Đêm!
Toàn bộ vương phủ chìm trong tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới thấy một vài toán lính đi tuần ngang qua.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể kết luận, bọn chúng đã được trải qua đợt huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, đội ngũ thẳng băng đều tăm tắp.
Cổng chính rất cao, xung quanh bố trí rất nhiều lính canh, nhưng được canh phòng nghiêm ngặt nhất phải kể đến tẩm cung của Tiết vương gia.
Ngoài cửa an vị đến hai chục tên thị vệ, tất cả đều võ nghệ cao cường.
Mang tiếng là canh gác, kì thực là đã giăng sẵn thiên la địa vọng chỉ trực chờ có kẻ sa lưới.
Bầu trời đen kịt một mảnh, không trăng không sao, yên bình nhưng u tĩnh đến đáng sợ.
Bất chợt, một cơn gió kì lạ thoảng qua, mang theo mùi hoa mẫu đơn nhàn nhạt hoà quyện trong không khí.
Một khắc sau, không một tiếng động mà đám thị vệ lại đồng loạt ngã xuống.
Cơn gió lướt qua, mơ hồ còn đọng lại tiếng cười khe khẽ qủy dị.
Nếu nói Sở quốc là một đất nước vô cùng giàu có, thì Tiết vương phủ lại là bậc thầy của sự xa hoa.
Nếu ngươi là lần đầu tiên đến đây, sẽ có cảm giác mình đang lạc vào một mê cung vô tận nhưng không bao giờ muốn thoát ra.
Căn phòng khoác lên mình chiếc áo lạnh lẽo, rồi nến, tắt phụt đi.
Có một luồng âm khí từ từ di dời đến căn phòng, ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ tố giác một bóng đen.
Hắc y nhân đó nhẹ lướt qua toàn bộ vật cản, sau đó dừng lại bên giường.
Hơi thở đình trệ, có mùi sát khí phảng phất, đôi mắt lạnh lẽo như muốn nuốt chửng bóng đêm.
Thanh kiếm đã tuốt vỏ từ từ hạ xuống, dùng tốc độ nhanh đến kinh hồn để chém xuống.
"Phập!"
Thế nhưng trong khoảnh khắc, người nằm trên giường còn nhanh hơn, chuẩn xác lật người sang một bên trong đường tơ kẽ tóc.
Hắc y nhân có chút kinh diễm, sau một giây vội thu lại cảm xúc, lần này ra tay mãnh liệt hơn, mỗi một đao đưa ra đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Mặc dù bị tập kích trong đêm, tình thế bất lợi nhưng người trên giường không hề tỏ ra nao núng, còn nhanh chóng ra đòn phản kích.
Hai bên giao đấu kịch liệt, đã mấy lần hắc y nhân suýt chúng chưởng.
Mỗi một đòn nam nhân đánh ra đều cường thế, trong khi đó hắc y nhân đã thấm mệt.
Lợi dụng lúc bóng đen sơ ý, nam nhân liền phát ra một chưởng trí mạng, hắc y nhân nhanh chóng né sang một bên nhưng không ngờ lại trúng phải ám khí của nam nhân, khăn bịt mặt rơi xuống đất.
Sau đó, mái tóc đen dài khẽ bung ra.
Ám khí thứ hai phóng tới, cổ áo rách toang.
Ám khí thứ ba, áo choàng rơi xuống đất.
Tiếng cười trầm thấp của nam nhân khẽ vang lên, nhẹ nhàng ma mị.
Mạch Thượng Quân hoàn toàn chấn động, trên thân nàng bây giờ chỉ còn độc chiếc váy mỏng, áo choàng đã bị đối phương dùng ám khí phá hỏng.
Nếu hắn tiếp tục động thủ, chỉ sợ nàng đến cả mảnh áo che thân cũng không còn.
Nàng, chưa bao giờ gặp phải đối thủ cường hãn như vậy.
Có tiếng bước chân lại gần, cằm của Mạch Thượng Quân bị nâng lên, ánh mắt nàng chạm phải đôi con ngươi sắc bén.
Lực đạo của hắn không lớn nhưng khiến cho Mạch Thượng Quân cảm thấy toàn thân bị áp bức mãnh liệt.
Quai hàm của nàng nghiến chặt lại, không muốn chịu cảm giác bị thua kém.
Mạch Thượng Quân hất tay nam nhân ra, gằn từng chữ một: "Tiết vương gia, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì ư?"
Hoắc Tử Yên phát ra tiếng cười thâm thúy, gương mặt hắn toát lên vẻ cường thế bức người, hắn cứ tiến lên một bước, nàng lại lùi xuống một bước, cuối cùng lưng nàng chạm vào vật gì đó lành lạnh.
Mạch Thượng Quân mới phát hiện ra mình đã bị Hoắc Tử Yên dồn đến chân tường, hai cánh tay hắn cứng rắn chống vào bức tường phía sau, chế trụ toàn thân nàng, ý đồ không cho nàng chạy thoát.
Nhưng Mạch Thượng Quân không cam tâm bị thu phục, chân nàng muốn đá vào thân hắn lại bị chặn đứng, kẻ nào đó đã nhanh hơn chen vào chân nàng.
Hai gò má nàng ửng hồng vì giận dữ: "Đồ vô lại!"
Khoảng cách gần như vậy có thể cảm nhận được mùi trầm hương thoang thoảng trên người hắn, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân phả lên gương mặt nàng.
Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Mạch Thượng Quân không thể phủ nhận hắn thực sự rất hấp dẫn, nhờ ánh trăng nhen nhóm nàng có thể nhìn thấy gương mặt Hoắc Tử Yên như bao phủ một tầng sương mỏng, mày kiếm tôn lên khí chất của bậc vương giả, đuôi mắt hẹp dài tinh xảo tựa hoa đào..
Trái tim nàng đập lỡ mất mấy nhịp.
Âm thanh của Hoắc Tử Yên trầm thấp trên đỉnh đầu nàng:
"Lần đầu tiên có kẻ dám xông vào vương phủ của ta."
Tay hắn đặt lên hông nàng.
"Lần đầu tiên có kẻ dám cả gan muốn ám toán ta."
Ngón tay từ từ luồn vào áo nàng.
"Lần đầu tiên, có nữ nhân khiến cho ta cảm thấy hứng thú!"
Môi hắn liền áp xuống bờ môi nàng, bá đạo mãnh liệt, không cho phép cự tuyệt.
Mạch Thượng Quân cực lực né tránh, nhưng đối phương ngày càng xâm lấn nhiều hơn, cũng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
Từ trước đến giờ, nàng vẫn luôn là một tên sát thủ máu lạnh, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là già trẻ gái trai nàng đều tuyệt không buông tha.
Cho nên, không có ai dạy nàng thế nào là nam nữ hoan ái, thế nào gọi là hôn.
Đối với những vấn đề này, Mạch Thượng Quân luôn cảm thấy mù mờ.
Cho đến thời khắc này, khi mà Hoắc Tử Yên đưa tay ghì lấy đầu nàng, ép nàng phải tiếp nhận hắn, nàng mới biết bản thân mình có bao nhiêu hoảng hốt.
Môi nàng lạnh cóng như băng, trong khi đó, môi của hắn lại nóng như lửa đốt, ở trên môi nàng mà mơn trớn, muốn khơi dậy tia dục vụng sâu thẳm trong cơ thể nàng.
Nơi nào mà hắn chạm qua, nơi đó nóng rẫy như có lửa.
Nóng bỏng của hắn, cuồng nhiệt của hắn, tất cả đều khiến con tim nàng tan chảy.
Nhưng Mạch Thượng Quân không cho phép bản thân trầm luân, nàng gạt bàn tay vẫn đang làm loạn trên ngực mình ra.
Người này thật sự là Tiết vương gia âm ngoan hiểm độc, là Tiết vương gia khiến giang hồ phải dè chừng, là Tiết vương gia chủ nhân phái nàng đi hành thích? Không đúng, tất cả đều không đúng, hắn chính là tên dâm tặc đói khát tới mức ngay cả sát thủ tới hành thích mình cũng không buông tha.
"Á!"
Hoắc Tử Yên bất ngờ cắn mạnh lên môi nàng, Mạch Thượng Quân đau đớn hé môi, ngay lúc này, lưỡi của hắn không kiêng dè tiến vào khoang miệng nàng, mặc kệ nàng có tình nguyện phối hợp hay không.
Đang trong cơn ý loạn tình mê, bỗng Mạch Thượng Quân sực nhớ ra một chuyện, đáy mắt nàng lóe lên tia sáng lạnh.
"Vương gia, hôn thì cũng hôn rồi.
Liệu người có thể thả ta?"
Hoắc Tử Yên cười hung ác: "Bản vương sao có thể thả tên sát thủ muốn lộng thương mình? Hơn nữa..
tư vị lại mê người như vậy!"
"Không sợ ta giết ngươi?" Nàng lạnh lùng nhìn hắn, sát ý nổi lên.
"Cứ thử, nếu ngươi có đủ bản lĩnh!"
Nghe vậy, nàng đẩy Hoắc Tử Yên ra xa, dãn ra khoảng cách của hai người.
"Vương gia.
Ta có thể không đủ bản lĩnh để giết ngươi.
Nhưng ngươi cũng không thể giết ta một cách dễ dàng đâu!"
Dứt lời, từ trong móng tay nàng bắn ra một làn khói độc, chất độc nhanh chóng lan tỏa trong không gian.
Hoắc Tử Yên thu người lại, dùng tay áo che đi toàn bộ khứu giác.
Đến khi mở mắt ra, hắn đã không thấy người đâu.
Nhanh quá!
Hoắc Tử Yên cau mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...