Bạch Tố Linh ngồi trong lòng Mộ Tử Quân, một năm một mười kể lại cho anh nghe.
Mộ Tử Quân nghe xong cũng không phản đối, đồng ý đợi đến Tết sẽ tranh thủ vài ba ngày cùng cô về quê.
Hai người nói chuyện một hồi, Bạch Tố Linh vậy mà đem thời thơ ấu của mình cũng kể cho anh nghe, lại kể đến duyên cớ mình tiến vào showbiz.
Đối với quá khứ của cô, Mộ Tử Quân tất nhiên có đau lòng, nhưng thực ra cũng thầm cảm thấy may mắn.
Thời thế bây giờ tuy không còn nhiều người giữ quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng cuối cùng vẫn không phải không có.
Đối với Bạch gia ở nông thôn nghèo nàn dựa vào việc làm nông để trang trải, nam nhân tự nhiên có thể giúp gia đình nhiều hơn.
Huống chi, vì muốn có con trai mà cha mẹ cô liên tục sinh năm đứa, vậy cũng đủ hiểu bọn họ đối với con trai có chấp nhất đến mức nào.
Nhưng ít nhất bọn họ cũng chỉ là yêu con trai hơn con gái, không có xem con gái như bát nước bỏ đi, bình thường sẽ nuông chiều con trai ủy khuất con gái nhưng cũng không vì thế mà mắng chửi đánh đập.
Bạch Tố Linh khi đó hàng tháng có thể kiếm đủ tiền về, cha mẹ cô liền cũng không cấm cô đi học.
Hiện tại biết anh là người yêu cô, ít nhất cũng chỉ mới bảo anh về gặp mặt một chuyến chứ chưa mở miệng đòi tiền gì đó.
Chỉ là cũng không biết, đến lúc thật sự gặp mặt thì sẽ thế nào.
Bạch Tố Linh thấy Mộ Tử Quân trầm ngâm không nói lời nào, cho rằng anh đau lòng mình thì tâm liền có một cỗ ấm áp chảy qua.
Cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, mềm mại hỏi, “Anh đang nghĩ gì đấy?”
Mộ Tử Quân hồi thần, bắt gặp ánh mắt cảm động của cô thì cong khóe môi, giọng điệu bất đắc dĩ nói, “Lúc em vào showbiz đã mười tám tuổi rồi, em gửi tiền về phụng dưỡng cha mẹ là hợp lý, gửi tiền chăm lo cho hai em trai ăn học cũng chấp nhận được, nhưng hai người chị gái em cũng tính phần là thế nào?”
Nghe anh thắc mắc, Bạch Tố Linh ngây người, có chút sửng sốt.
Đúng vậy… hai người chị của cô đều đã trưởng thành, khi cô lên thành phố ký hợp đồng với công ty, bọn họ cũng đã kiếm được công việc.
Tuy rằng công việc đó lương cũng không khá khẩm gì, nhưng dù sao cũng đã có công ăn việc làm, đã trưởng thành không phải sao?
Tại sao lúc đó nguyên chủ lại vẫn tính cả hai người chị vào vậy? Gửi sáu phần bảy tiền mình kiếm được về nhà, chỉ giữ lại một phần bảy cho mình…
Sau này khi cô xuyên đến cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo cách nguyên chủ đã làm mà thực hiện, lại thêm người gửi tiền luôn là Hinh tỷ nên cô càng không để ý…
“Em… cũng không rõ nữa…” Bạch Tố Linh có chút hoang mang trả lời.
Nguyên chủ đã ngu rồi, cô vậy mà cũng ngu theo…?
Nhìn cô ngơ ngác thất thần, Mộ Tử Quân phì cười, nhéo má cô, “Thật ngốc mà! Không sao, từ bây giờ đổi lại, thành ba phần tiền cũng được.”
Hai đứa em trai của cô, một đã mười chín tuổi, một mười bảy tuổi, theo lý thì Bạch Tố Linh cũng chỉ cần hỗ trợ đứa em út mà thôi.
Bạch Tố Linh nghĩ nghĩ một lúc, lại lắc đầu, “Thôi, từ giờ đến Tết cũng chỉ còn hơn hai tháng, cứ giữ như cũ đi.
Đợi đến lúc về rồi em nói luôn.”
Đến lúc đó, nếu bọn họ dám bắt chẹt ủy khuất Quân, cô nhất định sẽ tính rõ ràng từng đồng từng cắc một với họ.
Mộ Tử Quân hiểu ý cô nên không phản đối, chỉ là có chút bất đắc dĩ lại nhu tình cười xoa đầu cô.
Thôi vậy, dù sao có anh ở đây cô cũng chẳng chết đói được.
Số tiền cỏn con đó nếu cô thích thì cứ cho bọn họ đi.
*
Bộ phim đầu tiên Bạch Tố Linh tham gia sau khi chương trình “Ba ngày của minh tinh” kết thúc cũng đã được quay xong, sau đó cô chỉ nhận thêm một quảng cáo thì Tết đến.
Bởi vì cha mẹ Mộ Tử Quân không về, hai người suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định hôm ba mươi Tết sẽ về, ở đến mùng hai lại rời đi.
Bạch gia biết con gái xa nhà mấy năm rốt cuộc muốn về, lại còn dẫn theo bạn trai, mà vị bạn trai này lại còn không tầm thường, cả nhà liền náo loạn cả lên, tiền dành dụm đều bị lấy ra phân nửa để trang hoàng lại nhà cửa.
Tuy rằng lúc trước Bạch Tố Linh không nổi tiếng, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu nhưng so với thôn quê thì lại đã rất nhiều, huống chi Bạch Tố Linh còn gửi về phần lớn tiền như vậy, khiến cho Bạch gia cũng có thể coi như là hộ gia đình giàu nhất thôn.
Con gái đầu Bạch Tố Hương đã gả chồng cũng vì chuyện này mà dắt chồng về quê ngoại ăn Tết.
Bạch Tố Hương là vì cho em gái và chồng mình thấy một mặt, nhưng chồng cô thì lại muốn thấy vị Mộ tổng trong truyền thuyết kia hơn.
Con gái thứ Bạch Tố Mai cũng dắt bạn trai mình về, chỉ có hai đứa em trai Bạch Tố Thịnh và Bạch Tố Khiêm là chưa có người yêu nên không dẫn thêm ai về nhà.
Lúc Bạch Tố Linh nhận được cuộc gọi báo chị mình cũng sẽ dẫn chồng và người yêu về, cô liền biết bọn họ là muốn nhắc khéo cô mang thêm quà về nhà.
Nghĩ đến mình đã hai năm không về, chị cả còn đã gả chồng, chị hai cũng sắp bàn chuyện kết hôn đến nơi, Bạch Tố Linh liền không keo kiệt, chuẩn bị thêm hai phần quà.
Nếu không, đến lúc đó ai cũng có quà mà hai người họ lại không có thì cũng quá ngượng ngùng rồi.
Sáng ba mươi Tết, Mộ Tử Quân và Bạch Tố Linh lên xe, một đường lái thẳng về quê.
Quê Bạch Tố Linh thực ra ở thành phố bên cạnh nơi bọn họ đang sống, nói gần thì không gần mà nói xa cũng không xa, hai người ngồi xe hơi đến trưa mới tiến vào thành phố bên cạnh, lại tốn thêm vài tiếng để đi ra ngoại thành đến thôn quê nơi Bạch gia sinh sống.
Trong thôn, người dân đều di chuyển bằng xe bò, xe ba gác hoặc xe máy, nay đột nhiên thấy xe hơi sang tiến vào thì không khỏi tò mò nhìn chằm chằm, hiếu kỳ bàn tán, có một vài đứa trẻ con còn chạy thoăn thoắt theo sau.
Lúc xe dừng ở trước nhà Bạch gia, lại thấy Bạch Tố Linh bước xuống, cả thôn mới vỡ lẽ, hóa ra là con gái út lên thành phố kiếm sống hai ba năm qua trở về.
Không hổ là thành phố, lúc đi thì không đồng trong người, lúc về đã có xe hơi.
Cả nhà Bạch gia thấy Bạch Tố Linh đã về đến thì vội vàng chạy ra đón.
Lúc nhìn đến xe hơi, tuy không rõ sang quý thế nào nhưng ai nấy cũng đều sáng mắt, không khỏi nhìn lâu một chút.
Đến lúc Mộ Tử Quân cũng bước xuống xe, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được từ Bạch Tố Linh và xe hơi chuyển dời đến người anh.
Hàng xóm trong thôn không biết anh nên không rõ, riêng người nhà Bạch gia thì lại không thể không cảm thán, quả là ông chủ của một công ty lớn trên thành phố có khác! Khí chất này, phong thái này, làm bọn họ trong nháy mắt liền tưởng bản thân đang sống ở thời cổ đại, gặp được Hoàng đế vi hành.
“Bà Bạch, mau mau nói, đây là ai? Có phải con rể của bà không?”
“Hôm nay là Tố Linh dẫn về nhà ra mắt sao? Xe hơi này là của cậu ta à? Ôi nhìn xem nhiều túi quà chưa kìa!”
“Nhìn qua trông rất có tiền nha, cũng không uổng một thân sắc đẹp của con bé Tố Linh.”
Mới đầu bà Bạch còn ậm ừ cho qua, đột nhiên nghe đến lời này, bà không tự chủ được nghĩ lúc đầu mình còn tưởng con gái đi làm tình nhân, khuôn mặt liền đỏ lên hùng hổ quát, “Bà Vương! Bà nói vậy là có ý gì hả?!”
Bà Vương thấy bà Bạch đột nhiên thay đổi sắc mặt thì giật mình, vừa tức vừa khó hiểu giải thích, “Tôi có ý gì đâu? Không phải là như vậy sao? Con gái bà xinh đẹp như vậy, đương nhiên là phải kiếm một người giàu có nào đó rồi, chứ chẳng lẽ lại gả cho một thằng nghèo rớt mồng tơi?”
“Bà câm mồm cho tôi! Bọn nhỏ là thực lòng yêu nhau, không phải là vì tiền hay vì sắc đẹp gì cả! Bà cút đi cho tôi! Sau này đừng đến nhà tôi nữa! Ăn nói linh tinh! Nhà tôi tuy nghèo nhưng vẫn còn tự trọng, không bán con gái vì tiền! Cút, cút cho khuất mắt tôi!”
Bạch Tố Linh nghe thấy lời này của mẹ mình, tâm hơi nhẹ đi một chút.
Ít nhất hiện tại có thể thấy mẹ cô không có ý định hút máu Mộ Tử Quân, còn về phần những người khác thì lại để từ từ quan sát thêm.
Bà Vương bị chửi đến ngu cả người, thấy mình bị đuổi đi trước mặt bao nhiêu dân làng như vậy thì mất mặt không biết để đâu, cũng sửng sồ lên, “Cút thì cút! Nghĩ tôi thèm vào nhà bà chắc! Cái đồ ỷ có rể nhà giàu liền chê hàng xóm nghèo bọn tôi!”
Bà Bạch tức run người, đưa tay cởi giày ra đang định ném bà Vương thì lại bị Bạch Tố Hương ngăn lại, “Mẹ, Linh Nhi và khách còn ở đây mà, kệ bọn họ đi.”
Lúc này bà Bạch mới nhớ ra, bạn trai giàu có từ thành phố lớn của con gái nhỏ vẫn ở đây, nhớ đến lời nói hành động vừa rồi của mình thì không khỏi sầu thối ruột, sợ để lại ấn tượng xấu trong lòng anh lại khiến anh ghét bỏ Bạch Tố Linh.
Ông Bạch đứng ở bên cạnh xấu hổ ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười với Mộ Tử Quân, “Để cậu chê cười rồi.”
Mộ Tử Quân mỉm cười lễ phép, “Bác quá lời, bác gái là một người thẳng thắn.”
Bạch Tố Linh tiến lại xách đỡ một phần quà trong tay anh, nhìn ông bà Bạch nói, “Cha mẹ, chúng ta vào nhà trước đã rồi lại nói.”
“À đúng đúng đúng,” bà Bạch lúc này đã bình tĩnh lại, vội vàng dẫn mọi người vào nhà, đồng thời cũng đóng cửa lại, xua hết đám hàng xóm tò mò đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...