Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


"Ký chủ, chị vẫn không tính làm gì sao?" Ellie có chút gấp gáp hỏi.
Tô Nhu Linh vừa luyện đàn tranh vừa trả lời, "Chị đang chơi đàn đấy thôi?"
"Chị biết em không phải hỏi cái này mà...!Đã một tháng rồi đấy, chị không định đi tìm mục tiêu sao?"
Tô Nhu Linh nhẹ mỉm cười, thong thả nói, "Không sao, đằng nào sớm hay muộn hắn cũng sẽ xuất hiện trước mặt chị thôi."
Ellie lại nghe câu trả lời này, trầm mặc không nói được gì.
Âu Dương Nhã Linh một tháng trước đã xuyên đến thân thể của Tô Nhu Linh, nhị nữ nhi của Tô Khải Bằng Tô Tả tướng của Hiên Viên quốc.

Sau khi biết mình xuyên đến cổ đại, cộng thêm nguyên chủ vừa vặn trước đó trượt chân ngã xuống hồ sen trong phủ, Tô Nhu Linh liền thuận thế lấy cớ dưỡng bệnh, ở lì trong phòng không ra ngoài, tranh thủ thời gian từ trong ký ức của nguyên chủ ôn tập lại một lần các lễ nghi, cầm kỳ thi họa, rèn luyện viết chữ bằng bút lông, vân vân.
Cũng vì vậy mới khiến Ellie, trước giờ chưa từng xen vào cách nàng tiến hành nhiệm vụ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, bên ngoài bỗng chạy đến một tên gia đinh.

Hắn ghé lại bên tai Xuân Vũ nói gì đó, sắc mặt Xuân Vũ bỗng hóa nghiêm trọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Nhu Linh chủ động hỏi.
Xuân Vũ vội vàng tiến vào bẩm báo, "Tiểu thư, có thánh chỉ tới, lão gia bảo ngài ra tiếp."
"Thánh chỉ?" Tô Nhu Linh giật mình thốt lên, "Chúng ta mau đi thôi, đừng để mọi người chờ lâu."

Cũng may vì tập luyện cách mặc y phục nên lúc này dù ở trong phòng, Tô Nhu Linh vẫn chỉnh trang tươm tất, hiện tại có thể trực tiếp ra gặp người.
Ra đến tiền viện, Tô Nhu Linh nhìn thấy Tô lão gia, Tô phu nhân cùng với Tô đại tiểu thư và Tô thiếu gia đã quỳ sẵn, các hạ nhân xung quanh cũng kính cẩn quỳ thấp người, đối diện là một tên thái giám trắng trẻo trẻ tuổi đang cầm trên tay một cuộn vải vàng.

Tô Nhu Linh vội vàng bước đến, đang định quỳ cùng một hàng với hai vị tỷ đệ thì lại nghe thấy một giọng ái nữ ái nam vang lên.
"Tô nhị tiểu thư, thánh chỉ này là cho ngài."
Tô Nhu Linh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy tên thái giám kia không những không mất kiên nhẫn mà còn ôn hòa cười với mình, thậm chí còn có tia kính cẩn lấy lòng, Tô Nhu Linh đè xuống hoài nghi và hốt hoảng trong lòng, tiến lên phía đầu quỳ xuống bên cạnh Tô lão gia.
Tên thái giám mở cuộn thánh chỉ ra, bắt đầu đọc lớn, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Tô nhị tiểu thư Tô Nhu Linh tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, ôn nhu nhã nhặn, công dung ngôn hạnh đều xuất sắc, quả là lương phối với hoàng đệ của trẫm.

Nay trẫm đặc biệt hạ ý chỉ, ban hôn cho Thụy Vương và Tô nhị tiểu thư, hy vọng phu thê ân ái, không phụ một tấm chân ý của trẫm.

Khâm thử."
Tên thái giám cuộn thánh chỉ lại, "Tô nhị tiểu thư, thỉnh tiếp chỉ."
Tô Nhu Linh cố nén xúc động bàng hoàng trong lòng, cung kính cẩn trọng đưa hai tay quá đầu, "Thần nữ xin tiếp chỉ."
Tên thái giám nghe ra được chút run rẩy trong giọng nói của nàng, cho rằng nàng đang vui mừng không kiềm chế được, ý cười càng thêm đậm, đặt thánh chỉ vào trong tay nàng.
"Thụy Vương phi xin hãy đứng lên."

Tô lão gia ở bên cạnh sắc mặt phức tạp, nở nụ cười khiêm tốn đáp, "Tiểu nữ vẫn chưa cùng Vương gia thành thân, không dám nhận một tiếng Vương phi này của An công công."
An công công quay sang Tô lão gia cười, "Thánh chỉ đã ban xuống, một tiếng này nô tài nên gọi.

Sự vụ Hoàng thượng giao phó nô tài đã hoàn thành, hiện cũng nên hồi cung bẩm báo."
"Vậy ta không quấy rầy An công công nữa, thỉnh."
Tô lão gia ra hiệu cho quản gia, hắn liền nhanh nhẹn chạy lên lén lút nhét cho An công công một hầu bao, An công công không tiếng động nhận lấy, theo quản gia đi ra ngoài.

Tô Khải Bằng tượng trưng tiễn hắn vài bước rồi dừng lại.
Tô Nhu Linh được Xuân Vũ đỡ dậy, chất vải hoàng kim mềm mượt lành lạnh trong tay khiến tâm nàng rối loạn bù xù hết lên.
Tô Nhu Linh nhìn bốn vị chủ nhân nơi này, Tô lão gia mang theo thần sắc phức tạp và áy náy, Tô phu nhân và Tô Minh Ngọc thì ghen ghét, phẫn nộ cùng không cam lòng nhìn nàng, trong khi Tô Hữu Khang lại mang theo ý nghiền ngẫm suy xét.
Tô Nhu Linh thầm thu hết mọi biểu hiện của bọn họ, đối với Tô lão gia và Tô phu nhân mềm nhẹ rụt rè nói, "Cha, nương, nữ nhi xin phép hồi Nhược Khê viện."
"Hảo," Tô lão gia gật đầu, ẩn ẩn thở dài một hơi.
Tô Nhu Linh nhún người, sau đó cùng Xuân Vũ trở về viện của mình.
Bước vào trong phòng, nàng đưa thánh chỉ cho Thu Sương đem đi cất, bản thân lại ngồi trên ghế trầm ngâm suy tư.

Xuân Vũ yên lặng rót trà cho nàng rồi lui ra đứng ở phía sau, nhận được ánh mắt dò hỏi của Hạ Phong và Đông Tuyết thì khẽ lắc đầu, hai người họ đành buông tầm mắt.
Nguyên chủ thân nữ tử, lại chưa cập kê, không quá hiểu biết chuyện trong triều, chỉ đại khái biết được năm đó Tô Khải Bằng thuộc đảng Thái tử, sau lại chuyển qua đảng Nhị hoàng tử, nên Tô Nhu Linh hiện cũng không rõ là hắn nửa đường phản phe hay vốn đã ở bên đảng Nhị hoàng tử, chỉ là vờ như thuộc phe Thái tử để làm gián điệp.
Hiện thấy Tô Khải Bằng tâm tình phức tạp lại áy náy nhìn mình khi nhận được thánh chỉ ban hôn, Tô Nhu Linh chỉ có thể thầm đoán có thể có liên quan đến chuyện này, nhưng lại không biết là tốt là xấu.
Còn Tô phu nhân Thẩm thị và Tô Minh Ngọc đối với nàng đố kị và căm phẫn như vậy thì nàng lại hiểu rõ.
Bởi vì Tô Thẩm thị không phải thân nương của nàng.
Tô gia thực chất là tân thế gia, năm đó Tô Khải Bằng thi đỗ trạng nguyên liền một đêm thành danh, dựa vào tài trí của mình được tiên đế trọng dụng, nhanh chóng trèo lên đến vị trí nhất phẩm Tả thừa tướng.

Nguyên phối của hắn cũng không phải Thẩm thị mà là Đồ thị, thân nương của Tô Nhu Linh.
Tô Khải Bằng rất yêu thương và kính nể Đồ thị, bởi năm đó nếu không nhờ Đồ thị dùng hết tài sức ủng hộ thì hắn cũng không thể học thành tài, thi đỗ trạng nguyên, sau lại trở thành Tả tướng.
Hắn vốn không có ý định nạp thiếp, nhưng Thẩm thị lại nhất kiến chung tình với hắn, bất chấp thủ đoạn để có thể gả vào Tô gia.

Nếu không phải khi đó Tô Khải Bằng đã làm quan to, cộng thêm chính Thẩm thị làm ra chuyện khiến người mất mặt không thể để lộ ra ngoài, Thẩm gia chắc chắn sẽ không để nàng chỉ lấy thân phận thiếp thị tiến vào Tô gia.
Sự xuất hiện của nàng khiến Đồ thị không vui, nhưng Tô Khải Bằng vẫn chỉ đi bên viện nàng, vì áy náy mà càng thêm săn sóc yêu thương nàng, nàng cũng cố gắng mà nhịn xuống, không muốn khiến phu quân khó chịu.
Không nghĩ tới, Thẩm thị kia lại may mắn như vậy, Tô Khải Bằng chỉ cùng nàng một lần, cũng chính là lần nàng tính kế hắn, liền hoài thai, sau đó có được Tô Minh Ngọc.
Đồ thị thân thể không tốt, gả cho Tô Khải Bằng đã nhiều năm lại không mang thai, lúc biết Thẩm thị thế nhưng hoài thai trước mình thì tâm tình nặng nề không thôi.

Đương lúc nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng thì đột nhiên lại phát hiện bản thân hoài thai.
Chỉ tiếc, thân thể Đồ thị vốn yếu ớt, hơn một năm kể từ ngày Tô Minh Ngọc ra đời thì nàng lâm bồn, sinh hạ được Tô Nhu Linh, nhưng lại rong huyết không ngừng, cuối cùng qua đời.

Thẩm gia lúc này lại ra được một vị Trấn Quốc tướng quân, vừa vặn chính là thân ca ca của Thẩm thị, dưới sự ngấm ngầm ép buộc của Thẩm gia, cộng thêm đối với Tô Khải Bằng nếu không phải Đồ thị thì ai cũng như nhau, Tô Khải Bằng liền thuận theo ý Thẩm gia, nâng Thẩm thị thành chính thê.
Tô Minh Ngọc và Tô Hữu Khang cũng từ thứ nữ thứ tử trở thành đích nữ đích tử.

Chỉ là, so sánh với Tô Nhu Linh thì cái 'đích' của bọn họ vẫn kém một phần.
Tô Khải Bằng vì Tô Nhu Linh là Đồ thị thà chết cũng muốn lưu lại nên cũng sinh lòng yêu thương sủng ái nàng hơn.

Điều này khiến cho Thẩm thị, người cuối cùng cũng đạt được mong muốn trở thành chính thê của Tô Khải Bằng, dưới gối nam nữ đều có, trong phủ ngoại trừ nàng liền không có một nữ nhân nào khác, đối với Tô Nhu Linh đặc biệt chướng mắt.
Sự hiện diện của Tô Nhu Linh không lúc nào là không nhắc nhở nàng, nàng không phải nguyên phối, nàng chỉ là kế thê, thậm chí đã từng đương thiếp.
Hiện tại Hoàng đế ban hôn Tô Nhu Linh cho Thụy Vương gia, đệ nhất mỹ nam kinh thành, ôn hòa phong nhã một thân, Tô Thẩm thị cùng Tô Minh Ngọc sao có thể không ghen ghét phẫn hận?
Trong mắt Tô Minh Ngọc, mẫu thân nàng xuất thân cao quý hơn mẫu thân Tô Nhu Linh, nàng so với Tô Nhu Linh lại càng xinh đẹp hơn, được mọi người phong là kinh thành tứ đại tài nữ.

Không những thế, nàng còn là đích trưởng nữ, nếu có ban hôn thì cũng phải ban hôn cho nàng mới đúng!
Hoàng đế rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lại bỏ qua nàng mà chọn tiện nhân kia, vừa nhu nhược vừa yếu đuối, nhát gan lại ngu xuẩn? Người như vậy sao có thể xứng với Thụy Vương gia tuấn mỹ tuyệt luân được chứ!
Phân tích xong một lượt phản ứng của một nhà Tô gia, Tô Nhu Linh lại nghĩ đến thánh chỉ, nỗi lo lắng bất an lại dâng lên trong lòng.
Nàng hiện bị tứ hôn với Thụy Vương gia, nếu người này là mục tiêu công lược thì còn tốt, lỡ như không phải, vậy nàng phải làm thế nào đây?
Thánh chỉ ban hôn đã tuyên, không phải muốn thu hồi là thu hồi a....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận