Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


"Tố Linh, tiệc kết thúc rồi sao?" Tề Hinh hỏi.
"Tôi là Mộ Tử Quân."
"..." Tề Hinh đứng hình ba giây, còn cho rằng tai mình có vấn đề.
"Tiểu Linh say rượu, đã ngủ rồi.

Ngày mai không cần đón cô ấy đến phim trường."
"T--tại sao?" Tề Hinh hoảng sợ hỏi.
Say rượu, ngủ rồi, không phải anh ta đã giở trò gì rồi đấy chứ?!
Tại sao mai lại không đến phim trường? Chẳng lẽ làm quá độ, không dậy nổi?!!!
"Nhà đầu tư không còn, phim còn có thể quay?"
Vừa nghe Mộ Tử Quân nói, Tề Hinh bỗng cảm thấy đầu óc mình thật đen tối.
"Nhà đầu tư xảy ra chuyện gì sao?" Tề Hinh vờ bình tĩnh hỏi.
"Cô nghĩ sao?" Mộ Tử Quân hỏi lại.
Tề Hinh suy nghĩ một lát, lập tức hiểu, không đắn đo vấn đề này nữa mà nói, "Mộ tổng, hiện cô ấy đang ở đâu? Để tôi đến đón cô ấy về đi, không dám làm phiền ngài chăm sóc."
"Không cần, không phiền," Mộ Tử Quân thẳng thừng bác bỏ.
Tề Hinh nghẹn một ngụm.
Anh không nghe ra cô chỉ nói lời khách sáo thôi sao?!
"Tôi gọi điện là để báo cho cô biết không cần lo lắng cho Tiểu Linh, không phải để hỏi ý kiến của cô," Mộ Tử Quân lạnh nhạt nói.
Tề Hinh trầm mặc hai giây, rốt cuộc vẫn cắn răng nói ra, "Mộ tổng, Tố Linh không phải loại người như vậy, nếu ngài chỉ là đùa giỡn, còn xin ngài rộng lượng buông tha."

Câu này khiến Mộ Tử Quân nhớ đến hình ảnh tối hôm đó Bạch Tố Linh quẫn bách lại không nhân nhượng nói với anh cô là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, ánh mắt không nhịn được tìm đến bóng dáng người con gái đang ngủ say trên giường.
Ánh mắt anh mềm mại xuống, tràn đầy nhu hòa, lúc trả lời Tề Hinh giọng nói cũng bất giác có độ ấm, "Tôi biết."
Sau đó, anh liền cúp máy, bỏ điện thoại lên tủ đầu giường, rồi lại không kiềm được mà ngồi xuống mép giường đưa tay lên vuốt ve má cô, đầu ngón cái miết nhẹ nơi khóe mắt.
Bạch Tố Linh đang ngủ say lại bỗng nghiêng đầu hướng lòng bàn tay anh cọ cọ.
Mộ Tử Quân cong môi cười, in một nụ hôn lên trán cô, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra ngoài.
*
Mặc dù uống say, tối qua Bạch Tố Linh lại ngủ từ sớm nên sáng hôm sau tầm bảy giờ đã tỉnh.
Lúc cô ngái ngủ mở mắt nhìn, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô hốt hoảng vùng dậy, quay đầu nhìn xung quanh, lại nhìn xuống thân thể mình, rốt cuộc thở hắt ra một hơi.
May quá, quần áo cô vẫn còn, nơi này cũng không giống phòng khách sạn, xem ra không phải bị Phùng Thiên ngủ.
Bạch Tố Linh đưa tay day trán, dò hỏi Ellie, "Ellie, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau lần trước, Ellie đã biết cô không thể nhớ được gì sau khi say nên vừa nghe Bạch Tố Linh hỏi, cô liền rành mạch kể lại chuyện hôm qua.
Lúc nghe Ellie đều đều thuật lại đoạn hội thoại giữa mình và Mộ Tử Quân, Bạch Tố Linh không khỏi xấu hổ đưa tay bưng mặt, rầu rĩ rên khẽ.
Thật là xấu hổ chết mất thôi...
Nhưng nghĩ đến câu trả lời của Mộ Tử Quân, Bạch Tố Linh lại không nhịn được cảm thấy ngọt ngào vui vẻ.
Cô xốc chăn lên bước xuống giường mở cửa ra ngoài, vừa vặn thấy được bóng dáng Mộ Tử Quân thấp thoáng loay hoay ở trong bếp, liền bước đến đó.
Mộ Tử Quân đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, mỉm cười hỏi, "Tiểu Linh dậy sớm thế? Có chỗ nào không khỏe không?"
Hai gò má Bạch Tố Linh nhẹ ửng hồng, không rõ là vì cách xưng hô của anh hay là vì thái độ ôn nhu trong lời anh nói.
"Chào buổi sáng, Mộ tổng."
"Còn gọi Mộ tổng? Xem ra em không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Tử Quân không vui nhíu mày.

"Ah," Bạch Tố Linh vội sửa lại, "Tử Quân."
"Gọi Quân," Mộ Tử Quân vẫn không hài lòng nói.
"Quân..."
Nhìn cô ngượng ngùng gọi nhẹ, Mộ Tử Quân vừa ý cười nói, "Em đi rửa mặt đi, anh sắp xong rồi."
"Vâng," cô ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh tẩy trang rửa mặt sạch sẽ, sau đó ra ngoài lại bàn ăn ngồi xuống chờ anh.
Không bao lâu sau, Mộ Tử Quân từ trong bếp bước ra, mỗi tay bưng một dĩa thức ăn đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện cô.
"Hôm nay không cần đến phim trường, em muốn đến công ty cùng anh không?" Ăn được vài miếng thì Mộ Tử Quân hỏi.
Bạch Tố Linh hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ đến hôm qua anh bảo sẽ xử lý Phùng Thiên thì lờ mờ hiểu ra, do dự hỏi lại, "Có được không? Sẽ không làm phiền anh chứ?"
"Sao lại phiền?" Mộ Tử Quân nói, lại như cười như không nhìn cô, "Không phải em muốn danh phận sao? Tự đến công ty anh mà tuyên bố chủ quyền, thế nào?"
Bạch Tố Linh mím môi cười tủm tỉm, khuôn mặt ửng hồng như đóa hoa anh đào nở rộ khoe sắc, vui vẻ mà ngượng ngùng gật đầu, "Ân."
*
Bởi vì đêm qua Bạch Tố Linh ở nhà anh nên cô không có đồ để thay, lúc đến công ty đành mặc lại bộ váy hôm qua cô mặc đi tiệc, cộng thêm việc song hành cùng Mộ Tử Quân khiến cho toàn bộ nhân viên trong công ty đều tò mò muốn lén nhìn cô nhưng lại không dám.
Bạch Tố Linh theo Mộ Tử Quân đến phòng làm việc của anh ở trên tầng cao nhất, thấy trong phòng có đặt một bàn café thủy tinh và ghế sô pha, cô liền chủ động lại đó ngồi xuống.
Mộ Tử Quân cười cười, tùy ý cô, nhưng đến lúc anh ngồi xuống bàn làm việc của mình thì lại vẫy cô lại, "Tiểu Linh, lại đây."
Bạch Tố Linh lại đứng lên, ngoan ngoãn bước đến cạnh anh, "Sao thế anh?"
Đợi cô đến gần, Mộ Tử Quân kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình rồi vòng tay ôm lấy.
Bạch Tố Linh bị bất ngờ "Ah" lên một tiếng, sau khi cố định thân hình thì xấu hổ nói, "Anh làm gì vậy? Lỡ người khác nhìn thấy thì sao?"
Mộ Tử Quân mỉm cười, một tay ôm eo cô một tay chơi đùa với lọn tóc cô, "Không thấy được đâu.


Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Chuyện gì?" Sự chú ý của cô lập tức bị Mộ Tử Quân thay đổi.
"Em muốn tiếp tục nghề diễn viên sao?" Thấy Bạch Tố Linh ngạc nhiên nhìn mình, sợ cô hiểu lầm mình coi thường nghề nghiệp của cô, nói tiếp, "Nếu em thích, anh có thể giúp em càng có thêm nhiều tài nguyên.

Nếu em không thích, anh cũng có thể giúp em giải trừ hợp đồng."
Nghe anh nói, trong đầu Bạch Tố Linh lóe lên một suy nghĩ.
Cô đúng là không yêu thích nghề diễn viên này cho lắm.
Đang định trả lời anh, trong đầu lại vang lên giọng nói của Ellie, "Ký chủ, có nhiệm vụ phụ được kích hoạt, chỉ kết thúc hợp đồng khi đã hết hạn.

Nếu nhiệm vụ hoàn thành, chị sẽ được cộng thêm một điểm sinh lực, nếu thất bại sẽ bị trừ một điểm.

Chị có muốn nhận không?"
Trên trán Bạch Tố Linh như hiện ra mấy vạch đen.
Nhiệm vụ gì mà bèo thế này...
Nhưng nghĩ kỹ thì cô cũng hiểu tại sao phần thưởng và trừng phạt của nó lại như vậy.
Nhiệm vụ chỉ yêu cầu cô đợi đến khi hợp đồng hết hạn, cũng không bắt buộc cô giành được ảnh hậu hay gì đó.

Dưới sự giúp đỡ của Mộ Tử Quân, sống sót ở giới giải trí trong vòng ba năm tới quả thật không phải chuyện khó khăn gì.
"Nhận đi," Bạch Tố Linh trả lời.
Thấy cô mãi không trả lời, Mộ Tử Quân dò hỏi, "Thế nào?"
"Em quả thật không thích làm diễn viên lắm, nhưng mà hiện tại hợp đồng còn ba năm, cứ để em làm nốt ba năm này rồi lui giới," Bạch Tố Linh nhìn anh trả lời.
"Anh có thể giúp em bồi thường tiền hợp đồng," Mộ Tử Quân ngỏ ý.

"Không cần đâu," Bạch Tố Linh từ chối.
Thấy vậy, Mộ Tử Quân cũng không ép buộc, hỏi tiếp chuyện khác, "Nếu vậy, chuyện của chúng ta em tính thế nào? Có muốn công khai không?"
Bạch Tố Linh ngẫm nghĩ một lát, "Không cần công khai, nhưng mà cũng không cần giấu diếm, mọi người trong giới đều ngầm hiểu là được."
Đằng nào cô cũng chỉ tiếp tục làm diễn viên vì nhiệm vụ, quan tâm làm gì đến việc cô có đi cửa sau hay có leo lên ngôi vị cao bằng vào chính sức mình hay không.
Nếu như mọi người biết sau lưng cô là anh, cuộc sống của cô ở trong giới giải trí sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
"Được," Mộ Tử Quân mỉm cười đồng ý.
Bạch Tố Linh vui vẻ cọ cọ đầu ở ngực anh.
Mộ Tử Quân tùy ý để cô làm loạn, một lúc sau từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc máy tính đưa cho cô, "Ra kia ngồi chơi đi."
Bạch Tố Linh cười hì hì nhận lấy rồi bước về lại ghế sô pha, tự mình tiêu khiển.
Hai con người ngồi trong gian phòng rộng lớn, tuy không nói gì với nhau nhưng bầu không khí lại rất yên bình ấm áp, thậm chí còn ẩn chứa một chút hương vị ngọt ngào.
Thỉnh thoảng có người ra vào phòng Mộ Tử Quân, nhìn thấy Bạch Tố Linh ngồi ở bên trong thì trố mắt kinh ngạc, chỉ đợi đến khi bị Mộ Tử Quân quét mắt đến thì mới giật thót thu lại ánh mắt, an phận báo cáo công việc.
Đến tầm hơn mười giờ, Tề Hinh gọi điện thoại đến, Bạch Tố Linh sợ làm phiền anh, định đi ra ngoài nghe thì bị anh giữ lại, cuối cùng cô vẫn ngồi ở trên sô pha nghe máy.
"Hinh tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Em đang ở đâu đấy? Còn ở nhà Mộ tổng sao?"
Bạch Tố Linh hơi ngạc nhiên, sao Tề Hinh biết tối qua cô được Mộ Tử Quân đưa về?
"Không có, em đang ở Mộ thị."
Thái dương Tề Hinh hơi giật nhẹ.

Cô vì lo lắng hôm qua Bạch Tố Linh uống rượu say nên đến giờ này mới gọi cho cô, cô thì tốt rồi, sáng sớm đã tỉnh rồi chạy đến Mộ thị?
"Chị hiện tại đang có rất nhiều vấn đề muốn nói với em."
Nghe thái độ của Tề Hinh, Bạch Tố Linh bỗng không rõ nguyên nhân chột dạ, đáp lại, "Chị cứ từ từ nói, em nghe.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận