Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Bạch Tố Linh hốt hoảng nhìn qua Mộ Tử Quân, thấy anh nhướng mày nhìn mình, trong mắt lóe lên ý cười không rõ, cô liền biết câu vừa rồi anh đã nghe được.
Tức khắc, khuôn mặt diễm lệ đỏ bừng lên như muốn nhỏ máu, bất chấp eo đau, Bạch Tố Linh chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ bỏ lại một câu, "Mộ tổng tôi xin phép đi nghe điện thoại!"
Rầm!
Bạch Tố Linh dựa lưng vào cánh cửa phòng vệ sinh, trái tim đập như trống trận không có cách nào kiềm hãm.
"Tố Linh?! Chuyện gì vậy? Mộ tổng đang ở cạnh em à?"
Nghe Tề Hinh dò hỏi, Bạch Tố Linh gần như nghiến răng nói, "Chị nói xem?!"
Tề Hinh chột dạ, nhưng giây sau đã nhớ ra điều mình cần quan tâm hiện tại, sốt sắng hỏi cô, "Em mau giải thích cho chị đi! Rốt cuộc là thế nào? Anh ta đã làm gì em chưa?"
"Không phải như chị nghĩ đâu! Em chỉ qua nhà anh ấy ăn cơm mà thôi!" Bạch Tố Linh vội vàng giải thích.
"Đang yên đang lành qua nhà anh ta ăn cơm làm gì?" Tề Hinh không tin hỏi.
Bạch Tố Linh thở dài một hơi, giải thích rõ ràng, "Mấy ngày qua em luôn đến nhà anh ấy giúp anh ấy chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay quay xong trễ em không kịp qua, anh ấy biết em chưa ăn tối nên gọi em qua ăn.

Thật sự là không có chuyện gì cả."
"Mấy ngày qua?!" Tề Hinh ôm ngực nói, "Tại sao em lại phải nấu cơm cho anh ta? Không phải là bắt đầu từ ba tuần trước đấy chứ?"
"Cứ coi như là em nợ anh ấy đi, chỉ phải nấu một tháng thôi, còn một tuần nữa là xong rồi."
"Em vậy mà lại dám giấu chị! Để xem chị xử em thế nào!" Tề Hinh hung hăng nói.

Bạch Tố Linh ảo não lầm bầm, "Còn không phải sợ chị nghĩ nhiều sao..."
"Không phải chị nghĩ nhiều mà là em nghĩ quá ít! Em cho rằng bị Mộ Tử Quân tiềm quy tắc thì sẽ lời hơn so với những người khác sao? Em có biết vì sao mọi người luôn sợ anh ta không? Là vì anh ta tàn nhẫn, vô tình, không nể nang ai, cũng không nể tình cảm! Một khi em bị anh ta tiềm quy tắc, có thể nhất thời sẽ rất vinh quang, cũng đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng với tính cách của anh ta, chỉ cần anh ta không còn hứng thú với em nữa, em nghĩ em còn có thể sống sót sao?!"
"Anh ấy cũng không xấu đến vậy đâu..." Bạch Tố Linh không nhịn được phản bác.
Lúc nãy anh còn giúp cô bôi thuốc mà.
"Bạch Tố Linh!!!" Tề Hinh tức điên lên.
"Ý, ý của em là, anh ấy không có muốn tiềm quy tắc em đâu, chỉ đơn giản là thiếu người nấu cơm thôi.

Nói chung là khó giải thích lắm, nhưng anh ấy không có ý đồ đó với em đâu," lúc nói đến đây, không hiểu sao Bạch Tố Linh có chút mất mát nhẹ, "Ba tuần qua trong lúc tiếp xúc anh ấy luôn giữ chừng mực với em, chị yên tâm đi.

Không phải chị bảo Mộ Tử Quân chưa bao giờ chơi quy tắc ngầm sao?"
"Không được, hiện tại chị không thể tin em nữa.

Mau đưa địa chỉ nhà cho chị, chị lập tức đến đón em."
Nghe sự dứt khoát không cho phép từ chối trong giọng Tề Hinh, Bạch Tố Linh đành đưa địa chỉ nhà Mộ Tử Quân cho cô.

Tề Hinh nhận được địa chỉ lập tức lái xe đến đón.
Bạch Tố Linh nhìn cuộc gọi đã kết thúc, khẽ thở dài một hơi.
Nghĩ đến người ngoài kia đã nghe thấy câu 'tiềm quy tắc' ban nãy, Bạch Tố Linh nhất thời bối rối vô cùng, không dám ra ngoài đối mặt với anh.

Dây dưa ở nhà vệ sinh thêm năm phút, nghĩ thấy bản thân cũng không nên cứ chiếm dụng nhà vệ sinh mãi không ra, cộng thêm Tề Hinh hẳn là sắp đến rồi, Bạch Tố Linh rốt cuộc cũng mở cửa ra ngoài.
Thấy Mộ Tử Quân vẫn ngồi ở phòng khách như cũ, cô lại luống cuống tay chân, hai tay nắm chặt rụt rè đi đến trước mặt anh, cố gắng tìm chủ đề nói, "Mộ tổng, Hinh tỷ muốn đến đón tôi nên tôi đưa địa chỉ nhà cho chị ấy rồi, anh không ngại chứ?"
"Không sao," Mộ Tử Quân không có việc gì nói, ngón tay gõ gõ trên nệm sô pha ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Đợi Bạch Tố Linh ngồi xuống rồi, anh ngồi nghiêng sang đối diện với cô, cánh tay khoác lên thành sô pha, như cười như không nói, "Nhưng mà, có vẻ như người đại diện của em cho rằng tôi muốn tiềm quy tắc em."
Khuôn mặt Bạch Tố Linh đỏ phừng lên, nóng như lửa đốt, khiến Mộ Tử Quân bỗng liên tưởng đến dáng vẻ cô say rượu hôm nọ, trong lòng lập tức nhộn nhạo.
"Chỉ, chỉ là hiểu lầm thôi! Mộ tổng yên tâm, tôi đã giải thích rõ với Hinh tỷ rồi, sẽ không gây ra tin đồn thất thiệt nào cho anh đâu," Bạch Tố Linh luống cuống giải thích.
"Ah?" Mộ Tử Quân hơi cười, "Nhưng đúng là tôi muốn tiềm quy tắc em mà, không phải là hiểu lầm."
Bạch Tố Linh nhất thời ngẩn người, trố mắt nhìn anh, trong vô thức phản bác, "Không thể nào!"
"Tại sao lại không thể?" Mộ Tử Quân có chút tò mò hỏi.
Còn cho rằng cô sẽ nói anh không phải loại người như vậy, hoặc là cô không có sức hấp dẫn, không nghĩ đến Bạch Tố Linh lại trả lời, "Mấy ngày qua anh đối với tôi rất bình thường, chưa bao giờ vượt mức cả, tôi không hề cảm thấy anh có ý đồ gì với tôi."
Mộ Tử Quân bất đắc dĩ cười giải thích, "Đó còn không phải vì sợ dọa đến em sao? Em nhìn em hiện tại xem."
Bạch Tố Linh nhìn anh, thấy anh thật sự nghiêm túc, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, trong lòng như nổi sóng bão.

Chỉ vài giây trôi qua mà trong đầu cô đã mấy hồi chuyển vòng qua đủ các loại suy nghĩ.
Mộ Tử Quân nhìn người thiếu nữ trước mặt sắc mặt ửng đỏ, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng thì yên lặng mỉm cười, đợi cô bình tĩnh lại.
Vài giây sau, Bạch Tố Linh rốt cuộc mở miệng, bối rối nhưng không chút nhân nhượng nói, "Tôi là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm!"
Mộ Tử Quân sửng sốt, giây sau liền bị tức đến bật cười thành tiếng, "Ai nói với em tôi không phải là người nghiêm túc?"

Bạch Tố Linh nghi hoặc nhìn anh, "Nhưng anh vừa nói...!muốn tiềm quy tắc tôi mà?"
Mộ Tử Quân cong môi cười, giờ phút này toàn thân anh toát ra một loại nghiêm túc quyến rũ vô hạn, "Em cho rằng tôi với ai cũng có thể tùy tiện tiềm sao? Tôi một khi tiềm là tiềm cả đời!"
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Bên tai Bạch Tố Linh dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ mồn một.
Lời này của anh là có ý gì?
Là muốn tính chuyện cả đời với cô, hay chỉ là nghĩa trên mặt chữ, muốn tiềm quy tắc cô cả đời, không cho cô danh phận, cũng sẽ không kết hôn với cô?
"Anh...!có thể nói rõ hơn không?" Bạch Tố Linh mang theo chờ mong hỏi.
Mộ Tử Quân hơi nhướng mày, anh đã nói đến đó rồi cô vẫn không hiểu?
Lúc này, tiếng chuông cửa bỗng vang lên thu hút sự chú ý của hai người.
Mộ Tử Quân nhìn qua thấy Bạch Tố Linh vẫn nhìn mình chờ đợi, không có ý định phản ứng với tiếng chuông thì mỉm cười, đang định giải thích, tiếng chuông cửa đã lần nữa vang lên, lại còn dồn dập hối thúc không ngừng.
Mộ Tử Quân đành bất đắc dĩ thay đổi lời định nói, đem lọ thuốc nhét vào tay cô rồi đứng dậy, "Người đại diện của em đã đến rồi, về thôi."
Bạch Tố Linh nhìn lọ thuốc trong tay, khẽ cắn môi, cuối cùng đứng dậy đi ra cửa.
Tề Hinh đứng bên ngoài sốt ruột không thôi, cũng bất chấp có thể sẽ khiến Mộ Tử Quân bực bội mà liên tục nhấn chuông, đến lúc thấy Mộ Tử Quân mở cửa ra, cô cười khan nói, "Mộ tổng, tôi đến đón nghệ sĩ nhà tôi.

Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài đến tận giờ này."
"Không sao," Mộ Tử Quân trở về phong thái thường ngày, thong dong mà ngạo mạn trả lời cô, sau đó nghiêng người qua một bên để Bạch Tố Linh ra ngoài, "Cô ấy bị thương phần eo, cô nhớ chú ý chăm sóc."
"Đó là đương nhiên, đây là trách nhiệm của tôi mà," Tề Hinh nở nụ cười chuyên nghiệp, "Đã trễ rồi, Mộ tổng, chúng tôi xin phép đi trước, chúc ngài ngủ ngon."
Mộ Tử Quân gật đầu, nhìn sang Bạch Tố Linh vẫn luôn trầm mặc cúi đầu từ nãy đến giờ, nhẹ giọng ôn hòa nói, "Bạch Tố Linh, chúc em ngủ ngon."
Bạch Tố Linh ngẩng đầu nhìn anh, giây sau lại cúi đầu, nhỏ giọng đáp, "Mộ tổng ngủ ngon."
Bầu không khí giữa hai người quá kỳ quặc khiến Tề Hinh rùng mình không thôi, vội vàng kéo Bạch Tố Linh ra ngoài.

Đợi đến lúc rời khỏi khu dân cư rồi, Tề Hinh mới mở miệng, "Em mau giải thích rõ ràng cho chị, rốt cuộc là nợ gì mà phải qua nhà nấu cơm cho anh ta một tháng?"
Bạch Tố Linh không nhìn cô, vẫn cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay, có chút buồn bã trả lời, "Nợ tiền, nợ ơn."
"Tiền gì? Ơn gì?" Tề Hinh không hiểu hỏi.
"Anh ấy giúp em ba lần, vì cám ơn em mời anh ấy một bữa cơm.

Anh ấy chọn nhà hàng ARISTA, cuối cùng hóa đơn lên đến hai mươi lăm triệu, em không trả nổi.

Sau đó anh ấy nói cảm ơn thì chân thành là được, anh ấy đang thiếu người nấu cơm, liền bảo em đến nhà anh ta chuẩn bị bữa tối trong một tháng."
Khóe môi Tề Hinh lập tức run rẩy.
Cái bẫy rõ ràng như vậy, nghệ sĩ nhà cô vẫn cứ nhảy vào?!
Tề Hinh liếc qua nhìn cô, đang định trách móc thì lại thấy cô ủ rũ cúi đầu, nhất thời tức giận liền chuyển thành lo lắng hỏi, "Em làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ta đã làm gì em rồi?!"
Bạch Tố Linh mím môi một lúc rồi thành thật, "Anh ấy bảo muốn tiềm quy tắc em..."
Két!!!!
Tề Hinh phanh gấp, kinh hãi nhìn qua Bạch Tố Linh, đang định mở miệng thì lại nghe cô nhỏ giọng nói tiếp, "...Cả đời."
Đầu óc Tề Hinh nhất thời trì trệ, không tin tưởng hỏi lại, "Mộ Tử Quân muốn tiềm quy tắc em cả đời?"
Bạch Tố Linh nhẹ gật đầu, sau bỗng ngước mặt nhìn cô, bối rối hỏi, "Hinh tỷ, chị nói xem anh ấy là có ý gì? Là thật sự nghiêm túc với em hay chỉ đơn giản là muốn tiềm quy tắc em cả đời, khiến em không danh không phận đi theo anh ấy?"
Tề Hinh hơi mở miệng, rốt cuộc lại nói không ra lời.
Nếu là người khác thì cô còn đoán được, nhưng đây lại là Mộ Tử Quân.
Cô thật sự không đoán được suy nghĩ của anh, cũng không dám phỏng đoán, chỉ sợ một khi đoán sai sẽ khiến Bạch Tố Linh vạn kiếp bất phục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui