Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Quay trở lại hậu viện, đại phu lúc này đã khám xong cho Tô Minh Ngọc, Hồng Mai rời đi cùng hắn để lấy thuốc.

Nghe Tô Hữu Khang nói nàng không có chuyện gì, chỉ uống hơi nhiều nước, không bao lâu sau sẽ tỉnh lại, Tô Khải Bằng liền rời đi.
Vốn hắn định hỏi Tô Thẩm thị về tình hình sức khỏe của Tô Nhu Linh, nhưng không biết tại sao cuối cùng hắn lại thay đổi ý định, gọi quản gia tới sai hắn tìm hiểu kỹ lưỡng về chuyện này.

Quản gia là người của hắn, sai hắn đi làm việc Tô Khải Bằng không lo Tô Thẩm thị sẽ phát hiện điều gì.
Đối lập với tình trạng nặng nề ở bên này, bên viện Nhược Khê, sau khi Xuân Vũ thu dọn xong quần áo và các vật dụng cá nhân của Tô Nhu Linh, nàng nghiêm túc quay sang nói với ba người còn lại.
"Trong một tháng tới tiểu thư không ở đây, toàn bộ Nhược Khê viện đều phải nhờ cậy các ngươi.

Tiểu thư đã có ta chăm sóc, lại ở trong Vương phủ, nàng chắc chắn sẽ không có việc gì, các ngươi cứ yên tâm.

Các ngươi mới là người cần phải nâng cao cảnh giác, đừng để trong quãng thời gian tiểu thư không ở đây, để người có tâm thò được tay vào nơi này.

Chuyện lần này nếu là tai nạn thì tốt, nếu như không phải..."
Không cần Xuân Vũ nói hết câu, ba người còn lại đều hiểu rõ, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong ánh mắt hiện lên tức giận cùng quyết tâm, "Xuân Vũ, ngươi cứ yên tâm đi.


Nơi này đã có ba chúng ta lo rồi.

Tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm ra được chuyện gì đâu."
Dặn dò xong, Xuân Vũ mang theo đồ đạc đi ra ngoài, ngồi lên xe ngựa được Phi Nhật đưa về Vương phủ.
Lúc nàng đến, tuy Tô Nhu Linh vẫn còn ở chính viện nhưng lại không phải là trong phòng ngủ của Hiên Viên Hạo Quân mà đã chuyển qua sương phòng kề bên, ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn kín đến tận cổ, Hiên Viên Hạo Quân thì ngồi ở bên cạnh bồi nàng trò chuyện.
Xuân Vũ nhanh chóng giúp nàng thay sang trang phục mới, lúc Tô Nhu Linh từ sau tấm bình phong bước ra thì phát hiện giường đã được nha hoàn thay mới, chăn nệm đều khô ráo ấm áp, sự chu đáo của Hiên Viên Hạo Quân giống như một dòng nước ấm chảy qua tim nàng.
*
Tô Nhu Linh không bị bệnh quá nặng, hầu như chỉ nóng sốt và mệt mỏi, uống thuốc vài ngày toàn bộ triệu chứng đều biến mất.

Tuy vậy, nàng vẫn phải uống thuốc bổ thêm vài tuần nữa để điều dưỡng cơ thể hoàn toàn.
Cũng may Tô Thẩm thị vốn e ngại Tô Khải Bằng, cộng thêm hắn rất để ý đến Tô Nhu Linh nên nàng ta không dám động tay động chân nhiều, ít nhất thì cũng không dám hạ độc, nên hiện tại Tô Nhu Linh chỉ cần dưỡng thân thể một tháng liền ổn.
Hiên Viên Hạo Quân ban đầu tính để nàng nằm yên trên giường suốt một tháng này, nhưng như vậy thì quá buồn chán, Tô Nhu Linh không chịu nổi.
Tô Nhu Linh tuy biết võ nhưng võ thuật của nàng lại hơi theo hướng hiện đại hóa, cộng thêm nàng chỉ biết sử dụng một số vũ khí phù hợp với thời hiện đại như dao ngắn, gậy gộc, côn hay cung tên.

Tất nhiên, nàng cũng không phải thiên tài, trong số các loại vũ khí này nàng sử dụng dao và gậy là tốt nhất, còn côn và cung tên chỉ có thể xem như biết sử dụng mà thôi.
Tô Nhu Linh cảm thấy dù sao hiện tại nàng cũng không có việc gì làm, Hiên Viên Hạo Quân lại cực kỳ giỏi võ, nàng liền năn nỉ hắn dạy nàng võ thuật cùng với cách sử dụng các loại vũ khí khác như roi, kiếm, nhuyễn kiếm, đao hay cung tên.


Không cầu thuần thục, chỉ cần trong lúc nguy hiểm, bất kể trong tay nàng đang có loại vũ khí gì, hoặc võ thuật của đối phương thuộc thể loại gì, nàng đều có thể ứng đối là được.
Nàng khẳng định không muốn trong lúc làm nhiệm vụ, thất bại không phải do mục tiêu không yêu nàng hay tình cảm bọn họ nảy sinh vấn đề, mà là do vô duyên vô cớ mất mạng trên tay một kẻ nào đó.
Hiên Viên Hạo Quân lúc đầu không đồng ý, cảm thấy thân thể nàng yếu ớt, lại đang điều dưỡng, sao có thể ngày ngày vận động mạnh học cách đánh nhau được.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là bị Tô Nhu Linh làm nũng thuyết phục, mỗi ngày sau khi hạ triều sẽ dạy nàng hai canh giờ, chia đều bảy ngày trong tuần, mỗi ngày lại học một thứ khác nhau.
Học võ vốn là nên học lúc sớm, nhưng hắn lại đau lòng nàng, không muốn nàng dậy sớm như vậy nên mới sắp xếp thời gian sau khi hạ triều.
Dạy Tô Nhu Linh được mấy buổi, Hiên Viên Hạo Quân cực kỳ kinh ngạc trước sự nhạy bén và thiên phú của nàng trong võ thuật, bởi vì nàng học rất nhanh.

Điều này thật ra có chút kỳ lạ, bởi thân thể của nàng không phải cực kỳ phù hợp cho việc luyện võ.
Hắn tất nhiên không thể biết rằng, kỳ thật Tô Nhu Linh đã có căn bản từ trước, căn bản này thậm chí còn dài những một đời, chỉ là nàng giả vờ như chưa từng học qua để tránh hiềm nghi mà thôi.
Tô Nhu Linh còn muốn học thêm cưỡi ngựa, nhưng ở vấn đề này Hiên Viên Hạo Quân lại nhất quyết không đáp ứng, bảo nàng trước hết phải dưỡng tốt thân thể, sau đó mới tính tiếp chuyện này.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, Tô Nhu Linh ở Vương phủ còn thoải mái tự nhiên hơn cả ở chính nhà mình.

Nàng không cần phải sáng sớm đi thỉnh an kế mẫu, không cần phải lo lắng sẽ có người tùy thời gây khó dễ, coi thường hay mỉa mai nàng, thức ăn cũng phong phú ngon miệng hơn nhiều.
Trưa hôm đó, sau khi cùng với Hiên Viên Hạo Quân ăn trưa xong, Tô Nhu Linh bưng chén thuốc lên vừa thổi vừa uống từng ngụm.
Uống cạn, nàng đưa chén không cho Xuân Vũ, đột nhiên lên tiếng hỏi, "Phi Nhật, mấy ngày qua Tô phủ có truyền ra lời đồn đãi gì không?"

Từ sau khi Hiên Viên Hạo Quân mở miệng nói Tô Nhu Linh chính là nữ chủ nhân của Vương phủ, hắn chính là nàng nàng chính là hắn, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đối với nàng cực kỳ cung kính và cẩn trọng, ngay cả bốn thân vệ của hắn cũng vậy.
Cho nên lúc này nghe nàng hỏi, Phi Nhật nhanh chóng chắp tay trả lời, "Bẩm Vương phi, không có."
Đối với việc chưa qua cửa đã được xưng Vương phi, Tô Nhu Linh ban đầu còn có chút không thích ứng, nhưng nghe nhiều rồi cũng thành quen.
Nghe Phi Nhật bảo không có, Tô Nhu Linh trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Minh Ngọc làm ra chuyện đó tất nhiên không phải chỉ để cho vui, dựa theo kế hoạch của nàng hẳn là nàng sẽ phải tung ra ngoài chuyện Hiên Viên Hạo Quân cứu nàng mới đúng, như vậy mới có thể tạo áp lực khiến hắn đem nàng vào phủ.
Nhưng hiện giờ không có, chỉ có thể bởi hai nguyên do, hoặc là Hiên Viên Hạo Quân đã cho người xử lý, hoặc là Tô Minh Ngọc biết hắn chỉ cùng lắm là cách một lớp y phục nắm lấy cổ tay nàng, không thể dùng chuyện này ép buộc hắn nên nàng mới không truyền ra.
Nếu đã không có, vậy nàng làm cho có là được.
Cũng không thể để lỡ mất cơ hội tốt này a.
Tô Nhu Linh cười tủm tỉm, nói với Phi Nhật, "Vậy ngươi cho người truyền lời ra ngoài, nội dung đại khái là Tô Minh Ngọc rơi xuống hồ, được Vương gia đích thân cứu lên.

Ừm, truyền như thế nào mà người ngoài nghe vào liền cảm thấy đây là một đoạn giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho bọn họ đứng về phía Tô Minh Ngọc, cảm thấy Vương gia nên chịu trách nhiệm với nàng.

Đúng rồi, nếu có thể khiến bọn họ cho rằng nơi phát ra tin đồn là từ Tô phủ thì càng tốt."
"Tiểu thư...!" Xuân Vũ tái bệch mặt hốt hoảng hô lên.
Nàng sao có thể tính kế Vương gia như vậy a?! Lại còn là ngay trước mặt ngài ấy nữa!!!
Đừng nói là Xuân Vũ, ngay cả Phi Nhật và Phi Nguyệt cũng không nói nên lời, sắc mặt hai người trở nên kỳ dị khó có thể mô tả.

Khóe miệng lạnh băng của Phi Nhật không khống chế được giật nhẹ, không tiếng động liếc nhìn Hiên Viên Hạo Quân dò hỏi ý kiến hắn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Phi Nhật liền cảm thấy nhận định của hắn về chủ tử lại một lần nữa biến thiên lệch địa.

Hiên Viên Hạo Quân không chỉ không nổi giận mà hắn còn mỉm cười cực kỳ ôn nhu, vừa nhéo bàn tay nàng vừa nói, "Ah? Xem ra ngươi rất muốn ta nạp nàng vào phủ?"
Nụ cười trên mặt Tô Nhu Linh liền tắt, không vui trừng hắn, "Loại chuyện tỷ muội cùng phu ta còn không có làm được đâu!"
"Hahaha," Hiên Viên Hạo Quân bật cười vui vẻ.
Thấy thế, Tô Nhu Linh nhăn nhăn mũi, đột nhiên đối với hạ nhân trong phòng nói, "Các ngươi lui ra ngoài, ta có chuyện riêng muốn nói với Vương gia."
Xuân Vũ, Phi Nhật và Phi Nguyệt lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đối với thái độ của Vương gia, Phi Nhật đã hiểu, chỉ đành nhận mệnh đi thực hiện mệnh lệnh vừa rồi của Tô Nhu Linh.
Đợi cửa phòng được đóng lại, Tô Nhu Linh quay sang nghiêm túc nhìn hắn.

Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng như vậy thì cũng thu lại ý cười, dịu dàng sờ đầu nàng hỏi, "Sao vậy?"
"Có lời này, tuy rằng nói ra rất có thể Vương gia sẽ không vui, cảm thấy ta là đố phụ, phạm vào thất xuất chi điều, hoặc là chỉ cần ngài không đồng ý thì ta sẽ không thể làm được gì, nhưng mà ta vẫn phải nói," Tô Nhu Linh có chút khẩn trương, theo bản năng siết chặt tay khiến cho móng tay hơi đâm vào bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn để yên như cũ, yên lặng lắng nghe nàng.
"Ta hy vọng Vương gia có thể 'ba ngàn con sông, chỉ cần một gáo nước'.

Ta không cần vị trí thứ nhất trong tim ngài, ta chỉ cần duy nhất mà thôi.

Nếu như có một ngày, ngài cảm thấy chỉ có một người là không đủ, muốn nạp trắc phi thiếp thị, vậy ta xin hướng ngài cầu một ân điển, hy vọng đến lúc đó, ngài có thể hướng Hoàng thượng xin chỉ hòa ly, giải thoát cho ta."
Tô Nhu Linh một hơi nói xong, vì quá khẩn trương nên giọng nàng có một tia run rẩy nhẹ, cả khuôn mặt cũng ửng đỏ lên, nhưng nàng lại vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn cho hắn thấy sự nghiêm túc của nàng.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười, nghe không ra ý vị nói, "Không ngờ ngươi lại có thể nói ra lời kinh hãi thế tục như vậy a...!Nếu là cầu ta, vậy không phải là nên quỳ xuống sao? Hửm?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui