Một nơi khác.
Trong phòng họp, tập đoàn Nghiêm Thị.
Mỗi năm có cuộc hội nghị cổ đông một lần, tổng thanh tra đang báo cáo tình trạng tài chính năm nay, sau khi báo cáo xong, thì lẳng lặng chờ đợi tổng giám đốc Nghiêm Dĩ Bạch đặt câu hỏi.
"Tổng giám đốc, anh có ý kiến gì không?"
Nhưng Nghiêm Dĩ Bạch chỉ kinh ngạc nhìn điện thoại, không nói gì.
Các cổ đông ở đây hai mặt nhìn nhau, dường như không dám tin vào đôi mắt của mình --
Một Nghiêm Dĩ Bạch luôn cuồng công việc, vậy mà lại thất thần trong cuộc hội nghị quan trọng như vậy?
Bây giờ Nghiêm Dĩ Bạch thật sự đang thất thần.
Trên màn hình điện thoại di động của anh, là lịch sử ghi chép cuộc trò chuyện gần đây nhất của anh và Tô Nhược Vân.
Anh không ngờ Tô Nhược Vân sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình nói muốn gặp anh, nhưng hiện giờ anh vừa nghe thấy âm thanh của cô, thì không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ hôm qua cô cởi bỏ trang phục thỏ ở phòng bao, cho nên anh không chút khách sáo từ chối gặp cô.
Cũng không biết vì sao.
.
Lúc ấy giọng nói Tô Nhược Vân, nghe có chút kỳ quái.
Đặc biệt là một câu bảo trọng cuối cùng kia, khiến trong lòng anh, cảm thấy bất an không hiểu.
Tâm phiền ý loạn đúng muốn đoạt mạng người, Nghiêm Dĩ Bạc cũng không có tâm tình nghe báo cáo gì, anh cấp tốc khép tài liệu trong tay lại, lạnh lùng lên tiếng: "Cuộc hội nghị hôm nay đến đây trước, có chuyện gì ngày mai lại nói sau.
"
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Trở lại phòng làm việc của mình, anh lập tức phân phó trợ lý: "Cậu đi điều tra một chút, bây giờ Tô Nhược Vân ở đâu.
"
Trợ lý lập tức đáp lời rồi đi ngay.
Nhưng mà một tiếng sau, trợ lý vội vàng trở về, sắc mặt bối rối, "Nghiêm thiếu, bây cô Tô đang ở bệnh viện.
"
"Bệnh viện?" Nghiêm Dĩ Bạch sững sờ, cấp tốc đứng lên, anh cũng không có chú ý tới trong giọng nói của mình có sự lo âu và sốt ruột, "Cô ấy bị bệnh?"
"Không phải bệnh.
.
Cô ấy đang hiến thận, bây giờ đang tiến hành phẫu thuật!"
"Hiến thận?" Lần này sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch trợn lên triệt để, giống như không hề nghĩ ngợi, anh lập tức xông ra khỏi văn phòng.
Người phụ nữ này!
Có phải thật sự điên rồi hay không!
Còn hiến thận cho người khác!
Nghiêm Dĩ Bạch gấp rút đi vào bệnh viện, đến sảnh, anh đổ ập xuống hỏi: "Tô Nhược Vân ở chỗ nào!"
Biết nơi phòng phẫu thuật, anh lập tức chạy đến.
Vọt tới cửa phòng phẫu thuật, anh thấy phòng phẫu thuật đèn sáng rỡ, ý là bên trong đang phẫu thuật.
Anh đang muốn túm lấy y tá hỏi tình huống rõ ràng, rốt cuộc là vì sao Tô Nhược Vân lại hiến thận cho người ta, nhưng lúc này, lại nhìn thấy một y tá vội vàng chạy đến, hô to: "Không xong rồi! Hai người bệnh đều mất nhiều máu! Nhanh chóng gọi người từ trong kho máu lấy máu!"
Trong chốc lát, Nghiêm Dĩ Bạch chỉ cảm thấy trong đầu của mình đùng một tiếng, bước chân mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại.
Mất nhiều máu?
Tô Nhược Vân?
Một tích tắc này, anh đã hoàn toàn quên mất mình phải là nên căm hận Tô Nhược Vân, cũng quên đi mình đã quyết định phải tra tấn người phụ nữ này, trong đầu óc chỉ có một suy nghĩ --
Nếu như Tô Nhược Vân chết thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ này vừa ló ra, anh chỉ cảm thấy có một loại sợ hãi kinh kủng, giống như bao bọc toàn bộ trái tim anh.
Không!
Tô Nhược Vân không thể chết!
Lúc này một cái bác sĩ trưởng đi ra, Nghiêm Dĩ Bạch tựa như không hề nghĩ ngợi, túm anh ta lại.
"Tô Nhược Vân cô ấy thế nào?" Đôi mắt anh hồng hồng, gấp gáp hỏi, "Cô ấy không sao chứ?"
Hiện giờ sắc mặt Âu Dương Túc tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, trông thấy người này đột nhiên xông tới, anh ta hoàn toàn sửng sốt, "Anh là ai? Có quan hệ thế nào với Nhược Vân?"
"Tôi.
.
" Nghiêm Dĩ Bạch lập tức ngây dại, căn bản không biết trả lời thế nào.
Anh và Tô Nhược Vân quan hệ thế nào?
Quan hệ bạn trai cũ và bạn gái cũ?
Đúng rồi.
Ngoại trừ cái đó ra, anh và cô đã không còn quan hệ gì.
"Tôi và cô ấy có quan hệ gì không quan trọng!" Nghiêm Dĩ Bạch bực bội quát, "Quan trọng là anh nhất định phải cứu sống cô ấy! Nếu không tôi sẽ để anh chôn cùng cô ấy!"
Sắc mặt Âu Dương Túc lành lạnh, hất tay Nghiêm Dĩ Bạch ra, mặt không biểu cảm nói: "Không cần anh nói, đương nhiên tôi cũng muốn cứu sống cô ấy!"
Ném xuống câu nói này, anh ta lập tức chạy vào phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật này, tiến hành vẹn năm tiếng.
Đây là năm tiếng đau đớn nhất đời này của Nghiêm Dĩ Bạch.
Căn bản anh cũng không biết mình chịu đựng như thế nào, chỉ ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, hai mắt đỏ hồng, trong đầu, không ngừng nghĩ đến khoảng thời gian trước kia của anh và Tô Nhược Vân.
.
Anh còn nhớ rõ, khi Tô Nhược Vân và anh yêu nhau, từng ở trên bãi cỏ sân trường, chỉ vào một đôi vợ chồng già đã về hưu cách sân trường, cười tủm tỉm nói: "Nghiêm Bạch, chờ khi chúng ta già, em cũng muốn anh giống như người thầy giáo vậy, đẩy xe lăn cho em.
"
Cho đến nay anh đều nhớ, khi cô nói lời này, đôi mắt, sáng như ngôi sao vậy, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Nghiêm Dĩ Bạch lập tức cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, anh ôm chặt lấy đầu, hai mắt đỏ hồng.
Tô Nhược Vân.
.
Không cho em chết!
Anh quyết không cho phép em chết!
Không biết qua bao lâu, xoạt xoạt một tiếng, cuối cùng phòng phẫu thuật tắt đèn.
Nghiêm Dĩ Bạch bật dậy giống như bị chạm điện, nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Âu Dương Túc ỉu xìu đi ra.
"Tô Nhược Vân sao rồi!" Nghiêm Dĩ Bạch xông lên, lập tức muốn tiến vào phòng phẫu thuật.
Nhưng Âu Dương Túc kéo anh lại.
"Thật sự xin lỗi.
" Hốc mắt Âu Dương Túc cũng đỏ bừng một mảnh, thanh âm khàn khàn, "Tô Nhược Vân cô ấy.
.
Không cứu được, đi rồi.
.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...