Biệt thự Vũ thị.
Trần Minh Tường tay chân luống cuống chạy vội trên cầu thang, đến trước cửa phòng của Vũ Ngọc Nhi, cậu liền dừng lại, cố gắng hít thở một chút.
Minh Tường chỉnh lại trang phục của mình, tâm trạng bất an mà gõ nhẹ cửa phòng.
- Tiểu thư, bên phía gia tộc vừa gửi tốc tin, chú của người sắp không qua khỏi rồi!
Minh Tường định giơ tay gõ tiếp thì cửa phòng đã mở ra, Ngọc Nhi với bộ đồ ngủ đứng ngay cửa, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng.
- Còn đứng đó làm gì, cậu chạy xuống chuẩn bị xe đi chứ!
Nghe lời Ngọc Nhi, Minh Tường vội chạy xuống gara nhanh chóng lái vội chiếc xe Rolls - Royce Sweptail ra.
Vừa chạy đến trước cửa biệt thự thì Ngọc Nhi đã đứng đó, cô liền chạy xuống cầu thang, mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào.
Minh Tường nhấn ga, chiếc xe lao vút khỏi cổng lớn.
Ngồi trên xe, Ngọc Nhi chẳng nói điều gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng hai bàn tay cô nàng vô thức siết chặt vào nhau, mặt trắng bệch cắt chẳng có chút giọt máu.
Minh Tường nhìn thấy điều đó cũng chỉ biết im lặng.
Chú của Ngọc Nhi tên là Vũ Thanh - người đã cưu mang và dạy dỗ cô trong những năm tháng khốn khổ nhất.
Trong gia tộc chỉ có một mình người chú này là thật lòng đối xử với Ngọc Nhi mà thôi.
Nhớ năm đó, người chú này thay cha cô cai quản tập đoàn Vũ thị khi người thừa kế là Ngọc Nhi còn quá nhỏ.
Giờ đây ông ấy gặp chuyện chẳng lẽ cô lại không đau lòng, nhưng với vai trò là người đứng đầu gia tộc Ngọc Nhi không thể nào để cảm xúc chi phối bản thân được.
Một lúc sau, cả hai mới đến được nhà thờ gia tộc Vũ thị, vừa đặt chân xuống xe Ngọc Nhi đã không thể chờ đợi thêm được nữa mà lao ngay vào bên trong.
Vừa nhìn thấy người đến là Ngọc Nhi, những nhân vật khác trong gia tộc chầm chậm nép sang hai bên tạo đường cho cô.
Đến khi làm lộ ra chiếc giường lớn được đặt giữa gian phòng gỗ, người cậu đầy yêu quý của Ngọc Nhi giờ đây đã xuôi tay, hơi thở đã đứt đoạn.
Cô như chết lặng giữa dòng người, chầm chậm lê cái thân nặng trĩu bước đến bên giường, cảm giác lúc này thật giống với cảnh tượng của 20 năm trước.
- Ngọc Nhi con ơi! Con mau vuốt mắt cho cậu con đi! Nó nhất định không chịu nhắm mắt dù ai nấy đều đã cố, có vẻ nó đang chờ con đó!
Bà nội Ngọc Nhi ngồi bên giường khóc hết nước mắt, bàn tay nhăn nheo run rẫy sờ nắn thân hình đứa con trai đang lạnh đi.
Ngọc Nhi chầm chậm quỳ xuống, nhìn khuôn mặt đã tái xanh của người chú ruột với đôi mắt vẫn đang cố hé mở chờ đợi bóng hình đứa cháu yêu quý.
Ngọc Nhi vuốt mắt cho chú mình, đôi mắt vô hồn kia cuối cùng cũng đã nhắm chặt, kết thúc một đời đang gánh chịu nỗi đau khổ do căn bệnh ung thư phổi gây nên, giờ đây cậu cô mới thật sự yên nghỉ.
Lễ tang nhanh chóng được diễn ra, Ngọc Nhi ngồi bên, đầu tựa vào linh cữu lạnh lẽo như đang tựa vào lòng chú.
Vết thương do nỗi đau mất đi người thân nhất lại một lần nữa bị rạch nát.
Nhớ lại năm đó, chính người chú Vũ Thanh đã ôm lấy Ngọc Nhi khi cha mẹ cô mất, để cho Ngọc Nhi khóc một cách thoải mái nhất.
Từng kỷ niệm đẹp như một dòng sông chảy mãnh liệt trôi qua trước mắt, nó đẹp vô cùng, đẹp một cách hoàn hảo, đẹp say đắm đến mức con người ta phải đau lòng.
- Nhìn Ngọc Nhi kìa, nó lại đau lòng nữa rồi!
Một người bác nhìn Ngọc Nhi thất thần không khỏi lắc đầu mà thương xót, nhưng người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh lại có suy nghĩ hoàn toàn khác:
- Đau cái gì mà đau! Ông đó, hiền lành mãi rồi nghĩ ai cũng hiền lành! Ông động cái não thử đi, cậu nó mất, theo di chúc nó được hưởng hết toàn bộ cổ phần của cậu nó, giờ này nó chỉ là đang diễn để mà lấy lòng mà thôi.
Nhìn thấy vợ mình nói với ánh mắt đầy ganh ghét, người bác bao năm hiền lành giờ đây đã tức giận đến đỏ mặt, đứng lên làm chiếc ghế ngã ngay xuống đất, rồi ngay lập tức giáng vào mặt người vợ mình một cái tát:
- Bà đừng có nghĩ là bà xấu xa, thì ai trong cái nhà này cũng giống bà.
- Vũ Thế Hiển!!! Ông dám đánh tôi, hơn ba mươi năm ông như một con bù nhìn câm mà giờ đây ông vì nó mà đánh tôi! Đồ khốn kiếp, ông không nhớ là nhờ ai mà ông mới có được sự nghiệp như ngày hôm nay sao? Tôi đánh chết ông!!!
Hai vợ chồng nhà này làm ồn ào cả đám tang, tiếng động lớn làm các cánh phóng viên vội bắt lấy tin tức mà chụp ảnh liên tục, tiếng mắng chửi, tiếng can ngăn, rồi đến cả tiếng máy ảnh vang lên không ngừng khiến lễ tang loạn thành một thể.
Minh Tường nhìn cảnh tượng đó không khỏi lắc đầu ngao ngán, khi nhìn lại Ngọc Nhi bên cạnh, nước mắt của cô không biết đã tự rơi bao giờ.
Lễ tang sau hai ngày, cuối cùng cũng kết thúc, ngay trưa 30 âm lịch Ngọc Nhi đã đưa cậu mình về với mặt đất lạnh lẽo.
Ngọc Nhi giờ đây đã thật sự cô độc.
Tại phòng họp Tập đoàn Vũ thị.
- Này, Vũ tiểu thư khi nào mới đến vậy? Không phải đã nói hôm nay có cuộc họp quan trọng sao?
Một người đàn ông trung niên với trang phục đầy đắt tiền lên tiếng, trên gương mặt lão ta không giấu khỏi sự tức giận, bàn tay siết chặt như muốn đánh người đến nơi vậy.
Người phụ nữ ngồi đối diện nghe thế liền nhếch mép một chút, đôi môi đỏ mọng nhẹ giữ lấy điếu thuốc lá:
- Cậu của chủ tịch hôm nay động quan, ông đây là không có tình người hay sao mà nói những lời đó? Hả, Lê Hùng?
- Nè Triết Triết! Số năm tôi làm ở Vũ thị ngay cả cô với Vũ tiểu thư cộng lại cũng chẳng bằng, ai cho cô cái quyền gọi thẳng tên tôi vậy?
- Sời! Nếu xét về cổ phần, tôi gấp đôi ông đấy - Vũ Hùng, trừ phi rời khỏi Vũ thị, còn không ông vẫn dưới quyền của tôi thôi!
Đối diện với sự tức giận của ông ta, Triết Triết vẫn chẳng quá bận tâm, miệng vẫn nhẹ hút lấy điếu thuốc nhỏ.
Cánh cửa phòng họp mở ra, Ngọc Nhi bước vào, dù đã trang điểm đậm đi một chút nhưng cô vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Chẳng kịp để cô ngồi vào ghế, lão Lê Hùng đã lên tiếng:
- Nếu Vũ tiểu thư cảm thấy hội đồng quản trị này phiền phức thì cứ rời khỏi, chứ không phải đã định trước ngày giờ rồi đến trễ như vậy?
- Nếu chủ tịch rời ghế thì tôi là người lên ngồi, chứ không đến lượt ông đâu? Lê Hùng à!
Thấy hai người họ định cãi vã tiếp, Vũ Ngọc Nhi đã ngay lập tức đập bàn gằn giọng ngăn cản mới khiến cuộc chiến đó dừng lại.
Cuộc họp sau cùng vẫn diễn ra và kết thúc không mấy tốt đẹp.
Những ý kiến trái chiều bắt đầu xuất hiện trong việc đưa ra hướng đi mới cho tập đoàn, lão Vũ Hùng tức giận đùng đùng ra về khi cuộc họp vẫn còn dang dở.
Đến cuối cùng chỉ còn Triết Triết ở lại.
- Chủ tịch! Hôm nay, Triết Triết cảm thấy chủ tịch lạ lắm.
Nếu có chuyện gì thì cứ nói, dù gì chúng ta cũng là bạn mà.
- Không có gì đâu? Triết Triết! Cảm ơn cô nhiều.
- Nếu không có gì thì tôi về trước nhé!!!
Nói xong, Triết Triết rời đi, để lại Ngọc Nhi mệt mỏi mà gục xuống bàn.
Tiếng cửa phòng họp vang lên, Minh Tường bước vào, chẳng để cậu lên tiếng Ngọc Nhi đã mở lời trước:
- Mang rượu đến đây!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết! Hôm nay tôi muốn uống!
- Được thôi!
Ngày hôm đó, Vũ Ngọc Nhi đã không thể kiềm được cảm xúc của bản thân nữa, cô cứ uống từ chai rượu này đến chai rượu khác.
Minh Tường ngồi bên quan sát chẳng nói lấy một lời nào.
Dù không khí im lặng là vậy nhưng Minh Tường thấu hiểu hết những gì Ngọc Nhi đã trải qua.
Sự mất mác, khó khăn, mệt mỏi ập đến khiến cô gái này phải tự mạnh mẽ hơn để chống lại hiện thực.
Nhưng rồi sao chứ, đến cuối cùng Ngọc Nhi không thể mạnh mẽ hơn được nữa, cô đã quá mệt rồi.
Ly rượu trên tay rơi xuống mặt đất vỡ toang, Minh Tường ngẩn đầu lên thì thấy Ngọc Nhi đã chìm sâu vào giấc ngủ tự lúc nào.
Minh Tường tiến đến dùng áo khoát ngoài nhẹ để lên thân cô, cậu nghiêng đầu khó hiểu, Ngọc Nhi đang thấy điều gì mà lại cười hạnh phúc đến vậy.
Nụ cười trẻ thơ đã lâu Minh Tường không được nhìn thấy, có vẻ cô đang mơ, mơ về quá khứ thật hạnh phúc.
...
- Cha ơi! Cha xem con vẽ tranh nè, có đẹp không?
Một bé gái với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cô bé với chiếc váy hồng thật xinh cùng chú gấu bông màu xám ôm bên người.
Cha của cô bé tên là Vũ Ngọc Thành - Chủ tịch tập đoàn Vũ thị, người có thể điều phối cả thành phố.
Bé gái phóng đến bên người cha của mình, đôi mắt long lanh đầy mong chờ khi cha cầm lấy bức tranh ngắm nghía, nhìn bức tranh với những nét vẻ ngờ nghệch, ông vội suy đoán:
- Con vẽ gia đình chúng ta phải không nào?
- Cha giỏi quá đi! Đây là cha nè, đây là mẹ nè, con nè...
- Vậy cái đống này là cái cây phải không?
Ông chỉ vào những vòng vẽ nghệch ngoạc màu xám đậm ở góc bức tranh, ánh mắt cô bé liền tỏ ra vô cùng thất vọng.
- Này là Sunny của con mà!!! Giận cha quá đi!
Nhìn đứa con gái phụng phịu, ông ôm lấy vào lòng mà nhẹ giọng an ủi đứa con gái bé bỏng.
Từ trên lầu, một người phụ nữ với chiếc váy ôm lấy đường cong cơ thể.
Từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo vô cùng.
Người đó là mẹ cô bé, cũng là một nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng lúc bấy giờ, Tài năng - Xinh đẹp - Mạnh mẽ là những từ xuất hiện nơi người phụ nữ mang tên Nhật Lệ này.
Cô vừa bước xuống vừa nhỏ nhẹ:
- Ngọc Nhi! Con lại quên đóng cửa phòng của Sunny rồi! Như vậy là bị phạt nha...
- Úi con xin lỗi! Con quên mất!
- Xin lỗi được là tốt! Được rồi, gia đình chúng ta đi chơi thôi nào!
Vũ Ngọc Thành bước đến bên cạnh Ngọc Nhi mà nhẹ để cô lên vai mình, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay người vợ yêu dấu.
Gia đình ba người vui vẻ, cùng nhau bước khỏi cánh cửa đầy ánh sáng của hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...