Hoa Rung


"Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Vĩnh Ninh công chúa của quý quốc?"
Chính bản thân Dạ Đế cũng không biết hiện giờ mình đang nhìn người ngọc đến thất thần.

Y vốn không phải kẻ háo sắc, nhưng đám phi tần trong hậu cung của y thật sự chưa ai có thể đem so với một góc váy của nàng.

Chỉ có giai nhân như thế này mới xứng đáng với bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành".
Vĩnh Ninh công chúa nghe thế cười ra thành tiếng, ánh mắt lấp lánh đến sao trên trời cũng khó bì kịp:
"Bệ hạ quá lời rồi.

Nữ tử đích thực là công chúa của nước Tống, nhưng để gọi là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân thì e rằng quá phô trương."
"Công chúa khiêm tốn rồi."
Nàng từ chối cho ý kiến, chỉ cúi người hành lễ.

Sau đó, nghe thấy tiếng sứ giả cung kính thưa:
"Sứ giả Công Tôn Tiễn nước Tống bái kiến hoàng thượng.

Vì có việc bất đắc dĩ mà tới muộn, mong hoàng thượng khai ân."
Dạ Đế tay vân vê miệng chén trà, ở y có một loại khí chất không giận mà uy: "Không biết sứ giả vì việc gì mà chậm trễ như vậy, các người đang coi thường uy nghiêm của trẫm sao?"

"Hoàng thượng, việc này.." Sứ giả đang định lên tiếng phân bua thì công chúa đưa tay ra hiệu hắn im lặng.

Sau đó, nàng tiếp lời:
"Sứ giả có mười lá gan cũng không dám coi thường uy nghiêm của hoàng thượng, Vĩnh Ninh từ lâu đã nghe danh Dạ Đế anh minh bất phàm, nay đích thực là có việc bất đắc dĩ nên mới đến muộn, mong hoàng thượng soi xét."
Lời nói của nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nên Dạ Đế nghe cũng thấy lọt tai, hơn nữa bây giờ nàng đang cúi người với vẻ cung kính nhưng lại không nhìn ra một tia hèn mọn.
"Được! Nếu công chúa đã nói vậy thì trẫm sẽ không truy vấn."
"Đa tạ hoàng thượng ban ân.

Vĩnh Ninh cũng có lễ vật dâng tặng qúy quốc." Sau đó, nàng lôi từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, bên trong đựng một viên minh châu có tuổi thọ ngàn năm, hào quang của nó lan tỏa ra khắp không gian.
"Không biết hoàng thượng có vừa lòng?" Vĩnh Ninh công chúa cười như hoa nở, minh châu dưới tay chiếu lên làm cho người nàng gần như trong suốt.
"Lễ vật thật quý giá, trẫm sẽ nhận.

Công chúa với sứ giả đường xa mệt nhọc, mời an tọa."
Không biết Dạ Đế toan tính chuyện gì mà lại an bài cho nàng ngồi thật gần y.

Thật ra, Vĩnh Ninh công chúa này chính là Mạch Thượng Quân dịch dung mà thành, còn công chúa thật đã bị 'kẻ ấy' nhốt rồi.

Lợi dụng việc công chúa Tống quốc đến đây cầu thân, giáo chủ đã sai nàng đóng giả thành Vĩnh Ninh công chúa để mê hoặc quyến rũ hoàng thượng.

Chỉ là, nàng còn chưa rõ dụng ý của giáo chủ là gì? Trong lứa sát thủ của Thiên ma giáo, nàng là đứa hữu dũng vô mưu nhất!
Có thể coi kế hoạch lần này là "du long chuyển phượng", thật thành giả và giả thành thật.

Nhưng yếu tố quan trọng khiến Mạch Thượng Quân e ngại chính là, việc Hoắc Tử Yên đã từng trông thấy hình dạng thật của nàng, liệu hắn có tinh mắt phát hiện ra nàng là một công chúa giả mạo?
Mạch Thượng Quân đang lén quan sát Hoắc Tử Yên thì bên tai vang lên âm thanh của Dạ Đế.
"Trẫm nghe phong thanh, lần này nàng sang là muốn cầu thân?"
Nàng thuần thục trả lời, coi như không nhìn thấy toàn bộ ánh mắt đang soi mói mình: "Vĩnh Ninh quả nhiên là có ý muốn cầu thân, sự thực thì ta đã ngưỡng mộ danh tiếng của hoàng thượng từ rất lâu rồi."
Chỉ thấy Dạ Đế cười khẽ một tiếng, nhìn không ra tâm tình:
"Được kết thân với công chúa thực sự là một vinh hạnh của trẫm."
Mạch Thượng Quân thầm cảm thấy có điều kì lạ: "Nói vậy tức là hoàng thượng đồng ý?"
"Phải, nếu cuộc hôn nhân này giúp hai nước có thể liên minh, sao quả nhân lại không đồng ý?"
Lời này vừa thốt ra, đám nữ tử bên dưới liền bàn tán xôn xao.

Bọn họ không thể tin, Dạ Đế trước giờ vẫn không ưa gì nước Tống, sao đột nhiên..

"Không được! Đệ phản đối."
Tất cả không hẹn mà cùng quay đầu.
Triệt vương gia hùng hồn đứng dậy ngang nhiên nói với Dạ Đế: "Ta không cho phép Vĩnh Ninh công chúa gả cho huynh."
"Cái gì?" Dạ Đế nhíu mày, y dường như không tin vào tai mình.
Triệt vương gia vẫn đắm đuối nhìn Mạch Thượng Quân, trong mắt là lưu luyến si mê, gò má hắn trắng hồng tựa nữ nhân:
"Vĩnh Ninh công chúa, nàng có biết không? Ngay từ khi nàng bước vào trong đại điện, ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng..

tất cả đều làm trái tim ta rung động."
Mạch Thượng Quân không lường được hắn sẽ nói như vậy, cánh tay nổi hết cả da gà.
"Ngài..

ngài nói gì?"
"Ta với nàng..

là nhất kiến chung tình!"
"Vô lễ! Triệt vương gia, không được hồ ngôn loạn ngữ!"
"Đệ không phải hồ ngôn loạn ngữ, đệ thật sự thích nàng."
Dạ Đế tức giận đập bàn, huynh đệ bọn họ trước mặt bá quan văn võ tranh giành nữ nhân, còn gì là thể diện hoàng gia?
"Nhưng ta thích hoàng thượng!"
Mạch Thượng Quân trong bụng rủa thầm cái tên vương gia như con gái này, nàng đang định triển khai kế hoạch mê hoặc Dạ Đế, thế mà hắn lại chen ngang rồi.
"Vương huynh, vị Vĩnh Ninh công chúa này thật sự là không có tiền đồ.

Sao có thể trước mặt bao nhiêu người mà nói thích hoàng thượng?"

Hồng Nghê quận chúa chua ngoa nói nhỏ vào tai Hoắc Tử Yên, lại trông thấy hắn đang nhìn Vĩnh Ninh công chúa thật chăm chú, ngay cả mắt cũng không chớp một lần.
"Vương huynh, chẳng nhẽ huynh cũng bị cái ả công chúa kia mê hoặc?"
"Muội nói xem?" Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy Vĩnh Ninh công chúa có điểm kì lạ nhưng lại không rõ kì lạ ở chỗ nào.

Bóng dáng đó có chút quen thuộc, hắn nhất định phải thử nàng ta.
"Nghe đồn luận về tài ca múa, thiên hạ chưa ai so kịp với công chúa Vĩnh Ninh, không biết nàng có thể cho bản vương cái cơ hội được mở mang tầm mắt?"
"Việc này.." Mạch Thượng Quân chợt lạnh sống lưng, Hoắc Tử Yên đang làm khó nàng, hay là con người đó đã phát hiện ra cái gì?
"Phải đó công chúa, múa một khúc được không?" Dạ Đế cũng nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong, Mạch Thượng Quân thiệt là tiến thoái lưỡng nan.
"Phải đó! Ta cũng muốn xem!" Triệt vương gia háo hức vỗ tay, trông bộ dáng như một tiểu hài tử, không hề có tướng tá của một vương gia.
Múa múa múa cái đầu các ngươi!
Nàng ước mình có thể chém cho mỗi tên vài phát, nhưng sự thực là nàng chỉ có thể làm ra bộ dáng dịu dàng, mềm mỏng: "Ơ, Ta hơi mệt, nếu múa không tốt sẽ làm hỏng nhã hứng của các vị.." Sau đó, nàng dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Dạ Đế mong y rủ lòng thương xót.
Tiếc rằng hiện thực phũ phàng, chỉ nghe thấy âm thanh chua loét của Hồng Nghê quận chúa: "Hừ, ngay cả múa một điệu cũng còn không xong.

Xem ra tài năng của công chúa chỉ là hữu danh vô thực mà thôi."
Tất cả mọi người đều im lặng, dường như chờ đợi phản ứng của Mạch Thượng Quân.
Cuối cùng, nàng cố nặn ra một nụ cười, hướng Hồng Nghê quận chúa tung ra một cái mị nhãn:
"Nếu các vị đã có lòng muốn xem ta múa, Vĩnh Ninh đành phải..".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui