Khách sạn Đế Hào, phòng tổng thống.
Tô Nhược Vân ngồi trên chiếc giường Kingsize, tay nắm chặt mép váy, sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, cơ thể cô run lên, ngẩng đầu, nhìn thấy cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn bước tới.
Ánh đèn u ám chiếu vào gương mặt sắc sảo rõ ràng của người đàn ông, trong chốc lát, Tô Nhược Vân như bị sét đánh, đờ người ra.
"Nghiêm Bạch, sao anh lại ở đây?" Cô gần như không dám tin vào mắt mình, thốt lên.
Lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần từ khiếp sợ đã thấy cằm tê rần, giương mắt liền chống lại con ngươi lạnh lẽo của Nghiêm Dĩ Bạch.
"Sao, thấy tôi rất ngạc nhiên à?" Nghiêm Dĩ Bạch nắm chặt cằm cô, khóe miệng mang nụ cười, nhưng cố tình giọng nói lại lạnh như băng, "Nhất định cô đang nghĩ, một thằng nhóc nhà nghèo cả tiền học cũng không đóng nổi, sao lại có thể có một trăm vạn mua đêm đầu tiên của cô đúng không?"
Cơ thể Tô Nhược Vân run rẩy dữ dội hơn, còn chưa kịp mở miệng, nhưng lúc này, một nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy xe thức ăn tới, cung kính nói với Nghiêm Dĩ Bạch, "Cậu Nghiêm, đây là bữa tối do khách sạn chúng tôi đưa tới, chúc cậu dùng bữa ngon miệng.
"
Dường như Nghiêm Dĩ Bạch không nghe thấy lời nhân viên phục vụ nói, vẫn nhìn chằm chằm Tô Nhược Vân.
Trên mặt Tô Nhược Vân cuối cùng cũng có chút hồng hào, nhưng biến mất trong phút chốc.
"Cậu Nghiêm.
.
" Cô lầm bầm nói, một giây sau, hai mắt trợn tròn, "Khoan đã, anh là Nghiêm Dĩ Bạch? Là Nghiêm Dĩ Bạch của nhà họ Nghiêm kia sao?"
Cả thành phố S, rất nhiều người họ Nghiêm, nhưng có thể được người của khách sạn Đế Hào cung kính gọi một tiếng "Cậu Nghiêm", chỉ có một –
Con trai độc nhất của nhà họ Nghiêm giàu có nhất thành phố S, Nghiêm Dĩ Bạch.
Nghiêm Dĩ Bạch cười lạnh một tiếng, đi lướt qua Tô Nhược Vân, đi đến cạnh xe thức ăn, lấy rượu vang rót cho mình một ly, mỉa mai mở miệng: "Phải, tên thật của tôi, quả thật không phải là Nghiêm Bạch, mà là Nghiêm Dĩ Bạch.
"
Trong đầu Tô Nhược Vân đùng một tiếng.
Mối tình đầu của cô, người đàn ông duy nhất đời này cô yêu, lại chính là Nghiêm Dĩ Bạch cậu chủ của nhà họ Nghiêm.
Nhưng không phải lúc ấy anh nói với cô, anh là thằng nhóc nghèo tới từ vùng núi sao? Không phải học sinh nghèo cả tiền học cũng không nộp nổi sao?
"Anh lừa tôi?" Dường như Tô Nhược Vân kịp phản ứng gì đó, sắc mặt trắng hơn.
"Đúng.
" Nghiêm Dĩ Bạch lắc lắc ly rượu vang, cười lạnh liếc cô, "Nếu không phải lúc trước tôi gạt cô nói tôi là con nhà nghèo, sao tôi có thể thấy rõ bộ mặt thật của cô chứ?"
Ba năm trước, vì rèn luyện anh mà bố anh đã cắt tiền của anh, bắt anh một thân một mình đến trường đại học ở thành phố khác học.
Trong trường, anh quen Tô Nhược Vân.
Lúc mới quen, anh cố ý nói mình là thằng nhóc nhà nghèo đến từ vùng núi là vì muốn xem thử, Tô Nhược Vân có giống nhưng cô gái vây quanh anh từ nhỏ không, chỉ là ngắm vào gia thế của anh.
Nhưng Tô Nhược Vân không như thế, cô vẫn hẹn hò với "thằng nhóc nhà nghèo" là anh.
Anh đã từng nghĩ cô là cô gái ngây thơ nhất thế giới, yêu cô yêu đến phát điên.
Nhưng hôm tốt nghiệp, đột nhiên cô lại nói với anh, cô muốn chia tay.
Anh như người điên hỏi cô tại sao, thế nhưng cô chỉ ném cho anh một câu: "Bởi vì anh không có tiền.
"
Châm chọc biết nhường nào, cô vậy mà lại nói với cậu chủ của nhà họ Nghiêm, anh không có tiền?
Nhớ đến chuyện năm đó, trong mắt Nghiêm Dĩ Bạch lại dấy lên lửa giận, anh một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, ném ly rượu xuống mặt thảm đắt đỏ, tiến lên nắm cằm Tô Nhược Vân lần nữa.
"Được rồi, chuyện năm đó, không còn gì để nói nữa.
" Vẻ mặt anh lạnh lùng mở miệng, "Hôm nay tôi trả tiền, cô phải thực hiện nghĩa vụ của cô!"
"Nghiêm Dĩ Bạch anh.
.
A!"
Tô Nhược Vân thậm chí không có cơ hội phản kháng, váy trên người đã bị xé toạc một phát.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...