“Sao Yên Nhiên nương nương của anh lại đi rồi?” Vũ Phi
vười chế giễu nói.
“Ừ, bị nàng làm cho tức nên đi rồi.” Thạnh Hạo cười
như không có gì xảy ra.
“Vừa rồi anh xem kịch đang đến đoạn cao trào a.” Ném
cho chàng một cái nhìn kiêu ngạo.
“Phi Nhi, ngày mai chúng ta đi săn nhé, ta có thể dạy
nàng cưỡi ngựa.” Thạnh Hạo dịu dàng nhìn Vũ Phi.
“Xin anh đấy, hoàng thượng, anh cứ gọi tôi là Vũ Phi
nghe thuận tai hơn.” Nhưng nghe đến đi săn thì rất hưng phấn.
Thạnh Hạo cưỡi ngựa trông lại càng có phong thái của
một bậc đế vương, nhìn kĩ người đàn ông trước mặt, đường nét lông mày, đôi mắt
hút hồn, đôi môi gợi cảm, đường nét rõ ràng sắc xảo, thực sự là đẹp trai.
“Lên đây, cùng ta cưỡi một con ngựa”. Ngữ khí mệnh
lệnh cũng trở nên mềm mại.
“Không cần, tôi một mình một ngựa.”
“Được, người đâu, đem Thiểm Lôi đến đây.”
Wa, ngựa đẹp quá a, lông màu nâu đỏ phát sáng, thân
hình cao ráo dẻo dai rất có phong cách, giống với bộ đồ hiệu Fendi của cô quá
a. Thích thú nắm lấy dây cương, dịu dàng nói: “Hảo mã nhi, chúng ta làm bạn
nhé, ta sẽ đối xử tốt với mi, hy vọng mi cũng tiếp nhận một người bạn như ta.”
Dường như Thiểm Lôi nghe hiểu lời Vũ Phi, hí vang mấy
tiếng.
Nhìn dáng vể đáng yêu của Vũ Phi, rất muốn chạy đến
hôn nàng.
“Phi Nhi, đừng để mất dấu, lạc đường, cẩn thận kẻo bị
sói ăn thịt.”
“Anh cứ việc săn của anh đi, kĩ thuật cưỡi ngựa của
tôi là đệ nhất.” Thạnh Hạo biết không phải nàng khoe khoang, nhìn vị trí và tư
thế ngồi của nàng là biết ngay kĩ thuật của nàng rất tốt.
“Hoàng thượng, Người xem, con nai thật là to a.” Một
tên hộ vệ đi bên cạnh vui vẻ để con nai lên lưng ngựa.
“Ừ, quả nhiên là to, Phi Nhi, thế nào, kĩ thuật bắn
cung của ta không tệ chứ.” Thạnh Hạo đắc ý nói.
Một lúc lâu không thấy tiếng trả lời, quay người lại
nhìn, không thấy Vũ Phi đâu nữa.
Trời tối dần, bốn canh giờ rồi, vẫn không thấy bóng
dáng của Vũ Phi đâu. Thạnh Hạo lòng nóng như lửa đốt, từ trước đến nay chưa bao
giờ lo lắng như thế, Phi Nhi, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì!
“Hoàng thượng, không bằng Người hồi cung trước, hễ có
tin, lập tức bẩm báo với Người.” Một tên hộ vệ bên cạnh hoảng hốt nhìn hoàng
thượng.
“Đường có lôi thôi, mau tìm đi, mau phái thêm người đi
tìm, điều động đội hộ vệ hoàng gia, không tìm được Phi Nhi, các ngươi vĩnh viễn
cũng đừng về cung nữa.” Nói xong liền cầm đuốc, rẽ sang một hướng khác đi tìm.
Phi Nhi, Phi Nhi, vừa đi vừa gọi to, không biết đã đi
bao xa, thoáng nghe thấy tiếng hí của Thiểm Lôi, dựa theo tiếng Thiểm Lôi để
tìm, thấy Thiểm Lôi đang chạy xung quanh Phi Nhi, Vũ Phi nằm dưới đất bất tỉnh,
bên cạnh còn có một con tiểu hồ ly trắng, chân được băng bó bằng một mảnh vải
trắng.
Lập tức phi thân xuống ngựa, đau đớn ôm chặt Phi Nhi,
rồi đặt tiểu hồ ly vào trong ống để mũi tên, “Liệt Diệm, hồi cung.”
Liệt Diệm vâng lệnh lập tức đi về phía hoàng cung,
phía sau dắt theo Thiểm Lôi.
“Mau, truyền thái y.” trực tiếp ôm Vũ Phi về chính
điện, đặt nàng lên long sàng, lúc này sắc mặt Vũ Phi xanh lét, chân cũng bị
sưng rất nặng.
“Xin hoàng thượng yên tâm, vị cô nương này bị trúng
độc của rắn, dùng hết thuốc, sớm mai sẽ không sao nữa.” Thái y thành thật bẩm
báo.
“Được rồi, lui ra đi.” Nắm chặt tay Vũ Phi, thì thầm
nho nhỏ: “Nếu ta đến muộn chút nữa thì cái mạng nhỏ của nàng đã mất rồi, nàng
thực sự làm ta sợ chết khiếp rồi.”
Vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là
gương mặt trầm tĩnh của Thạnh Hạo, nhìn tên nam nhân hách dịch đang nằm ngủ
trên ghế, cảm động đến mức thấy trong lòng ấm áp rất nhiều, cũng có thêm chút
thiện cảm. Muốn nhặt giúp hắn chiếc áo choàng rơi trên sàn, lại làm hắn tỉnh
giấc.
“Phi Nhi, nàng tỉnh rồi.”
“Thạnh Hạo, xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi.” Vũ Phi
hối lỗi nhìn Thạnh Hạo.
“Chỉ cầng nàng tỉnh lại là được rồi. Người đâu, mang
thuốc lại đây.”
Nhìn bát thuốc đen xì xì, biết là thuốc đắng kinh dị.
“Không cần, tôi không uống, tôi sợ đắng! Xin anh đấy, tôi thà chết chứ không
uống a.” Từ nhỏ đã sợ tiêm và uống thuốc, huống hồ là lại thuốc nước, khủng bố
người ta a.
“Thúy Thúy, mang thuốc lại đây!” Thạnh Hạo uống một
hớp, bón vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Vũ Phi.
Hành động của Thạnh Hạo làm Vũ Phi xấu hổ mặt đỏ hết
cả lên. Thúy Thúy nhìn thấy cũng ngây người, hoàng thượng bình thường lạnh lùng
như băng lại đối với tiểu thư dịu dàng quá a, tiểu thư thật là may mắn a!
“Nương nương, nô tì nghe nói, hôm qua hoàng thượng đưa
con dã nha đầu đó đi săn, kết quả là con nha đầu đó đi lạc, còn bị rắn độc cắn
bị thương nữa, hoàng thượng phái cả đội hộ vệ hoàng gia đi tìm ả, bản thân mình
cũng tự cầm đuốc đi vào rừng sâu để tìm, cuối cùng vẫn là hoàng thượng cưỡi
ngựa ôm ả trở về. Lại còn trực tiếp đưa ả đến chính điện Xích Nhật, còn ngồi
bên giường cả đêm.” Yên Nhiên nghe cung nữ hồi báo, Yên Nhiên giận sôi máu. Vẫn
chưa có danh phận mà đã ngông cuồng đến mức này, nếu hoàng thượng thu nhận ả,
vậy thì không xong rồi! Dã nha đầu, dám tranh rồng với ta, cứ đợi đấy!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...