Tiết Hâm đau đớn xoa bả vai, ngẩng đầu lên thấy người mình yêu đang bị một người con trai xa lạ ôm vào trong ngực, tức khắc máu nóng chảy ngược lên trên đỉnh đầu, hùng hổ lao đến muốn tách hai người ra.
Diệp Khinh Quân nâng mí mắt, lạnh băng nhìn Tiết Hâm bộ dáng hung hăng lao đến, nhấc chân đạp thẳng vào ngực cậu ta.
Hàn Nhược Linh sững sờ, hoảng hốt vội vàng cầm lấy tay Diệp Khinh Quân níu lại, "Đừng đánh nhau!"
Diệp Khinh Quân nhướng mày nhìn cô, ánh mắt thể hiện rõ anh cực kỳ không vui, "Lo cho hắn?"
"Cũng không phải," Hàn Nhược Linh thức thời lắc đầu, "Đang ở trước cổng trường mà, đừng để bị thầy cô bắt gặp."
Ánh mắt Diệp Khinh Quân nhìn cô liền có chút biến hóa, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, mang theo ý cười, "Lo cho tớ?"
"Ừ!" Hàn Nhược Linh gật mạnh.
Diệp Khinh Quân nhẹ cười, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, trong khoảnh khắc cả khuôn mặt lãnh đạm sắc bén bỗng nhu hòa như muôn hoa nở rộ, xinh đẹp mê hoặc người, khiến mọi cảnh vật xung quanh đều bị lu mờ.
Phát hiện Hàn Nhược Linh ngây người nhìn mình không chớp mắt, ý cười trong mắt Diệp Khinh Quân càng đậm, anh đưa tay xoa đầu cô.
Nghe thấy Hàn Nhược Linh thẳng thắn như vậy nói không lo cho mình mà lo cho hắn, lại còn ngoan ngoãn để mặc hắn xoa đầu, Tiết Hâm ghen tị khổ sở không thôi.
Anh ôm ngực đứng dậy, tiến đến trước mặt cô chỉ tay về phía Diệp Khinh Quân, "Nhược Linh, loại thành phần cá biệt chỉ biết gây gổ đánh nhau này không xứng đáng được cậu quan tâm! Nếu hai bác biết cậu quen biết với loại người như hắn, bọn họ nhất định sẽ rất thất vọng về cậu."
Hàn Nhược Linh lập tức nhíu mày nhìn Tiết Hâm.
Tiết Hâm lại cho rằng cô nghe lọt tai lời mình nói, vội vàng nói tiếp, "Nhược Linh, cậu đừng giận tớ, đừng trốn tránh tớ nữa được không? Cậu làm như thế tớ rất đau lòng..."
Hàn Nhược Linh nhìn anh, uyển chuyển nói, "Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ chuyển trường không phải vì cậu.
Tớ không giận cậu, cũng không có trốn tránh cậu.
Chúng ta là bạn mà, không phải sao?"
Vốn đang vui mừng, nghe đến câu cuối, tâm Tiết Hâm như bị cô vô tình tạt cho một gáo nước lạnh.
"Hiện đang là năm cuối cấp rồi, cậu đừng lo nghĩ lung tung nữa, tập trung học hành thi cử, đừng làm hai bác thất vọng."
Hàn Nhược Linh dùng câu văn lúc nãy của Tiết Hâm đáp trả lại anh.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân nói không sai biệt lắm, quay sang nói với Diệp Khinh Quân, "Tớ về đây, mai gặp lại.
Đừng đánh nhau nhé."
Diệp Khinh Quân nhìn cô, ánh mắt tựa hồ vẫn mang theo ý cười, không trả lời.
Hàn Nhược Linh coi như anh đồng ý, quay sang nhìn Tiết Hâm, "Tớ về trước đây, cậu cũng về đi, có gì gặp lại sau."
Ý cuối cùng của cô đương nhiên có ý tứ là, không có chuyện gì thì không cần đến tìm cô nữa.
Nhưng nghe vào tai Tiết Hâm thì chính là, tớ vẫn mong được gặp lại cậu.
Vì thế, Tiết Hâm không giữ cô lại nữa, ánh mắt sáng rực ẩn ẩn mong chờ nhìn cô ngồi lên xe rời đi, sau quay lại nhìn Diệp Khinh Quân.
Lúc đối mặt với Diệp Khinh Quân, ánh mắt nóng rực tràn đầy tình cảm đã không còn nữa, chỉ còn lại sự thù địch.
"Đừng nghĩ ai cũng sợ Diệp Khinh Quân mày! Tao cảnh cáo mày, tránh xa Nhược Linh ra, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
Diệp Khinh Quân đánh ánh mắt về phía ngực cậu, giống như cười nhạo cậu vừa rồi còn bị anh đạp một cú, không có tư cách để nói mấy lời này.
Tiết Hâm bị ánh mắt của anh đâm đến ngực đau, lòng tự trọng cũng đau.
Nhưng nhớ đến Hàn Nhược Linh dặn dò không được đánh nhau, anh đành nhịn xuống, dưới ánh mắt chế giễu của Diệp Khinh Quân, Tiết Hâm nghiến răng nghiến lợi không cam lòng bỏ đi.
Tô Kiêu ở phía sau cùng Từ Minh quan sát toàn cảnh câu chuyện, lúc này tiến đến bên cạnh Diệp Khinh Quân cười ha hả, "Quân ca, xem ra danh tiếng của cậu vang rất xa nha! Ngay cả bên trường ABC cũng biết!"
Diệp Khinh Quân đút tay vào túi quần, nhún nhún vai, "Về thôi."
*
Hàn Nhược Linh nào biết sau khi cô rời đi hai người còn giương cung bạt kiếm như vậy, từ lúc ngồi lên xe, tâm trí cô đã không khống chế được mà suy nghĩ về khoảnh khắc mới vừa rồi.
Cảm giác ấm áp vững chãi mà lồng ngực anh mang lại, trên đỉnh đầu cô giống như vẫn còn lưu lại xúc cảm lúc bàn tay anh chạm vào, trong đầu cô chiếu đi chiếu lại khoảnh khắc Diệp Khinh Quân nở nụ cười điên đảo chúng sinh kia...
Trái tim Hàn Nhược Linh không thể khống chế nổi càng đập càng nhanh, sắc mặt cô cũng ngày càng hồng lên.
Sợ bị tài xế phát hiện, Hàn Nhược Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng mái tóc của mình che đậy nửa gò má đỏ rực.
"Ellie, em có cảm thấy quá nhanh không?" Hàn Nhược Linh cắn môi hỏi.
"Cái gì nhanh cơ?"
"Tốc độ phát triển tình cảm ấy..." Hàn Nhược Linh trả lời lại như tự lầm bầm, "Mới có một ngày thôi mà..."
"...Ký chủ không cảm thấy chị hỏi câu này hỏi sai người rồi sao?"
Hàn Nhược Linh đương nhiên biết Ellie không thể trả lời cô, cô chỉ là muốn bộc bạch một chút mà thôi.
Hai người trầm mặc một lúc, Hàn Nhược Linh lại hỏi, "Ellie, sao chị có cảm giác như bản thân chị mới là người được công lược vậy?"
Cô còn chưa kịp làm gì hết, Diệp Khinh Quân đã chủ động dẫn cô đến nhà ăn, cho cô kẹo, vừa nãy còn gây sự với Tiết Hâm, chủ động thân mật gần gũi với cô, lại còn cười với cô nữa.
Cô cũng không tự luyến cho rằng bản thân mình có sức quyến rũ cao đến mức người gặp người yêu hoa gặp hoa nở.
Chẳng lẽ là vì 'cô' cũng là thiên định nhân duyên của anh sao?
Ellie im lặng một lúc, cuối cùng như có như không trả lời, "Như vậy không phải càng tốt sao? Chị càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ."
Hàn Nhược Linh cảm thấy cô nói đúng, bèn không băn khoăn nữa.
Quản ai công lược ai làm gì, có thể sống sót là được.
Về đến nhà, Hàn Nhược Linh tiến vào phòng khách thì phát hiện mẹ cô đang ngồi ở đó xem ti vi.
Thấy cô về, bà ngẩng đầu dịu dàng cười, "Đi học về rồi đấy à con?"
"Vâng ạ," Hàn Nhược Linh tươi cười.
"Hôm nay đi học ở trường mới có chỗ nào không quen không?"
"Dạ không," Hàn Nhược Linh lắc đầu, "Bạn cùng bàn tốt với con lắm."
Bà không nghe ra được ý giấu diếm trong câu trả lời của cô, nghe cô bảo vậy thì yên tâm mỉm cười, do dự một lúc, bà lại nói, "Lúc nãy Tiểu Hâm có gọi điện cho mẹ hỏi về con..."
"Mẹ à..." Hàn Nhược Linh nở nụ cười bất đắc dĩ, "Con với cậu ấy chỉ là bạn mà thôi, thật đấy! Mẹ không được suy nghĩ gán ghép lung tung."
Thấy cô tuy cười nhưng ánh mắt nghiêm túc, bà cũng không nói thêm nữa mà giải thích, "Rồi rồi mẹ biết rồi, còn không phải lo lắng hai đứa xích mích cãi nhau xong con lại không vui sao."
"Không có đâu, mẹ đừng lo."
"Được rồi, con lên lầu thay đồ đi," bà gật đầu, vẫy vẫy tay làm động tác bảo cô lên lầu.
"Vâng, lát nữa ăn cơm mẹ gọi con nhé.
Con ở trong phòng làm bài tập."
"Ừ mẹ biết rồi," bà ôn hòa gật đầu.
Hàn Nhược Linh mang theo cặp sách trở về phòng, nằm xuống giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân có thể làm những gì để công lược thành công Diệp Khinh Quân.
***
Sáng sớm, Hàn Nhược Linh đúng giờ như mọi ngày vào lớp.
Vị trí bên phải cô vẫn còn trống, trên mặt bàn để vài viên kẹo cộng thêm mấy cái bánh quy, Tô Kiêu và Từ Minh thấy cô đến thì vui vẻ vẫy cô lại.
"Hàn Nhược Linh, cậu đến rồi."
Hàn Nhược Linh để cặp sách xuống, đếm số lượng bánh kẹo trên bàn, "Hôm nay nhiều hơn hôm qua hai cái nha."
Bình thường tỏ tình con gái hay tặng chocolate, rất ít khi chọn mấy loại bánh kẹo vị chocolate như thế này, không nghĩ đến hôm nay lại còn được nhiều hơn cả hôm qua.
"Ừ, hôm nay cậu được lộc ăn rồi đấy," Tô Kiêu cười cười.
Mấy ngày nay bọn họ đã nắm vững khẩu vị của Hàn Nhược Linh, biết cô thích ăn loại gì nên sáng sớm mỗi ngày đều chừa lại vài loại đó cho cô.
Hàn Nhược Linh cười cười, nhìn lên đồng hồ thấy vẫn còn sớm, bèn bóc một viên kẹo mềm ra cho vào miệng.
Hành động này vừa vặn bị Diệp Khinh Quân vừa mới vào lớp bắt gặp.
Hàn Nhược Linh phát hiện ra anh, hai mắt nhìn anh sáng lấp lánh, không phát hiện ra bản thân có chút hào hứng nói, "Cậu đến rồi."
"Ừ," Diệp Khinh Quân ngồi xuống, thấy trong miệng cô đang nhai kẹo thì hỏi, "Ăn ngon không?"
"Ngon lắm! Cậu muốn ăn không? Là kẹo mấy bạn nữ tặng cậu đấy," Hàn Nhược Linh tìm một viên kẹo giống cái mình đang ăn đưa cho anh.
Diệp Khinh Quân đang định từ chối thì lại thay đổi ý định, đưa tay nhận lấy.
Lúc cầm lấy viên kẹo, ngón tay anh nhẹ khều qua lòng bàn tay cô, khiến cô ngứa đến tận tim.
Diệp Khinh Quân đút viên kẹo vào túi quần, lại từ cặp sách lấy ra một bịch kẹo lớn.
Hàn Nhược Linh liếc mắt nhìn thì nhận ra được đây là loại kẹo dẻo vị chocolate cùng hãng với loại mà cô đang ăn.
"Hóa ra cậu cũng thích ăn kẹo à? Vậy mà tớ cứ tưởng cậu không thích chứ?"
Diệp Khinh Quân đẩy bịch kẹo sang bên cô, "Không thích, cái này mua cho cậu."
"Ah? Thật à?" Hàn Nhược Linh ngạc nhiên, "Sao bỗng dưng lại mua cho tớ?"
Diệp Khinh Quân nhìn cô, ánh mắt trong suốt sâu không thấy đáy, một bộ dạng vốn nên như vậy trả lời, "Không phải cậu thích ăn à?"
Thình thịch.
Hàn Nhược Linh giống như có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập của mình.
Cô cũng không rõ mặt mình có đỏ lên hay không, cô chỉ biết hiện tại bản thân rất xấu hổ, nhưng tâm lại cũng rất nhộn nhạo vui vẻ, không kiềm được nụ cười nhận lấy bịch kẹo kia, "Cám ơn cậu!"
"Còn thích cái gì sao?"
"Ân, còn," Hàn Nhược Linh gật gật đầu, đang định kể cho anh nghe thì lại nhận ra, đột nhiên muốn liệt kê những thứ mình yêu thích cô lại có chút không biết nên kể cái gì, cuối cùng nói ra lời vẫn liên quan đến kẹo, "Còn thích kẹo vị cam, vị chanh.
Cũng thích bánh kem nữa."
Nhìn cô mỉm cười vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh liệt kê những thứ mình thích, Diệp Khinh Quân bất giác cong khóe môi lúc nào không hay.
"Được, tớ biết rồi."
"Hì hì.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...