"Sao vậy?"
"Một năm qua vẫn luôn là anh ở bên cạnh cô ấy sao?"
Âu Dương Túc hơi ngừng lại: "Đúng vậy, nhưng cô ấy không chấp nhận tôi, trong lòng cô ấy vẫn luôn là anh, tôi chỉ là bác sĩ trị liệu, lấy thân phận bác sĩ ở bên cạnh cô ấy.
"
Nghiêm Dĩ Bạch cảm thấy trái tim mình dường như ngừng đập, cuối cùng cắn răng nói: "Cảm ơn.
"
Âu Dương Túc cười khẽ một tiếng, không nói gì, rời khỏi nhà họ Nghiêm.
Ngày cử hành tang lễ của Tô Nhược Vân, Nghiêm Dĩ Bạch không xuất hiện, buổi tối có người phát hiện anh xuất hiện ở một quán bar, một thân một mình ngồi trên quầy ba uống rượu.
Một ly lại một ly, anh không nhìn bất kì ai, cũng không có bất kì ai chú ý tới anh.
"Thưa ngài, ngài có muốn nếm thử rượu của chúng tôi không?" Một tiếng nói ngọt ngào truyền tới, Nghiêm Dĩ Bạch quay đầu nhìn lại.
Một cô gái tuổi tác không lớn hơn Tô Nhược Vân bao nhiêu, mặc trang phục hầu gái đứng trước mặt anh, khuôn mặt vui vẻ đón người.
Trong tay cầm một chai rượu cho tới nay anh chưa từng thấy.
Thấy Nghiêm Dĩ Bạch không nói gì, cô gái hỏi lại lần nữa: "Thưa ngài, ngài có muốn nếm thử rượu của chúng tôi không? Uống rất ngon, bây giờ có hoạt động sẽ rất hời.
"
"Cút.
" Nghiêm Dĩ Bạch lạnh giọng nói, quay đầu nói với bartender trong quầy bar lấy một ly rượu mạnh.
Bởi vì trong quán bar quá ồn, cô gái không nghe rõ Nghiêm Dĩ Bạch nói gì, thò đầu lại hỏi: "Thưa ngài, ngài nói gì?"
Nghiêm Dĩ Bạch lạnh mắt liếc qua, cô gái bị dọa có chút khẩn trương: "Xin lỗi quấy rầy ngài rồi.
"
Ngay sau đó cô gái liền rời đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Nghiêm Dĩ Bạch.
Cô gái đó vòng vo một vòng, lại lần nữa trở lại bên cạnh Nghiêm Dĩ Bạch.
"Thưa ngài, ngài có muốn nếm thử rượu của chúng tôi không?"
Tiếng nói quen thuộc lần nữa vang lên, Nghiêm Dĩ Bạch nhíu mày, lần nữa nhìn cô gái: "Tôi phải nói mấy lần cô mới có thể hiểu? Tôi bảo cô cút.
"
Lần này cô gái nghe rất rõ ràng, nhưng cô ấy không rời đi.
"Có phải vì chuyện tình cảm mới ở đây mượn rượu giải sầu không?"
Cô gái lấy được sự chú ý của Nghiêm Dĩ Bạch, lúc này anh mới quay đầu lại nghiêm túc quan sát cô ta một phen: "Người như cô, biết cái gì là tình cảm sao?"
Cô gái lại đột nhiên cười, mang theo mấy phần không biết làm sao: "Tôi là sinh viên đại học, từ rất xa đến đây học đại học, trong mắt anh có lẽ tôi giống với những cô gái không đứng đắn kia, dù sao tôi ăn mặc như bộ dạng này, vẫn còn ở đây mặt dày vô sỉ bán rượu cho người bảo mình cút đi.
Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy có chút đê tiện, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không hiểu tình cảm.
"
Nghiêm Dĩ Bạch có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô gái thay đổi mấy phần, có điều giọng điệu vẫn mang theo khinh bỉ.
"Anh có thể khinh bỉ tôi, nhưng tôi có thể đoán được anh bởi vì chuyện tình cảm nên mới ở đây buồn bực không vui.
Bởi vì tôi cũng có người mình thích, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, không thể ở bên cạnh anh ta, hôm qua anh ta còn tuyên bố làm bạn trai một cô gái khác.
"
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, cô gái ngồi xuống.
Nghiêm Dĩ Bạch cho rằng đây là thủ đoạn rao hàng của cô ta, thủ đoạn như vậy anh gặp nhiều rồi.
Anh không để ý tiếp tục uống rượu của mình.
Cô gái lại tự mình nói, giống như là tự nói cho mình nghe vậy, đến nỗi Nghiêm Dĩ Bạch thế nào cô ta căn bản không quan tâm.
"Mẹ tôi bị bệnh phải nằm viện, mặc dù không phải phẫu thuật gì quá lớn, nhưng đối với gia đình tôi mà nói, thật sự là một áp lực rất lớn.
Bố tôi đã qua đời từ rất sớm, là mẹ tôi nuôi tôi, chu cấp cho tôi đi học đại học, lúc này bà ấy cần tôi, cho dù là bỏ đi tôn nghiêm, tôi cũng phải cố gắng kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...