Mở mắt ra, Âu Dương Nhã Linh phát hiện bản thân đang nằm trên giường lớn; vì thế cô cũng không thèm động đậy, cứ thế mở to mắt trân trân nhìn trần nhà.
Không hiểu sao, cô không cảm thấy có động lực chút nào.
Tinh thần cũng uể oải.
“Chị Linh, em truyền ký ức cho chị nhé.”
Âu Dương Nhã Linh lặng người mấy giây mới ừm một tiếng.
Gần nửa tiếng sau, sắp xếp xong phần ký ức mình vừa nhận được, Âu Dương Nhã Linh khẽ thở dài, rốt cuộc cũng động người ngồi dậy.
Cố lên nào, có khả năng đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của cô rồi.
Chỉ cần nốt thế giới này, cô liền có thể trở về, có thể gặp cha mẹ, có thể sống cuộc sống của chính mình, thân phận của chính mình!
Tự nhủ như thế, rốt cuộc Âu Dương Nhã Linh cũng cảm thấy tâm trạng của mình khá lên được đôi chút.
Cô bước vào phòng tắm rộng rãi sạch sẽ, ngước mắt nhìn mình trong gương, lập tức thấy được một khuôn mặt xinh đẹp ưu tú.
Vầng trán no đủ, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời tràn đầy linh động, làn da trắng mịn, cánh môi mềm mại hồng hào, thần thái tươi sáng tự tin, diện mạo và khí chất đều vô cùng phù hợp với thân phận cơ thể này.
Từ khi sinh ra, cuộc đời của Diệp Linh Linh đã như ở vạch đích.
Gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, trong suốt hai mươi lăm năm qua, cô dường như chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở nào.
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn trí tuệ có trí tuệ, lúc còn là sinh viên, có rất nhiều chàng trai đã theo đuổi cô.
Nhưng bản thân Diệp Linh Linh có điều kiện tốt như vậy, rất khó có người có thể lọt vào mắt cô, cho nên suốt mấy năm du học, Diệp Linh Linh chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.
Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại tại nước đó làm việc thêm hai năm để lấy kinh nghiệm.
Sau khi về nước, Diệp Linh Linh dành ra nửa năm cho bản thân, thoải mái nghỉ ngơi thư giãn, đi du lịch đây đó, sau đấy mới tìm một công việc mới.
Và hôm nay cũng chính là ngày đầu nhận việc của cô.
Diệp Linh Linh rời khỏi phòng tắm, xuống lầu tiến đến phòng ăn.
Lúc này cha mẹ cô đều đã dậy, Diệp Linh Linh mỉm cười chào hỏi hai người rồi ngồi vào bàn, đợi người giúp việc mang bữa ăn sáng ra cho mình.
“Hôm nay là ngày đầu tiên Linh Nhi đi làm, cha mẹ chúc con có một buổi bắt đầu thật là thuận lợi nhé.”
Diệp Linh Linh quay sang đối với bà cười đáp, “Dạ, con cám ơn mẹ!”
Cha cô ngồi đối diện cũng mở miệng, “Con ở bên ngoài đừng có ham vui quá đấy.
Tích lũy xong kinh nghiệm, trải nghiệm đủ rồi thì phải về phụ ba đó nha.”
Diệp Linh Linh cười hì hì đáp, “Con biết rồi mà.
Ba cứ cho con vài năm, đến lúc đó khi con bước vào công ty sẽ không có ai có dị nghị gì.”
Cha cô khịt mũi, “Con ưu tú như vậy, ai có thể nói gì?”
Không phải là không dám nói gì, mà là không thể nói gì, bởi vì Diệp Linh Linh quả thật là một người vô cùng xuất sắc.
Diệp Linh Linh hiểu ý cha cô muốn ám chỉ, nhưng miệng đời rất khó khống chế, cô muốn con đường mình đi không có bất kỳ vết nhơ gì, cho nên đối với cha cô có lẽ hành động này là một việc dư thừa, nhưng việc làm ở ngoài trước khi tiến công ty sẽ giúp cô chặn bớt được kha khá miệng lưỡi của những người cứng đầu cứng cổ.
Ăn sáng xong, Diệp Linh Linh lên lầu đánh răng thay đồ, chào hỏi cha mẹ rồi lái xe đến công ty.
Sau khi đậu xe ở dưới tầng hầm của tòa nhà, Diệp Linh Linh dùng thang máy đi lên tầng trệt, tiến lại trước bàn lễ tân nói ra thân phận và mục đích của bản thân.
Dưới sự hướng dẫn của lễ tân, Diệp Linh Linh tìm được nhân viên nhân sự phụ trách hồ sơ của mình.
Hợp đồng đã được soạn thảo tốt được đưa cho cô, sau khi đọc cẩn thận, Diệp Linh Linh đặt bút lên ký rồi đưa lại một bản cho nhân sự, còn chính mình thì giữ một bản.
“Được rồi, em đi theo chị, chị sẽ dẫn em đến gặp sếp Sầm.”
Nhân sự dẫn cô đến trước thang máy, trên đường đi, cô ấy cũng nhân tiện giới thiệu sơ qua về công ty cho Diệp Linh Linh.
“Cả tòa nhà này đều thuộc về công ty, gồm tám tầng.
Tầng trệt là nơi đón tiếp khách và quảng bá sản phẩm.
Tầng hai, ba, bốn là nơi làm việc của phòng marketing, thiết kế, planning, kế toán và hành chính.
Tầng năm là nhà ăn, tầng sáu là phòng nhân sự và pháp chế, tầng bảy là phòng R&D, và tầng tám là ban giám đốc.”
“Dạ,” Diệp Linh Linh vừa đáp vừa gật đầu, tỏ ý mình đã nắm rõ.
Hai người cùng bước vào trong thang máy, sau khi bấm tầng tám, nhân sự nói tiếp, “Tầng tám tuy nói là của ban giám đốc, nhưng vì thuận tiện trong công việc nên trợ lý và thư ký của các sếp cũng ngồi ở tầng này.
Em cũng như vậy.”
Nhân sự cùng cô nói thêm đôi câu thì thang máy đến nơi.
Hai người bước ra ngoài, ấn tượng đầu tiên của Diệp Linh Linh đối với nơi này chính là đơn giản và nghiêm túc.
Tuy rằng chiếm hẳn một tầng, Diệp Linh Linh nhìn lướt thì chỉ thấy có vài người đếm trên đầu ngón tay, nhưng bởi vì trên này có một khu vực pantry khá rộng rãi nên trông không gian cũng không quá trống trải.
Thấy có người đến, một số người liếc mắt lên, nhìn thoáng qua hai người rồi lại cụp mắt xuống, tiếp tục công việc.
Nhân sự dẫn Diệp Linh Linh đi ngang qua bọn họ, tiến đến trước một căn phòng được ngăn cách với không gian còn lại của tầng tám bằng những tấm kính trong suốt.
Cũng vì thế mà chưa cần bước vào trong, Diệp Linh Linh đã có thể dễ dàng nhìn thấy được quang cảnh bên trong căn phòng.
Giữa phòng đặt một bộ bàn trà bằng da màu xám nhạt, trên bàn là bộ ấm trà bằng sứ trắng tinh, dưới gầm bàn đặt một vài quyển tạp chí.
Bên phải căn phòng đặt một chiếc bàn gỗ nhạt, kích thước khá rộng rãi cho một người ngồi, cùng với một chiếc ghế dựa dành cho dân văn phòng.
Diệp Linh Linh thầm nghĩ, có lẽ đó là vị trí được chuẩn bị cho cô.
Trong lúc cô còn đang quan sát thì nhân sự đã gõ nhẹ lên cửa.
Lúc nghe thấy âm thanh đàn ông từ phía sau cánh cửa vọng lại, nhàn nhạt nhưng không quá lạnh lẽo, trái tim Diệp Linh Linh đột nhiên hơi thắt nhẹ.
Cô bất giác đánh mắt qua, vừa lúc nhân sự mở cửa ra, ánh mắt cô liền trực tiếp đối diện với ánh mắt của chủ nhân căn phòng ấy.
Đen sáng, sâu thẳm, nghiêm nghị, tràn đầy khí phách.
Thấy người đến là nhân sự, người đàn ông buông đôi tay khỏi bàn phím, nói với cô, “Được rồi, em trở về đi.”
“Dạ vâng,” nhân sự cúi người chào anh rồi lặng lẽ ra ngoài, thay hai người đóng cửa lại.
Bên kia tấm kính, bóng dáng nhân sự vừa khuất, Diệp Linh Linh liền thấy người đàn ông đứng dậy.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười chuyên nghiệp nhẹ cúi người, vừa chào anh vừa giới thiệu, “Em chào anh, em là Diệp Linh Linh.
Cám ơn anh đã công nhận năng lực của em và dành cho em cơ hội việc làm này.”
Linh Linh…
Sầm Quân thầm nhẩm cái tên này trong đầu, cảm giác kỳ lạ trong lòng trở nên càng thêm mãnh liệt.
“Vàng thì đặt ở đâu cũng sẽ sáng cả thôi,” Sầm Quân nhẹ cười đáp lại với cô, một bên vừa mở ngăn tủ bên phải bàn làm việc của mình ra, vừa tiếp tục, “Anh gần đây đang khá bận nên anh hy vọng rằng em có thể nắm bắt về tình hình của công ty cũng như công việc của em càng sớm càng tốt.”
Từ trong ngăn kéo, Sầm Quân lấy ra mấy xấp tài liệu, đưa về phía cô nói, “Trước hết em hãy đọc qua những quy trình này đi.”
“Dạ vâng,” Diệp Linh Linh nhanh chóng đáp lại, đang định bước về phía anh để đón lấy xấp tài liệu thì đột nhiên Sầm Quân lại thu tay lại.
Cô khó hiểu đứng lại nhìn anh, liền thấy anh vòng qua bàn làm việc của mình, đi về phía cô.
Khoảng cách giữa hai người càng gần, cảm giác tồn tại của anh càng thêm rõ ràng mãnh liệt.
Đáy lòng Diệp Linh Linh tựa như mặt hồ bị gió thổi lay, nhẹ nhàng gợn lên từng cơn sóng lăn tăn.
Lúc khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một cánh tay, Sầm Quân đưa mắt ra hiệu, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía bàn làm việc được đặt ở bên phải căn phòng.
Diệp Linh Linh hiểu ý nhanh chóng theo sau anh.
Đến trước bàn làm việc, Sầm Quân đặt tài liệu lên đó rồi quay sang nói với cô, “Đây là vị trí làm việc của em.
Trên tầng này có quầy cà phê, đồ ăn thức uống ở đó em có thể sử dụng thoải mái.”
Anh chỉ tay vào cánh cửa phòng phía đối diện bàn làm việc của cô, nhìn cô nói, “Căn phòng đó là phòng nghỉ của anh, trừ phi có chuyện khẩn cấp, không thì em đừng vào đó.”
“Dạ, tất nhiên rồi ạ,” Diệp Linh Linh lập tức đáp ứng.
“Ừm,” Sầm Quân gật đầu rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Diệp Linh Linh thấy anh không còn lời nào muốn dặn dò nữa, bèn ngồi xuống ghế, cầm xấp tài liệu lên bắt đầu chú tâm nghiên cứu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...