Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


"Mặc dù biết được điều này cũng không thay đổi được gì, nhưng ta vẫn muốn hỏi," nghe Hiên Viên Hạo Quân rào trước đón sau, Tô Nhu Linh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp, "Không biết Tô tiểu thư đã có ý trung nhân chưa? Ngươi cứ nói thật, ta sẽ không trách tội."
Tô Nhu Linh không nghĩ đến hắn sẽ hỏi một câu này, đôi mắt nai hơi mở lớn, ngây người nhìn hắn, một giây sau mới ý thức được hắn vừa mới hỏi cái gì, hai gò má nàng lại lần nữa đỏ ửng.
Thật sự, rốt cuộc là ai nói Thụy Vương gia ôn hòa văn nhã vậy???
Có nam nhân nào trong lần đầu gặp mặt liền hỏi cô nương nhà người ta đã có ý trung nhân chưa hay không?
Tuy rằng...!nàng đã được định là Vương phi của hắn...!nhưng vẫn là không được a!
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng xấu hổ trầm mặc, lông mày kiếm hơi chau lại, không rõ ý vị nói, "Xem ra là đã có..."
Tô Nhu Linh hốt hoảng, vội vã xua tay phản bác, "Không có! Ta không có!"
Rốt cuộc hắn hỏi câu này để làm gì chứ? Đừng nói hắn là Vương gia, cho dù chỉ là thường dân, với hôn ước giữa hai người, nàng cho dù có cũng chỉ có thể nói không a.

Cái câu không trách tội kia của hắn, ai có thể đảm bảo chứ?
Thế giới này tuy không quá nghiêm khắc với nữ tử, tỉ như nữ tử chưa thành thân nếu mang mũ mạng vẫn có thể ra ngoài, nếu đã đính hôn cũng có thể cùng đối phương tiếp xúc gần gũi để phát triển tình cảm, nhưng vẫn không đến mức có thể chấp nhận một nữ tử đã có hôn ước lại dám cùng nam nhân khác có quan hệ bất chính.
Cũng không biết là Hiên Viên Hạo Quân không nghĩ đến điều này, hay là nhìn ra được nàng đang nói thật, khóe môi hơi cong lên mãn ý cười, tựa như gió xuân ngập tràn, "Thật trùng hợp, ta cũng không có.


Nếu vậy, từ giờ đến lúc thành thân, ngươi không ngại cùng ta tiếp xúc một chút để tìm hiểu thêm lẫn nhau chứ?"
Tô Nhu Linh kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười im lặng nhìn nàng tựa hồ như đang đợi nàng trả lời, khuôn mặt non nớt tức khắc đỏ bừng như đóa hoa đào chớm nở, xấu hổ rụt rè nói, "Được."
Hiên Viên Hạo Quân đạt được ý muốn, ý cười trên môi càng đậm, không tiếp tục giữ Tô Nhu Linh lại mà tiễn nàng về.
Ngồi ở trên xe ngựa, Tô Nhu Linh nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, không khỏi trầm mặc nghi hoặc.
Nhiệm vụ công lược luôn dễ vậy sao?
Cơ hội xác nhận mục tiêu là tự mục tiêu đưa, cơ hội tiếp xúc phát triển tình cảm cũng là mục tiêu tạo, khiến nàng trong khoảnh khắc hơi hoang mang, rốt cuộc ai mới là mục tiêu?
Không biết hai nhiệm vụ trước của nàng là như thế nào nhỉ...
Tô Nhu Linh ngẫm nghĩ một hồi, tất nhiên là không nghĩ ra được gì, nàng liền nhanh chóng bỏ chuyện này ra sau đầu.
Chuyến này cũng như chuyến đầu, xe ngựa đi hơn một khắc thì về Tô phủ.
Tô Nhu Linh cùng với Xuân Vũ trở về Nhược Khê viện, vừa mới thay y phục không lâu, trong viện đã nghênh đón vị khách không mời mà đến.
Tô Nhu Linh nhìn Tô Minh Ngọc tự do tự tại tiến thẳng vào phòng mình mà không có lấy một người thông báo, ánh mắt lướt qua bốn người Xuân Vũ Hạ Phong, phát hiện bọn họ giống như đối với chuyện này đã quen, người thì âm thầm tức giận nhìn Tô Minh Ngọc, người lại như rèn sắt không thành thép nhìn nàng, cộng thêm ký ức của nguyên chủ, trong lòng liền có tính toán.
Tô Nhu Linh cũng không đứng lên, nở nụ cười với đối phương nói, "Đại tỷ đến lúc nào vậy? Sao lại không có tên nô tài nào vào báo cho muội biết? Hại muội đón tiếp chậm trễ, mong đại tỷ đừng giận.


Xuân Vũ, mau rót trà cho đại tỷ.

Hạ Phong, em ra ngoài gọi người phụ trách trông cửa vào đây."
Đừng nói là Tô Minh Ngọc, toàn bộ bốn nhất đẳng nha hoàn đều giật mình kinh ngạc không thôi.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại, Xuân Vũ và Hạ Phong nhanh chóng làm theo lời nàng phân phó.
Tô Minh Ngọc được Xuân Vũ mời ngồi xuống vị trí đối diện với Tô Nhu Linh, ánh mắt đăm chiêu mang theo ý dò xét tìm tòi nhìn nàng.
Nếu là bình thường, Tô Nhu Linh đã bị ánh mắt này dọa sợ, nhưng lúc này nàng lại trấn tĩnh tự nhiên mà đối mắt với Tô Minh Ngọc, khóe môi hơi cong lên tựa như đang cười.
Tô Minh Ngọc bất giác nhíu mày.
Lúc này, Hạ Phong mang theo hai thị vệ áp giải hai tên nô tài trông cửa viện vào, "Tiểu thư, nô tỳ đã dẫn người đến."
Ngày thường Tô Nhu Linh rất nhát gan, đối với bọn hạ nhân trong viện của mình cũng cực kỳ khoan dung dễ dãi, ngoại trừ bốn nhất đẳng nha hoàn bên người những người còn lại đối với nàng thật sự trung thành sợ chỉ có thể dùng một bàn tay để đếm.
Lúc này đột nhiên bị Tô Nhu Linh cho người bắt đến, hai tên nô tài kia tuy có kinh ngạc nhưng cũng không sợ hãi, đặc biệt là khi thấy Tô Minh Ngọc cũng ở đây.

Tên cao hơn trong hai người hướng về phía Tô Nhu Linh, trong lời nói mang theo ẩn ý khinh thường chế giễu hỏi, "Không biết tiểu thư gọi bọn nô tài đến làm gì?"
Tô Nhu Linh nhìn hắn cười đến ôn hòa, lời nói ra lại khiến toàn bộ người ở đây sững sờ, "Quỳ xuống."
Hạ Phong trước mắt là người nhanh nhất phản ứng lại, ngày thường nàng phụ trách quản lý toàn bộ hạ nhân trong viện, hiện thấy hai tên nô tài kia vẫn đứng như trời trồng thì nhíu mày, nhìn hai tên thị vệ quát, "Không nghe thấy tiểu thư nói gì sao? Làm cho bọn họ quỳ xuống!"
Cũng may ban nãy nàng nhanh nhẹn, thầm đoán có thể tiểu thư muốn xử lý hai tên này, lo rằng trong phòng chỉ có nữ nhân không thể áp chế bọn chúng mới gọi thêm hai tên thị vệ trông thành thật theo, hiện tại liền có chỗ phát huy tác dụng.
Hai tên nô tài bị thị vệ đá vào đầu gối, không khống chế được liền bịch bịch quỳ xuống.

Tên cao hơn không nhịn được đau đớn hét lên, "Nhị tiểu thư! Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai mà ngươi lại trừng phạt bọn ta chứ?"
"Còn chưa biết mình đã làm gì sai? Đem ra ngoài đánh hai mươi gậy lại nói," Tô Nhu Linh thản nhiên nhìn Hạ Phong hạ lệnh.
Hạ Phong giây đầu vẫn là bất ngờ, nhưng nàng trung thành với Tô Nhu Linh, giây sau lập tức bảo hai tên thị vệ kia lôi bọn chúng ra ngoài đánh hai mươi gậy, đồng thời cũng tự thân ra ngoài giám sát.
Tô Minh Ngọc nhìn qua Tô Nhu Linh, trong ánh mắt ẩn chứa kinh ngạc, nghi ngờ cùng tức giận, âm dương quái khí nói, "Muội muội hôm nay thật khác."
"Để đại tỷ chê cười rồi," Tô Nhu Linh nhìn nàng nhẹ cười, khí thế vừa rồi đều triệt tiêu, "Lúc trước muội vô dụng, không trị hảo đám nô tài, nhưng hiện tại muội đã được chọn làm Thụy Vương phi, Thụy Vương gia cũng nói muội không thể tiếp tục nhát gan yếu đuối như trước.

Vừa vặn bắt gặp bọn nô tài này làm sai, muội liền luyện tập một chút, sớm ngày thay đổi để vừa ý Vương gia."
Tô Minh Ngọc vẫn hồ nghi không thôi, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng ẩn ý nói, "Ta thấy ngươi cũng không cần luyện tập đâu, mới vừa nãy khí thế của ngươi đến ta còn bị dọa sợ."
"Thật sao?" Tô Nhu Linh tròn mắt ngạc nhiên, có chút rụt rè xấu hổ vặn tay, "Nếu vậy thì tốt rồi, muội còn sợ không thể khiến Vương gia hài lòng."

Thấy nàng một câu Vương gia hai câu Vương gia, Tô Minh Ngọc ghen tị siết chặt khăn tay, ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng lạnh rồi biến mất.
Hạ Phong lúc này vừa vặn dẫn theo hai tên nô tài đã bị đánh đủ vào.

Có lẽ là người thi hành mệnh lệnh không hề nương tay, hoặc là bọn chúng vẫn chưa từng bị trách phạt bao giờ, hai mươi gậy đánh xong cả hai người đều không đi nổi, phải được hai tên thị vệ dìu vào.
Tia máu mảnh chảy dọc từ hạ thân xuống gót chân, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
"Đã biết tội chưa?" Tô Nhu Linh nhìn hai người bị ép quỳ trên đất, nhàn nhạt hỏi.
Tên thấp hơn vẫn không mở miệng như cũ, ngược lại là tên cao hơn mặt mày tái trắng tức giận gào, "Chúng ta ngày ngày thành thật hoàn thành nhiệm vụ của mình, rốt cuộc là có chỗ nào khiến ngươi không vừa lòng mà dùng tư hình với chúng ta chứ? Ngươi độc ác thị huyết như vậy, làm sao xứng với Thụy Vương gia?"
Câu này vừa nói ra, đừng nói là Tô Nhu Linh, ngay cả Tô Minh Ngọc cũng nhíu mày không vui nhìn hắn, thầm mắng một câu ngu ngốc.
Ngày thường Tô Nhu Linh yếu đuối không được việc, bọn hạ nhân đã quen không đương nàng như chủ, huống chi nàng cũng chưa bao giờ trách mắng bọn họ chứ đừng nói là xử phạt.

Nhưng hiện tại, mặc dù Tô Minh Ngọc không rõ Tô Nhu Linh thay đổi được bao nhiêu, lại duy trì được bao lâu, nhưng ngay lúc này nàng chính là muốn thay đổi, vậy mà hắn còn dám dùng thái độ như trước để đối với Tô Nhu Linh, đây là ngại mệnh quá dài sao?
Quả nhiên, Tô Minh Ngọc liền thấy Tô Nhu Linh cười lạnh, "Ta đường đường là Thụy Vương phi do thánh thượng sắc phong, loại cẩu nô tài như ngươi lấy tư cách gì nói với ta những lời đó? Hạ Phong, đem hai người này qua chỗ mẫu thân, nói với nàng bọn hắn không làm tròn chức trách, vô lễ với chủ nhân, sỉ nhục hoàng gia, để nàng tự xử lý."
Nghe nàng nói đến bốn chữ 'sỉ nhục hoàng gia' Tô Minh Ngọc giật thót, tuy hai kẻ này ở trong viện của Tô Nhu Linh nhưng khế bán mình lại là Thẩm thị giữ, nói chính xác thì là người của Thẩm thị, chuyện này nếu làm không tốt, mẫu thân nàng sẽ bị liên lụy.
Lại nghĩ đến Tô Nhu Linh vậy mà được Hoàng đế chỉ hôn với Thụy Vương gia, còn chưa thành thân đã tự xem mình là thành viên trong hoàng thất, Tô Minh Ngọc lại nhịn không được tức giận cùng ghen ghét trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận