Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Sau khi Lục Hi Quân rời khỏi phòng, Du Linh nhắm mắt thử ngủ lại như lời anh nói.

Nhưng có lẽ vì hành động kịch liệt vừa rồi, tinh thần cô đã khá tỉnh táo.

Nằm thêm một lúc vẫn không thể thiếp đi, Du Linh quyết định rời giường, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi chỉnh xong trang dung, cô rời khỏi phòng bước xuống lầu, vừa vặn bắt gặp hai cha con Lục Hi Quân đang vội vàng dùng bữa sáng.
Hiện tại vẫn còn khá sớm nên Lục phu nhân chỉ ngồi cạnh chồng mình, chưa dùng bữa sáng.

Mọi người thấy cô xuống, Lục Hi Quân hỏi, “Sao em không ngủ tiếp đi?”
Du Linh khẽ lắc đầu, “Không ngủ được nữa,” sau đó cô quay sang chào hỏi cha mẹ anh rồi đến vị trí bên cạnh Lục Hi Quân ngồi xuống.
Hai người đàn ông nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, lên lầu sửa soạn lại, sau đó liền cùng nhau xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.
Lục phu nhân và Du Linh ra cửa tiễn hai người họ.

Nhìn theo chiếc xe chở hai người ngày càng đi xa, Du Linh bất giác thở dài.
“Ở vị trí này, bận rộn là không thể tránh khỏi.

Dần dần rồi cháu cũng sẽ quen thôi,” Lục phu nhân thiện ý khuyên nhủ.
Du Linh chợt nghĩ đến chuyện anh nói muốn được mình bao nuôi, cảm thấy có lẽ anh vẫn chưa nói chuyện này cho bà biết, nếu không bà đã không nói như vậy.

Cô khẽ cười thầm trong lòng, anh cứ toàn như vậy.
“Vâng, cháu biết rồi.

Chúng ta vào trong thôi bác,” cô ngoan ngoãn đáp.
*
Sau đấy, lại phải qua hơn ba tuần nữa, Tề gia mới hoàn toàn bị đánh bại.

Lục Hi Quân vừa mới dọn dẹp gọn gàng tàn cuộc đâu ra đấy đã liền lập tức bày tỏ mong muốn được bao nuôi của mình với cha mẹ.
Hai ông bà đương nhiên không thể đồng ý ngay được.

Con trai mình rõ ràng có thân phận địa vị như vậy, khả năng đầu óc như vậy, đi làm vệ sĩ không phải là quá phí sao? Nhưng giống như anh đã nói với Du Linh khi trước, điều anh đã muốn làm, chỉ cần không phạm pháp và trái đạo đức, cha mẹ có lý do gì để ngăn cấm anh chứ? Cuộc đời của anh tự anh quyết định.

Công việc nào mà không được, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được.
Hai người không nói lại anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dắt theo Du Linh rời khỏi nhà.
May mắn hai vợ chồng Lục gia là người lý trí nhìn thấu mọi chuyện, tuy rằng không vui vẻ với quyết định của con mình cũng không vì thế mà giận lây sang Du Linh.
Trở về căn nhà quen thuộc của mình sau một tháng dài, Du Linh chợt có loại cảm xúc bồi hồi.

Tôn Nhã hằng tuần đều thuê người đến dọn dẹp giúp cô nên căn nhà vẫn giữ được độ sạch sẽ.

Sau khi cất gọn đồ đạc, cô liền nhảy ùm xuống hồ bơi, thỏa thích bơi một hồi lâu.
Sau đấy, Tôn Nhã biết được mọi chuyện đã xong, Du Linh sẽ không gặp vấn đề về an toàn nữa, liền bắt đầu sắp xếp công việc cho cô.

Công việc đầu tiên mà cô nhận chính là buổi trình diễn live của Thử Tài Sáng Tác.
Tối hôm ấy, Lục Hi Quân, Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn cùng cô đi đến sân vận động của thành phố, nơi sẽ tổ chức buổi trình diễn.
Tôn Nhã đưa cô vào trong, sau khi chào hỏi đạo diễn và bên đầu tư, dặn dò Du Linh vài câu thì lại rời đi để lo cho mấy nghệ sĩ khác trong tay cô ấy.


Còn Du Linh thì tiến vào phòng trang điểm để thay đổi trang phục, chuẩn bị cho phần trình diễn của mình.
Bởi vì sử dụng sân vận động làm nơi trình diễn, điều kiện có hạn, phòng thay đồ và phòng trang điểm được tách riêng.

Sau khi thay đồ xong, Du Linh qua bên phòng trang điểm.

Trong phòng lúc này có đầy đủ cả năm người còn lại.
 Lâu ngày không gặp, mọi người rôm rả chào hỏi nhau.

Du Linh mỉm cười vui vẻ đáp lời từng người, theo sự hướng dẫn của nhân viên lại một chỗ còn trống ngồi xuống để thợ trang điểm giúp mình trang điểm.
Từ lúc vào phòng, nhìn thấy Doãn Hựu Đình cũng có mặt ở đây, Lục Hi Quân đã nhen nhóm suy nghĩ muốn thể hiện chủ quyền trước mặt anh ta.

Cho nên lúc này, Lục Hi Quân liền ân cần lại bên cạnh Du Linh, nhỏ giọng hỏi cô có muốn uống nước hay không, thay Trần Tiểu Noãn chăm sóc cô.
Trần Tiểu Noãn không có việc gì làm, chỉ đành rảnh rỗi tay chân đứng ở một bên.
Doãn Hựu Đình ngay từ những ngày đầu đã cảm nhận được địch ý phát ra từ Lục Hi Quân, nhưng trước đó giữa anh và Du Linh không có gì cả nên anh ta cũng không xem trọng điều này.

Lúc này thấy anh cùng Du Linh thì thầm thân mật như vậy, trong lòng anh ta không khỏi lên men, đôi lông mày bất giác nhíu nhẹ.
“Doãn lão sư, anh đừng nhíu mày.”
Doãn Hựu Đình giật mình, vội vàng mỉm cười xin lỗi thợ trang điểm.
Được mấy giây, Doãn Hựu Đình lại nhìn sang bên Du Linh, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng, “Vệ sĩ này của em là thuê ở đâu vậy, giới thiệu cho anh với.

Tận tụy thật đấy, đến mức trợ lý của em cũng không còn việc để làm luôn kìa.”
Vừa dứt lời, những người khác đều nhìn sang bọn họ.
Du Linh thoáng nhìn qua anh ta, trong lòng hiểu rõ ràng ẩn ý trong lời nói vừa rồi.

Cô nâng ánh mắt nhìn Lục Hi Quân, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô chợt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Lục Hi Quân cũng cười, theo thói quen nâng tay đặt lên đầu cô.

Lại vì sợ ảnh hưởng đến việc trang điểm của cô, anh không xoa, chạm nhẹ rồi lại bỏ xuống.
Du Linh cũng không tức giận đối với hành động này của anh.

Cô nhìn qua Doãn Hựu Đình, cười nói với anh ta, “Anh không kiếm được đâu.

Người ta tận tụy như vậy là vì đó là bạn trai của em mà.

Anh muốn kiếm thì chỉ có thể kiếm một cô bạn gái giỏi võ về kiêm chức vệ sĩ cho mình thôi.”
Lời vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô và Lục Hi Quân.
Chuyện một minh tinh như cô chủ động mở miệng thừa nhận mình có người yêu trước mặt nhiều người như vậy đã là rất hiếm rồi, đây người yêu của cô lại còn là một anh chàng vệ sĩ vô cùng bình thường.
Tuy rằng anh quả thật sở hữu bề ngoài xuất sắc, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là vệ sĩ.

Du Linh lại là ca sĩ đang nổi, con đường tương lai rạng rỡ, hai người sao có thể xứng đôi chứ? Rồi fan hâm mộ của cô có thể chấp nhận được chuyện này sao?
Trong lòng mọi người mặc kệ suy nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng không hiển lộ dù là một chút, mỉm cười nói vài lời chúc mừng với Du Linh, sau đó lại tiếp tục tập trung cho việc sửa soạn của mình.
Chỉ có Doãn Hựu Đình là ngoại lệ.
Sắc mặt Doãn Hựu Đình thoáng sầm xuống, mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng nhìn Du Linh.
Rõ ràng anh cảm thấy anh và cô hợp nhau đến vậy, vì sao cuối cùng cô lại chọn tên vệ sĩ kia chứ? Anh thua kém hắn ta sao?
Doãn Hựu Đình thở dài trong lòng, đánh ánh mắt đi.
*
Đúng giờ, khán giả đều đã đến đông đủ, tổ chương trình ra hiệu cho MC bắt đầu.

Thứ tự ra sân của sáu người là theo thứ tự xếp hạng thi đấu, nên An Mỹ Kỳ là người trình diễn đầu tiên.

Sau khi được mời lên sân khấu, MC trò chuyện đôi lời với cô ta, đa phần là xoay quanh chuyện quay chương trình.

Mọi câu trả lời của cô ta đều vô cùng tốt, MC không khỏi cảm thấy vui mừng vì có một màn khởi đầu thuận lợi.
“Thường thì chúng ta sẽ sáng tác dựa trên nguồn cảm hứng, nhưng khi tham gia chương trình này thì An lão sư sẽ bị buộc phải sáng tác bài hát mới trong thời gian nhất định.

Điều này có làm khó lão sư không?”
Hỏi xong câu này, MC thoáng nhìn qua tập giấy mình đang cầm trên tay.

Đợi An Mỹ Kỳ trả lời xong là anh ta có thể lui xuống để cho cô hát rồi.
An Mỹ Kỳ cầm micro, nhẹ cười với anh ta, sau đó nhìn xuống khán đài trả lời, “Cũng không khó lắm đâu, bởi vì những chủ đề được đưa ra trong cuộc thi đều có thể dễ dàng kiếm được nguồn cảm hứng từ cuộc sống xung quanh ta mà.

Như tình yêu chẳng hạn, mỗi lần gặp mặt mọi người để quay chương trình là tôi lại được cho ăn cơm chó, cho nên---” An Mỹ Kỳ chợt khựng lại.

Giây sau, cô ta làm như không có chuyện gì, mỉm cười nói tiếp, “Nguồn cảm hứng có ở khắp nơi xung quanh ta mà, cho nên tôi cũng không thấy khó lắm đâu.”
Nói xong, cô ta quay sang nhìn MC mỉm cười.
Đối diện với nụ cười của cô ta, MC chỉ cảm thấy đau tim.
Mặc dù anh ta không quá rõ lắm ẩn ý trong lời nói của cô ta là ám chỉ ai, nhưng anh ta biết cô ta là cố ý.

An Mỹ Kỳ tuy không phải là người có EQ cao, nhưng cũng không thấp, làm sao có thể lỡ miệng nói ra lời không nên nói gì trong sự kiện live lớn như thế này chứ?
Anh ta đáng lẽ không nên yên tâm quá sớm mà.
Loáng thoáng nghe được tiếng khán giả xì xầm thảo luận với nhau về lời nói vừa rồi của An Mỹ Kỳ, MC chỉ có thể vội vàng cho cô ta biểu diễn, hy vọng mọi người sẽ tập trung vào phần trình diễn của cô ta mà quên đi chuyện vừa rồi, ít nhất là cho đến khi đêm trình diễn ngày hôm nay kết thúc.
Trong phòng nghỉ, qua camera, mọi người ngồi trong phòng đều rõ ràng chuyện vừa xảy ra trên khán đài.
Mọi người không khỏi lén nhìn qua Du Linh và Lục Hi Quân.
Du Linh khoanh tay dựa lưng lên ghế, mắt nhìn thẳng vào An Mỹ Kỳ trên tivi, trong lòng cười hừ một tiếng.
Lục Hi Quân khẽ cúi người, ở bên tai cô nói nhỏ, “Cô ta năm lần bảy lượt gây phiền phức cho em, để anh xử lý nhé?”
Du Linh nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười đáp, “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, làm gì phải cần đến anh chứ? Em tự lo được.”
Lục Hi Quân nhẹ cười xoa đầu cô.
khỏi phòng, Du Linh nhắm mắt thử ngủ lại như lời anh nói.

Nhưng có lẽ vì hành động kịch liệt vừa rồi, tinh thần cô đã khá tỉnh táo.

Nằm thêm một lúc vẫn không thể thiếp đi, Du Linh quyết định rời giường, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi chỉnh xong trang dung, cô rời khỏi phòng bước xuống lầu, vừa vặn bắt gặp hai cha con Lục Hi Quân đang vội vàng dùng bữa sáng.
Hiện tại vẫn còn khá sớm nên Lục phu nhân chỉ ngồi cạnh chồng mình, chưa dùng bữa sáng.

Mọi người thấy cô xuống, Lục Hi Quân hỏi, “Sao em không ngủ tiếp đi?”
Du Linh khẽ lắc đầu, “Không ngủ được nữa,” sau đó quay sang chào hỏi cha mẹ anh rồi đến vị trí bên cạnh Lục Hi Quân ngồi xuống.
Hai người đàn ông nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, lên lầu sửa soạn lại, sau đó liền cùng nhau xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.
Lục phu nhân và Du Linh ra cửa tiễn hai người họ.

Nhìn theo chiếc xe chở hai người ngày càng đi xa, Du Linh bất giác thở dài.

“Ở vị trí này, bận rộn là không thể tránh khỏi.

Dần dần rồi cháu cũng sẽ quen thôi,” Lục phu nhân thiện ý khuyên nhủ.
Du Linh chợt nghĩ đến chuyện anh nói muốn được mình bao nuôi, cảm thấy có lẽ anh vẫn chưa nói chuyện này cho bà biết, nếu không bà đã không nói như vậy.

Cô khẽ cười thầm trong lòng, ngoài mặt đối với bà ngoan ngoãn cười đáp, “Vâng, cháu biết rồi.

Chúng ta vào trong thôi bác.”
*
Sau đấy, lại phải qua hơn ba tuần nữa, Tề gia mới hoàn toàn bị đánh bại.

Lục Hi Quân vừa mới dọn dẹp gọn gàng tàn cuộc đâu ra đấy đã liền lập tức bày tỏ mong muốn được bao nuôi của mình với cha mẹ anh.
Hai ông bà đương nhiên không thể đồng ý ngay được.

Con trai mình rõ ràng có thân phận địa vị như vậy, khả năng đầu óc như vậy, đi làm vệ sĩ không phải là quá phí sao? Nhưng giống như anh đã nói với Du Linh khi trước, điều anh đã muốn làm, chỉ cần không phạm pháp và trái đạo đức, cha mẹ có lý do gì để ngăn cấm anh chứ? Cuộc đời của anh tự anh quyết định.

Công việc nào mà không được, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được.
Hai người không nói lại anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dắt theo Du Linh rời khỏi nhà.
May mắn hai vợ chồng Lục gia là người lý trí nhìn thấu mọi chuyện, tuy rằng không vui vẻ với quyết định của con mình cũng không vì thế mà giận lây sang Du Linh.
Trở về căn nhà quen thuộc của mình sau một tháng dài, Du Linh chợt có loại cảm giác bồi hồi.

Tôn Nhã hằng tuần đều thuê người đến dọn dẹp giúp cô nên căn nhà vẫn giữ được độ sạch sẽ.

Sau khi cất gọn đồ đạc, cô liền nhảy ùm xuống hồ bơi, thỏa thích bơi một hồi lâu.
Sau đấy, Tôn Nhã biết được mọi chuyện đã xong, Du Linh sẽ không gặp vấn đề về an toàn nữa, liền bắt đầu sắp xếp công việc cho cô.

Công việc đầu tiên mà cô nhận chính là buổi trình diễn live của Thử Tài Sáng Tác.
Tối hôm ấy, Lục Hi Quân, Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn cùng cô đi đến sân vận động của thành phố, nơi sẽ tổ chức buổi trình diễn.
Tôn Nhã đưa cô vào trong, sau khi chào hỏi đạo diễn và bên đầu tư, dặn dò Du Linh vài câu thì lại rời đi để lo cho mấy nghệ sĩ khác trong tay cô ấy.

Còn Du Linh thì tiến vào phòng trang điểm để thay đổi trang phục, chuẩn bị cho phần trình diễn của mình.
Bởi vì sử dụng sân vận động làm nơi trình diễn, điều kiện có hạn, phòng thay đồ và phòng trang điểm được tách riêng.

Sau khi thay đồ xong, Du Linh qua bên phòng trang điểm.

Trong phòng lúc này có đầy đủ cả năm người còn lại.
 Lâu ngày không gặp, mọi người rôm rả chào hỏi nhau.

Du Linh mỉm cười vui vẻ đáp lời từng người, theo sự hướng dẫn của nhân viên lại một chỗ còn trống ngồi xuống để thợ trang điểm giúp mình trang điểm.
Từ lúc vào phòng, nhìn thấy Doãn Hựu Đình cũng có mặt ở đây, Lục Hi Quân đã nhen nhóm suy nghĩ muốn thể hiện chủ quyền trước mặt anh ta.

Cho nên lúc này, Lục Hi Quân liền ân cần lại bên cạnh Du Linh, nhỏ giọng hỏi cô có muốn uống nước hay không, thay Trần Tiểu Noãn chăm sóc cô.
Trần Tiểu Noãn không có việc gì làm, chỉ đành rảnh rỗi tay chân đứng ở một bên.
Doãn Hựu Đình ngay từ những ngày đầu đã cảm nhận được địch ý phát ra từ Lục Hi Quân, nhưng lúc ấy giữa anh và Du Linh không có gì cả nên anh ta cũng không để anh vào trong mắt.

Lúc này thấy anh cùng Du Linh thì thầm thân mật như vậy, trong lòng anh ta không khỏi lên men, đôi lông mày bất giác nhíu nhẹ.
“Doãn lão sư, anh đừng nhíu mày.”
Doãn Hựu Đình giật mình, mỉm cười xin lỗi thợ trang điểm.
Được mấy giây, Doãn Hựu Đình lại nhìn sang bên Du Linh, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng, “Vệ sĩ này của em là thuê ở đâu vậy, giới thiệu cho anh với.

Tận tụy thật đấy, đến mức trợ lý của em cũng không còn việc để làm luôn kìa.”
Câu hỏi vừa dứt, những người khác đều nhìn sang bọn họ.
Du Linh thoáng nhìn qua anh ta, trong lòng hiểu rõ ràng ẩn ý trong lời nói vừa rồi.


Cô nâng ánh mắt nhìn Lục Hi Quân, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô chợt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Lục Hi Quân cũng cười, theo thói quen nâng tay đặt lên đầu cô.

Lại vì sợ ảnh hưởng đến việc trang điểm của cô, anh không xoa, chạm nhẹ rồi lại bỏ xuống.
Du Linh cũng không tức giận đối với hành động này của anh.

Cô nhìn qua Doãn Hựu Đình, cười nói với anh ta, “Anh không kiếm được đâu.

Người ta tận tụy như vậy là vì đó là bạn trai của em mà.

Anh muốn kiếm thì chỉ có thể kiếm một cô bạn gái giỏi võ về kiêm chức vệ sĩ cho mình thôi.”
Lời vừa dứt, toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô và Lục Hi Quân.
Chuyện một minh tinh như cô chủ động mở miệng thừa nhận mình có người yêu trước mặt nhiều người như vậy đã là rất hiếm rồi, đây người yêu của cô lại còn là một anh chàng vệ sĩ vô cùng bình thường.
Tuy rằng anh sở hữu bề ngoài xuất sắc, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là vệ sĩ.

Du Linh lại là ca sĩ đang nổi, con đường tương lai rạng rỡ, hai người sao có thể xứng đôi chứ? Rồi fan hâm mộ của cô có thể chấp nhận được chuyện này sao?
Trong lòng mọi người mặc kệ suy nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng không hiển lộ dù là một chút, mỉm cười nói vài lời chúc mừng với Du Linh, sau đó lại tiếp tục tập trung cho việc sửa soạn của mình.
Chỉ có Doãn Hựu Đình là ngoại lệ.
Sắc mặt anh ta thoáng sầm xuống, mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng nhìn Du Linh.
Rõ ràng anh cảm thấy anh và cô hợp nhau đến vậy, vì sao cuối cùng cô lại chọn tên vệ sĩ kia chứ? Anh thua kém hắn ta chỗ nào?
Doãn Hựu Đình thở dài trong lòng, đánh ánh mắt đi.
*
Đúng giờ, khán giả đều đã đến đông đủ, tổ chương trình ra hiệu cho MC bắt đầu.
Thứ tự ra sân của sáu người là theo thứ tự xếp hạng thi đấu, nên An Mỹ Kỳ là người trình diễn đầu tiên.

Sau khi được mời lên sân khấu, MC trò chuyện đôi lời với cô ta, đa phần là xoay quanh chuyện quay chương trình.

Mọi câu trả lời của cô ta đều vô cùng tốt đẹp, MC không khỏi cảm thấy vui mừng vì có một màn khởi đầu thuận lợi.
“Thường thì chúng ta sẽ sáng tác dựa trên cảm hứng, nhưng khi tham gia chương trình này thì An lão sư sẽ bị buộc phải sáng tác bài hát mới có chủ đề nhất định trong thời gian nhất định.

Điều này có làm khó lão sư không?”
Hỏi xong câu này, MC thoáng nhìn qua tập giấy mình đang cầm trên tay.

Đợi An Mỹ Kỳ trả lời xong là anh ta có thể lui xuống để cho cô hát rồi.
An Mỹ Kỳ cầm micro, nhẹ cười với anh ta, sau đó nhìn xuống khán đài trả lời, “Cũng không khó lắm đâu, bởi vì những chủ đề được đưa ra trong cuộc thi đều có thể dễ dàng kiếm được nguồn cảm hứng từ cuộc sống xung quanh ta mà.

Như tình yêu chẳng hạn, mỗi lần gặp mặt là tôi đều được cho ăn cơm chó, cho nên---” An Mỹ Kỳ chợt khựng lại.

Giây sau, cô ta làm như không có chuyện gì, mỉm cười nói tiếp, “Nguồn cảm hứng có ở khắp nơi xung quanh ta mà, cho nên tôi cũng không thấy khó lắm đâu.”
Nói xong, cô ta quay sang nhìn MC mỉm cười.
Đối diện với nụ cười của cô ta, MC chỉ cảm thấy đau tim.
Mặc dù anh ta không quá rõ lắm ẩn ý trong lời nói của cô ta là ám chỉ ai, nhưng anh ta biết cô ta là cố ý.

An Mỹ Kỳ tuy không phải là người có EQ cao, nhưng cũng không thấp, làm sao có thể lỡ miệng nói ra lời không nên nói gì trong sự kiện live lớn như thế này chứ?
Anh ta đáng lẽ không nên yên tâm quá sớm mà.
Loáng thoáng nghe được tiếng khán giả xì xầm thảo luận với nhau về lời nói vừa rồi của An Mỹ Kỳ, MC chỉ có thể vội vàng cho cô ta biểu diễn, hy vọng mọi người sẽ tập trung vào phần trình diễn của cô ta mà quên đi chuyện vừa rồi, ít nhất là cho đến khi đêm trình diễn ngày hôm nay kết thúc.
Trong phòng nghỉ, qua camera, mọi người ngồi trong phòng đều rõ ràng chuyện vừa xảy ra trên khán đài.
Mọi người không khỏi lén nhìn qua Du Linh và Lục Hi Quân.
Du Linh khoanh tay dựa lưng lên ghế, mắt nhìn thẳng vào An Mỹ Kỳ trên tivi, trong lòng cười hừ một tiếng.
Lục Hi Quân khẽ cúi người, ở bên tai cô nói nhỏ, “Cô ta năm lần bảy lượt gây phiền phức cho em, để anh xử lý nhé?”
Du Linh nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười đáp, “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, làm gì phải cần đến anh chứ? Em tự lo được.”
Lục Hi Quân nhẹ cười xoa đầu cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui