Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Sáng hôm sau tỉnh dậy thì hai bố con Lục gia lại đã ra ngoài.
Mà cũng không chỉ có hai ngày này, mà cả tuần sau đó hai người họ đều bận rộn như vậy.

Du Linh và Lục phu nhân gặp bọn họ thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Nhưng Lục phu nhân còn đỡ, dù sao bà cũng là vợ Lục Chính Thần, còn ngủ chung phòng, vẫn gặp được nhau, còn Du Linh thật sự là khó mà thấy được mặt Lục Hi Quân.
Cô lại không dám nhắn tin gọi điện cho anh, sợ làm phiền đến công việc của anh, càng sợ tin nhắn hay cuộc gọi của mình sẽ khiến anh gặp nguy hiểm.
Mà Tôn Nhã bởi vì biết chuyện nên cũng không sắp xếp lịch trình cho cô, cho dù là lúc tổ chương trình Thử Tài Sáng Tác hẹn gặp mặt để thảo luận về buổi trình diễn Tôn Nhã cũng bảo cô không cần phải đi, để chị ấy đi thay cô; cho nên Du Linh đã buồn chán lại càng thêm buồn chán, cả ngày đều chỉ quanh quẩn trong nhà.

Không có thứ để khiến đầu óc bận rộn, cô càng nhớ Lục Hi Quân.
Cho đến tối thứ năm, cả Lục Hi Quân và Lục Chính Thần đều đột ngột về nhà sớm.
Lúc ấy Du Linh đã ngồi vào bàn, chuẩn bị cùng Lục phu nhân ăn tối, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài cô và bà đều nghi ngờ nhìn nhau.

Hai người cùng đứng lên đi ra ngoài, thấy rõ ràng quả thật là hai cha con họ đã trở về, hai người đều kinh ngạc không thôi, vui mừng tiến lên đón bọn họ.
“Sao hôm nay anh về sớm thế? Đã ăn gì chưa?” Lục phu nhân dịu dàng quan tâm hỏi han chồng mình, một bên cầm lấy khăn ấm do người giúp việc đưa tới giúp ông lau mặt.
Du Linh thấy mẹ chồng đã không ngại như vậy, bản thân cũng liền không kìm nén nữa, bước nhanh đến chỗ Lục Hi Quân nhớ nhung nắm lấy tay anh, làm nũng nói, “Đã gần một tuần rồi em không được thấy anh đó!”
Lục Hi Quân khẽ cười xoa đầu cô, “Nhưng thật ra tối nào anh cũng đều qua phòng em nhìn em một cái.”
Du Linh không ngờ mỗi tối đều xảy ra chuyện như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa vui vẻ, lắc tay anh bĩu môi hỏi, “Cho nên chỉ có mình em là nhớ anh, mình em là không được thấy anh chứ gì? Hừ!”
Dứt câu, cô hất tay anh ra.
Nhìn bộ dáng làm nũng đòi dỗ dành quan tâm của cô, nội tâm Lục Hi Quân như hóa thành bãi mật, đồng thời cũng rõ ràng quả thật một tuần qua cô đã nhớ anh nhiều đến thế nào.
Anh cười cười, kéo lấy cô sát vào mình, dùng hai tay nâng mặt cô ôn nhu hôn xuống, “Thương mà.

Tối nay không phải anh đã tranh thủ về sớm với em rồi sao?”
Ở bên kia, sau khi Lục phu nhân hỏi xong câu ấy, Lục Chính Thần cầm lấy khăn mặt từ tay bà tự mình lau, chưa trả lời ngay.


Đợi đến khi lau xong, ông đưa khăn cho người giúp việc, nhìn qua thấy dáng vẻ dịu dàng ôn nhu của con trai mình, trong lòng không khỏi hừ thầm một tiếng, cảm thán quả nhiên mặc kệ  là nam hay nữ, yêu vào rồi đều sẽ khác.
Lại nghe thấy anh nói tranh thủ về sớm, ông không khỏi nhớ lại nguyên nhân vì sao mình có mặt ở nhà lúc này, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Ông vỗ vỗ tay vợ mình, sau đó nâng giọng nói, “Tại sao anh lại về sớm thế à? Là vì Tiểu Quân đấy.”
Một câu nói ra, ba người ở đây đều có những phản ứng khác nhau.
Lục phu nhân thì hơi nhướng mày, trong lòng tò mò không biết Lục Hi Quân vì sao lại muốn về sớm, càng tò mò không biết con bà đã làm cái gì để chồng mình phải gọi nó bằng cái tên như vậy.
Lúc Lục Hi Quân còn nhỏ, vợ chồng bà hay gọi anh là Tiểu Quân.

Nhưng khi đến kỳ niên thiếu, anh liền không cho phép hai người gọi mình bằng cái tên đó nữa.

Bà thì không sao cả, nhưng Lục Chính Thần thi thoảng nếu muốn trêu chọc anh sẽ gọi anh bằng cái tên này.
Bà nhìn qua Lục Hi Quân, quả nhiên thấy con trai mình sầm mặt không vui nhìn chồng mình.
Còn Du Linh thì ngạc nhiên nhìn Lục Hi Quân, không nghĩ tới anh vậy mà lại có cái tên thân mật dễ thương như vậy.
“Tiểu Quân? Hay là sau này em gọi anh như vậy nhỉ?” Thấy vẻ mặt không vui vẻ của anh, cô thử hỏi một câu.
Ngay lập tức bàn tay cô bị anh khẽ bóp hai cái.
Cô cười thầm trong lòng, thầm dặn phải nhớ cái tên này.

Nếu sau này bị anh trêu quá cô còn có thứ để phản công.
“Bố, con đã nói bố đừng có gọi con như vậy nữa rồi.

Con không có nhỏ, dù là cái gì cũng không nhỏ.”
Nghe ra được ẩn ý trong câu nói của anh, Du Linh ngượng mặt không dám nhìn ông bà Lục, vội vàng đánh ánh mắt sang chỗ khác, trong lòng tức giận bóp ngược lại tay anh.
Anh nói cái gì vậy không biết nữa! Câu đó cần thiết sao!!
Lục Hi Quân lại giống như không biết cô đang tức giận, còn bóp lại tay cô.

Người nào không biết còn tưởng hai người họ đang trêu ghẹo lẫn nhau.

“Hừ,” Lục Chính Thần làm lơ câu kia của anh, nói tiếp với vợ mình, “Nó cứ bảo anh tối nay là tập chung kết của chương trình thi đấu mà Linh Nhi tham gia, nó muốn về sớm để xem.

Anh bảo nó vậy thì con cứ về, nó lại nhất quyết bắt anh phải cùng về, nói là anh cũng phải xem.”
Lục phu nhân rốt cuộc hiểu được vì sao Lục Chính Thần lại gọi cái tên đó rồi.
Bà quay sang hỏi anh, “Sao vậy? Tập chung kết có gì đặc biệt à mà con đòi bố phải xem cùng?”
Lục Hi Quân không chút chột dạ đáp, “Đương nhiên là có điểm đặc biệt rồi.

Lát mẹ cũng xem với con nhé.”
Lục phu nhân cười, “Mẹ vẫn luôn xem mà.”
“Thôi, chúng ta vào ăn tối đi.

Không lát ăn không kịp để xem Tiểu Quân lại làm ầm lên,” Lục Chính Thần vừa nói vừa đi vào phòng ăn.
Lục Hi Quân bực bội hô lên, “Bố!”
Anh khi nào mà làm ầm lên chứ! Anh có trẻ con như vậy sao!
Anh khẽ hừ một tiếng, nắm tay Du Linh bảo, “Mình cũng vào đi em.”
Du Linh vẫn luôn suy nghĩ về cái đặc biệt mà Lục Hi Quân nhắc đến trong tập chung kết của chương trình nên khi được anh dắt tay, cô cũng không nói gì, trầm tư theo sau.

Mãi đến khi bước đến bên bàn ăn, cô rốt cuộc mới nghĩ ra được là cái gì đặc biệt.

Gương mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, vừa tức vừa thẹn nhéo mạnh lên eo anh.
Lục Hi Quân nắm lấy tay cô, nhướng mày nghi hoặc nhìn qua, lại chỉ nhận được cái trừng mắt của cô.
Du Linh không thèm để ý đến anh nữa, bỏ tay anh ra tự mình ngồi vào bàn.
Anh đúng thật là!
Tập chung kết có cái gì đặc biệt, còn không phải là bài hát thổ lộ kia của cô sao!!!

Rõ ràng là anh tỏ tình trước, cô chỉ cho anh câu trả lời thôi, nhưng cha mẹ anh sao biết được chứ.

Lát nữa hai người họ đều sẽ xem, cô xấu hổ chết mất!!
Đúng là tức chết cô mà! Cái này mà cũng muốn khoe!!
*
Sau khi ăn tối xong, Du Linh không thể tránh khỏi kết cục phải ngồi xem chương trình Thử Tài Sáng Tác với cả nhà Lục Hi Quân.
Mới đầu thì không sao, bởi vì tiết mục của cô là tiết mục cuối cùng nên Du Linh vẫn có thể làm như không có việc gì cùng mọi người theo dõi chương trình.

Nhưng khi từng người từng người lên sân khấu rồi lại xuống sân khấu, tâm trạng của Du Linh cũng theo đó ngày càng căng chặt thêm.

Cho đến khi Luna rời đi, MC giới thiệu cô lên sân khấu, Du Linh vẫn là không thể nào trơ mắt nhìn bản thân hát bài Nàng tiên cá trước mặt cha mẹ Lục Hi Quân, vội vàng đứng lên lấy cớ.
“Mọi người cứ xem tiếp đi ạ, cháu đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi cô liền bước thật nhanh về phía phòng vệ sinh.
Lục Hi Quân nhìn bộ dáng của cô, trong mắt ngậm ý cười, cũng không vạch trần cô.
Du Linh trốn ở trong nhà vệ sinh, mở điện thoại lên mạng xã hội, nằm vùng ở trang chính thức của chương trình.

Đợi đến khi thấy xuất hiện các lời bình luận dự đoán kết quả chung cuộc, cô thầm đoán hẳn phần trình diễn của mình đã xong, đã chuyển sang phần công bố kết quả, bèn cất điện thoại đi.

Cô mở vòi nước ra, hất chút nước lên mặt mình cho tỉnh táo, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài, trở về phòng khách.
Thấy cô trở lại, ba người Lục gia đều thoáng nhìn qua.

Lục Chính Thần làm người nghiêm túc, biết cô đang xấu hổ cũng không mở miệng trêu chọc cô.

Lục phu nhân thì vui vẻ mỉm cười, vẫy tay với cô nói, “Linh Nhi trở về rồi à? Mau mau, sắp đến phần công bố kết quả rồi.

Bác vẫn đoán là con sẽ thắng đấy nhé.”
Hai người không hề đả động gì đến bài hát Nàng tiên cá khiến Du Linh đỡ ngại ngùng hơn hẳn.

Cô mỉm cười e lệ với bà, nhanh bước chân hơn tiến lại, ngồi xuống vị trí của mình.
“Hì hì, cháu cảm ơn sự tin tưởng của bác nhé.”

“Vậy cháu không thể tiết lộ trước cho bác biết à?” Lục phu nhân được đà lại hỏi.
Du Linh cười cười, “Aiya còn có mấy phút thôi mà bác.”
Đối đáp với bà xong, Du Linh thoáng quay sang nhìn Lục Hi Quân.

Thấy anh đang cười ẩn ý nhìn mình, cô trừng mắt một cái, vươn tay nhéo phần thịt mềm trong lòng bàn tay anh.
Lục Hi Quân mỉm cười, để mặc cho cô làm loạn.

Đợi cô nhéo xong, anh tiện tay nắm lấy tay cô.
Trên tivi, MC đang công bố kết quả thi đấu của kỳ này.
Lúc nghe thấy Du Linh được xướng tên cho hạng nhất, Lục phu nhân vui vẻ mỉm cười, quay sang nói với Du Linh, “Thấy chưa? Bác đã nói rồi mà.

Cháu nhất định phải được hạng nhất.”
Du Linh buồn cười đáp, “Vẫn còn kết quả cả mùa mà bác.”
Lục phu nhân không để tâm, “Bác vẫn đoán là cháu thôi.”
Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, dĩ nhiên là bà lại đoán đúng.
Lục phu nhân vô cùng hài lòng với kết quả này.

Cũng không phải bà thiên vị, trong lòng bà thật sự cảm thấy Du Linh xứng đáng được hạng nhất.

Tất nhiên, những người khác cũng không kém, nhưng giọng hát của Du Linh chính là một lợi thế to lớn khó ai vượt qua được.

Chỉ cần bài hát cô sáng tác không tệ, hạng nhất đa phần sẽ về tay cô.
Trước khi chia tay nhau ai về phòng nấy, Lục phu nhân vẫn oán, “Rõ ràng là chính cháu đạt hạng nhất, thấy bác đoán đúng nhiều lần như vậy mà vẫn nhịn được không bật mí cho bác xíu nào.”
Du Linh biết bà chỉ đang nói đùa, mỉm cười đáp, “Nếu cháu nói trước nhiều khi bác lại thấy mất hay ấy chứ.”
Lục phu nhân chỉ cười không nói gì, tạm biệt hai người rồi cùng Lục Chính Thần trở về phòng.
Du Linh cũng quay về phòng mình.

Còn Lục Hi Quân? Đương nhiên là bám theo sau cô rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui