng bà đây hiền mà bắt nạt.
Nguyễn Như Hoa giơ chân cho hắn một “cú sút thần sầu” rồi mắng:
- Khùng à! Gắp lại cái con gà kia đi.
Dương Đăng Khôi bị Hoa đá thế nhưng người chẳng dịch chuyển, mặt không biến sắc, vẫn ngồi thế kiểu khiêu khích nó ấy, sau thì đứng dậy:
- Tưởng gì, một con gà chứ mười con gà anh đây cũng gắp được.
- Có giỏi thì gắp đi.
Hừ!!! Tưởng dễ lắm à? - Nguyễn Như Hoa vênh mặt lên thách thức.
Dương Đăng Khôi cũng đứng dậy mua xu rồi chuyên tâm gắp thú.
Nói thì to mồm lắm, có gắp được cái vẹo gì đâu.
Lại còn thế này chứ:
- Máy này hỏng rồi, chỉ để lừa trẻ con thôi.
Nhưng kết quả là, nhóc Hưng bước đến, ấn ấn xoay xoay vài cái mà em gà trong tầm ngắm của Hoa đã không còn đường chạy trốn.
Siêu thật đấy.
Ít nhất với Hoa là thế.
Và với Khôi, chắc cũng thế.
Lúc về, Hoa thâý mình nói ít hẳn đi, cũng buồn ngủ rồi nên chẳng còn hứng mà nói nữa.
Đang đi bình thường thì anh lại có người gọi đến.
Bận ghê cơ.
Thế nào mà lần này anh nghe xong thì dừng hẳn lại làm Hoa giật mình luôn.
Rồi quay lại nhàn nhạt bảo người ngồi sau:
- Xuống xe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...