Hóa Ra Vượt Thời Gian Là Để Yêu Anh
“Hai ngày nữa ta phải đi xa, nàng đến chỗ Hạo huynh ở
vài ngày, ta trở về sẽ tới đón nàng, được không?” Duệ Ngữ không đành lòng nhìn Vũ
Phi.
“Tôi muốn đi cùng anh, không những có thể chăm sóc lẫn
nhau, mà còn có thể ngắm phong cảnh.” Muốn tôi đến nhà tên đại háo sắc đó, tôi
không thèm.
“Không được, lần này nơi ta đến rất xa, việc cần làm
rất nguy hiểm, cho dù ta có võ công, nhưng đó là nơi hang hùm miệng cọp.” Duệ
Ngữ nghiêm túc nói.
“Vậy thì tôi càng phải đi cùng anh, tôi cũng biết một
chút võ công”. Lúc nhỏ đã từng học taekwondo.
“Ta không thể đem sự an toàn của nàng ra làm trò đùa,
càng không thể coi sinh mệnh của nàng là trò chơi, Vũ Phi, nàng đến chỗ Hạo
công tử, ta sẽ rất yên tâm, đó cũng là nơi an toàn nhất, tâm ý của ta nàng có
thể hiểu không?” Nói rồi ôm chặt Vũ Phi vào lòng.
“Duệ Ngữ, tôi thực sự không nỡ, trong thời gian qua,
tôi đã sớm coi anh là người thân của mình rồi, cũng coi đây như nhà của mình.”
Nói rồi cô cũng ôm chặt Vệ Ngữ, lệ tuôn rơi.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ sớm trở về, nhanh chóng đón
nàng về Tiên Kiếm sơn trang, ngoan.” Duệ Ngữ yêu chiều vuốt tóc Vũ Phi hứa hẹn.
Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau tình cảm, trong lòng
Thạnh Hạo vô cùng khó chịu, hận một nỗi không thể lập tức xông đến, kéo bọn họ
ra.
Tiêu Vũ Phi, Ta đã nhắm trúng nàng rồi, nàng chính là
người con gái Thạnh Hạo ta chọn.
Rời khỏi Tiên Kiếm sơn trang, Tiêu Vũ Phi bị Thạnh Hạo
đưa về hoàng cung ngay trong đêm. Nhìn Vũ Phi ngủ say, Thạnh Hạo nhẹ nhàng ôm
nàng từ xe ngựa xuống, trực tiếp đưa đến Phi Vũ cung.
Ngày hôm sau, trong cung lan truyền khắp nơi, đêm qua
hoàng thượng đưa một cô gái về, lại còn đích thân đưa cô ấy đến Phi Vũ cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...