“Quân!!!” Tô Nhu Linh kinh hoảng hét lớn.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn nàng mới giây trước thôi còn cách hắn tầm hai sải tay, nay đã thành chục mét, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng vung roi cho ngựa đuổi theo nàng.
Từ lúc con ngựa vùng lên, Tô Nhu Linh đã hốt hoảng theo bản năng ôm lấy nó, sau đó con ngựa lại đột ngột tăng tốc, cường độ xóc nảy cao khiến nàng khó giữ được thăng bằng, lúc này ngoại trừ ôm cứng lấy con ngựa để không bị nó hất văng ra thì nàng cũng không thể làm gì khác.
Con ngựa giống như bị thứ gì đó kích thích, liều mạng mà chạy, băng qua đồng cỏ xuyên vào khu rừng ở rìa trang trại, cho dù có bị các nhánh cây cản đường nó cũng không quan tâm, cứ điên cuồng lao về phía trước.
Hiên Viên Hạo Quân ở phía sau gấp gáp vung roi ra lệnh cho ngựa tăng nhanh tốc độ.
Ban đầu vì nó vẫn còn lý trí, không điên cuồng như ngựa của Tô Nhu Linh nên tốc độ không bằng, khoảng cách chục mét ngày càng xa.
Chỉ đến khi bị khí thế của Hiên Viên Hạo Quân dọa đến, nó mới tăng tốc độ đến cực hạn, dần dần rút ngắn lại khoảng cách.
Đợi đến lúc hắn chạy được đến song song với nàng, hắn liền đưa tay ra, hô lớn, “Tiểu Linh, đưa tay cho ta!”
Gió thổi mạnh cộng thêm bị bờm ngựa quật trúng mắt nên nàng vẫn luôn nhắm chặt mắt lại, nay nghe được tiếng của hắn, nàng mới cố gắng mở mắt ra, lập tức thấy một bàn tay cứng cáp khiến người an tâm giơ ra ở trước mặt nàng.
Tô Nhu Linh đưa tay ra, nhưng ngựa xóc nảy quá kinh khủng, còn chưa đưa được bao xa nàng đã vội rụt lại, ôm chặt lấy cổ ngựa để giữ thăng bằng.
“Nhanh lên! Đừng sợ, ta nhất định sẽ giữ được nàng!” Hiên Viên Hạo Quân nôn nóng trấn an.
Tô Nhu Linh mím môi, lúc này cũng không quan tâm xem con ngựa sẽ bị đau hay không nữa, một tay túm chặt lấy bờm nó để giữ thăng bằng, tay còn lại nhào ra, bắt lấy tay hắn.
Vừa bị hắn túm lấy, cả thân hình nàng liền bị một luồng sức mạnh cực lớn kéo về phía trước.
Khung cảnh trước mắt có phần quay cuồng, đợi đến khi nàng nhìn rõ lại thì phát hiện, mình đã yên vị trong lòng hắn tự bao giờ.
Hiên Viên Hạo Quân ôm cứng lấy nàng, lo lắng hỏi, “Nàng không sao chứ?”
Tô Nhu Linh nép trong ngực hắn, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, nghe hắn hỏi thì lắc đầu.
Thấy nàng không sao, lúc này Hiên Viên Hạo Quân mới nhìn về phía con ngựa của nàng đang chạy ở phía trước, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, bàn tay rảnh rỗi còn lại vung lên, mấy đạo trong suốt phóng ra ngoài.
Con ngựa đang điên cuồng chạy đột nhiên đau đớn hí dài lên, sau đó ngã phịch xuống đất.
Hiên Viên Hạo Quân cũng không ghé lại kiểm tra nó mà điều khiển cho ngựa của mình quay về.
Tô Nhu Linh ngồi trong lòng hắn, cảm nhận cánh tay vững chãi của hắn vẫn luôn ôm chặt nàng, tựa như gọng kìm cứng rắn bao bọc lấy nàng, lại khiến nàng an tâm vô cùng.
Từ chỗ hiểm bước ra, tâm tình nhất thời nhẹ nhõm xuống, dù đã sống qua ba đời Tô Nhu Linh vẫn không nhịn được, bật khóc.
Nàng không phát ra tiếng động, chỉ im lặng rúc vào trong ngực hắn mà khóc, chẳng mấy chốc Hiên Viên Hạo Quân đã cảm nhận được trước ngực ẩm ướt, tâm lập tức thắt chặt, đưa tay lên sờ đầu nàng, đau lòng cùng ôn nhu an ủi.
“Không cần sợ, đã có ta ở đây rồi.
Ta sẽ không bao giờ để nàng xảy ra chuyện gì.”
Tô Nhu Linh gật gật đầu, hít hít mũi nói, “Ta không sợ… ta biết chàng nhất định sẽ cứu ta.”
Cảm nhận được sự tin tưởng cùng ỷ lại của nàng, tim hắn mềm nhũn hóa thành một bãi nước, mỉm cười trêu đùa nói, “Thật không sợ? Nếu vậy tại sao lại còn khóc?”
Thấy hắn bắt bẻ từng câu từng chữ của mình, Tô Nhu Linh nhăn mũi, từ trong ngực hắn ngẩng đầu dậy trừng hắn, “Là nước mắt tự chảy!”
Hiên Viên Hạo Quân không ngờ nàng sẽ nói ra lời trẻ con như vậy, thoáng kinh ngạc nhìn nàng, sau đó bật cười vui vẻ, “Hahaha, hảo, là ta nói sai.
Nàng không khóc, là nước mắt tự chảy.”
Nghe hắn nhấn mạnh, Tô Nhu Linh càng thêm không vui, hừ một tiếng, nhất thời không nhận ra mình sớm đã ngừng khóc.
“Hôm nay quá nguy hiểm rồi, chuyện học cưỡi ngựa dừng tại đây thôi nhé, biết sơ sơ là được rồi,” Hiên Viên Hạo Quân bỗng đề nghị.
Chỉ cần nhớ đến hình ảnh ban nãy, trái tim hắn liền không nhịn được co thắt một trận, sợ hãi đến mức không thể thở nổi.
Hắn cho rằng nàng bị dọa như vậy, tính tình lại mềm mại không háo thắng, đối với đề nghị của mình nàng hẳn sẽ đồng ý, không nghĩ đến lại nghe nàng nghiêm túc lắc đầu, “Không được, ta muốn học tiếp.”
“Tiểu Linh…” Hiên Viên Hạo Quân hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, lại bắt gặp cặp mắt to tròn trong suốt như bầu trời vừa mới được gột rửa sau cơn mưa, khóe mắt còn vương giọt nước long lanh oánh nhuận, nhất thời mọi lời định nói đều tan biến, hóa thành duy nhất một chữ, theo sự bất đắc dĩ cùng dung túng nói ra, “Hảo.”
Tô Nhu Linh lập tức nâng khóe môi cười tủm tỉm, bộ dáng chẳng khác gì bé mèo con đắc chí, khiến ánh mắt hắn nhìn nàng càng thêm mềm mại nhu hòa.
Lúc này, Phi Nhật cưỡi ngựa đuổi tới kịp, thấy Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh đều không có chuyện gì, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, để ngựa tiến đến trước mặt hai người rồi cúi lưng chắp tay gọi, “Vương gia, Vương phi.”
“Ân, xử lý thế nào rồi?” Hiên Viên Hạo Quân hỏi, trong giọng nói không mang theo vẻ đạm nhiên thường ngày nữa, mà lại ẩn một tia tức giận.
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã cho người phong bế trại chăn ngựa, không ai có thể xuất nhập.
Toàn bộ người cũng đều bị gom lại một chỗ, canh chừng gắt gao.”
“Tốt,” Hiên Viên Hạo Quân hài lòng gật đầu, “Con ngựa kia ở phía sau.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Phi Tinh, Phi Hà,” Hiên Viên Hạo Quân bỗng hướng không trung gọi.
Không biết từ nơi nào, hai người mặc trang phục tương tự Phi Nhật đột nhiên xuất hiện, cung kính chắp tay đồng thanh đáp, “Có thuộc hạ.”
Vừa thấy hai người họ, ánh mắt Tô Nhu Linh liền sáng lên, hiếu kỳ cùng hưng phấn quan sát bọn họ.
Thật đúng là vô tung vô ảnh!
Có nội lực thật tốt.
“Ký chủ, người bên trái kia chính là người vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh chị,” còn đang vu vơ suy nghĩ, Ellie bỗng nhiên lên tiếng.
Mày Tô Nhu Linh hơi nhướng lên, hiếu kỳ nhìn sang hắn, hóa ra là hắn a.
Cũng không biết hắn là Phi Tinh hay Phi Hà.
Không để nàng băn khoăn lâu, rất nhanh Hiên Viên Hạo Quân đã giải đáp, “Phi Tinh, ngươi chạy về phủ, mang theo thái y lại đây để hắn hỗ trợ điều tra.
Phi Hà, ngươi thay Phi Nhật đương phu xe.”
“Vâng, Vương gia!”
Hai người đồng thanh đáp, sau đó người bên phải đột nhiên biến mất, mà người bên trái vừa được Ellie nhắc đến nhanh chóng tiến ra đằng sau hai người họ đứng.
Tô Nhu Linh liền biết hắn là Phi Hà.
Hiên Viên Hạo Quân không nói gì nữa, ra lệnh cho ngựa chạy trở về, Phi Hà không có ngựa chỉ có thể khinh công chạy theo sau, còn Phi Nhật thì dẫn theo người đi khiêng con ngựa kia về.
Lúc lên xe ngựa, Hiên Viên Hạo Quân phân phó cho Phi Hà trở về Vương phủ, lại quay sang đường hoàng nói với Tô Nhu Linh, “Nàng hôm nay bị kinh hãi, tốt nhất là lại ở Vương phủ dưỡng vài ngày.
Huống chi, sự tình hôm nay rất có thể không phải là tai nạn, để nàng ở bên kia, cho dù có Phi Hà bảo hộ ta vẫn sẽ không yên tâm.”
Đừng nói là Phi Hà, ngay cả Xuân Vũ không có võ công cũng nghe được lời này, nhanh chóng thầm tính toán trong đầu nên đem những vật dụng gì qua Vương phủ ở nhờ tiếp.
Phi Hà và Tô Nhu Linh thì thật ra lại hơi giật mình, không ngờ đến hắn cứ thế thản nhiên nói ra chuyện hắn xếp người bên cạnh nàng.
Tô Nhu Linh tất nhiên sẽ không chán ghét sinh hoạt với hắn ở chung một chỗ, nghe hắn đề nghị như vậy liền dứt khoát đồng ý.
Sau khi trở về Vương phủ, Phi Hà lại bị sai đưa Xuân Vũ đi Tô phủ lấy đồ, thuận tiện báo lại cho Tô Khải Bằng một tiếng.
Tô Khải Bằng lúc đầu tất nhiên không đồng ý, nhưng sau khi Phi Hà ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với hắn, hai người tiến vào thư phòng, Phi Hà ẩn ý kể lại chuyện đã xảy ra ở trại chăn ngựa, Tô Khải Bằng liền phẫn nộ, đồng thời cũng đồng ý với đề nghị của Hiên Viên Hạo Quân.
Chỉ hy vọng, mọi chuyện sẽ không như bọn họ dự đoán!
*
Mọi người đều làm việc thật nhanh, tối hôm đó Phi Nhật đã mang theo người trở lại, đi cùng tất nhiên còn có cả thái y.
Phi Nhật và thái y đi đến chính viện, lúc này Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh đã dùng xong bữa tối, thấy bọn họ cầu kiến liền cho bọn họ vào.
“Bẩm Vương gia, đã có kết quả điều tra sơ bộ,” thấy Hiên Viên Hạo Quân gật đầu, Phi Nhật nói tiếp, “Thuộc hạ đã cho người tra hỏi qua toàn bộ người trong trang trại một lần, trước mắt chưa phát hiện điều gì khả nghi.
Toàn bộ dụng cụ, vật dụng và thức ăn mà ngài và Vương phi tiếp xúc đến ngày hôm nay đều không có độc.
Con ngựa mà Vương phi cưỡi, và cả tuyến đường hôm nay Vương phi cưỡi ngựa, cũng không bị phát hiện ra cái gì.”
Nghe hắn báo cáo cái gì cũng tra không ra, Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh đều nhíu mày.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn qua thái y hỏi, “Con ngựa không bị trúng độc?”
“Bẩm Vương gia, là không phát hiện ra có độc tố gì trong người nó,” thái y sửa lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...