Ngự thư phòng – cung Xích Nhật
“Hoàng thượng, thần thiếp biết hoàng hậu thanh tu,
không có thời gian chăm sóc hoàng thượng, thần thiếp tự tay hầm canh sâm nhung,
hoàng thượng uống đi cho nóng!” Thạnh Hạo thấy thành ý của Yên Nhiên, không thể
từ chối, liền cầm lấy bát canh uống cạn.
Yên Nhiên thấy hoàng thượng uống canh, trong lòng vô
cùng đắc ý.
Một lúc sau, Thạnh Hạo cảm thấy hơi buồn ngủ, “Yên
Nhiên, trẫm muốn đi nghỉ, nàng cũng về nghỉ sớm đi.”
Hoàng thượng, đêm nay để thần thiếp hầu hạ Người nhé.
Thạnh Hạo vừa định từ chối, thì thấy Vũ Phi đứng trước
mặt, mỉm cười nói với chàng rằng nàng hầu hạ chàng đi nghỉ. Mừng rỡ ôm chặt Vũ
Phi trước mặt, hỏi: “Phi Nhi sao nàng về nhanh thế.” “Thần thiếp nhớ hoàng
thượng, cho nên về sớm một chút.” Nói rồi dìu hoàng thượng đến Lưu Vân cung.
Thạnh Hạo thô bạo kéo quần áo Yên Nhiên, động tác mạnh
mẽ khiến nàng rên rỉ hết lần này đến khác, thở hổn hển, ham muốn kìm nén mấy
tháng trời cuối cùng cũng có thể giải phóng, phóng đãng hét: “Hoàng thượng,
mạnh thêm chút nữa, thần thiếp nhớ hoàng thượng chết đi được.” “Phi Nhi, mới
mấy ngày không gặp, sao nàng lại biến thành phóng đãng như thế, nhưng ta vẫn
thích dáng vẻ xấu hổ của nàng.”
Nghe thấy hai chứ Phi Nhi, lửa dục vọng của Yên Nhiên
tan đi một nửa, Tiêu Vũ Phi, ta và ngươi không thể hòa hợp được, không ngờ Vạn
Yên Nhiên ta lại phải dựa vào Vong Ưu Tán để mê hoặc hoàng thượng, đây chẳng
khác gì quà ngươi ban cho. Ta tự hỏi không biết nếu ngươi chết rồi, ta thề rằng
nếu không đạt được mục đích quyết không buông tay.
Sáng sớm hôm sau, Thạnh Hạo tỉnh lại, nhìn Yến Nhiên
nằm bên cạnh, ngạc nhiên sao mình lại đến Lưu Vân cung, về chuyện tối hôm qua,
chỉ nhớ được một ít tình tiết: Yên Nhiên đến đưa canh, bản mình buồn ngủ, kích
thích điên cuồng… những cái khác thì chẳng có ấn tượng gì nữa.
Lúc này Yên Nhiên cũng tỉnh dậy, ánh mắt chan chứa
tình cảm nhìn hoàng thượng “Hoàng thượng, đêm qua Người đối với thần thiếp
chẳng dịu dàng chút nào cả, muốn thần thiếp mấy lần, bây giờ phần dưới của thần
thiếp đau chết đi được.”
Nghe thấy lời Yến Nhiên, Thạnh Hạo bỗng nhiên cảm thấy
có lỗi với Phi Nhi, bản thân đã thề rồi, sao mới có mấy ngày mà đã không giữ
được, trong lòng cũng tự trách mình.
“Người đâu, thay đồ cho trẫm.” Không thèm nhìn Yến
Nhiên lấy một cái, vội vàng rời đi.
Yến Nhiên thấy hoàng thượng không thèm nhìn mình lấy
một cái liền quay người rời đi, cơn giận dữ trong lòng cháy bưng bừng lại càng
sôi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...