Bốn người chơi ở dưới nước hơn một tiếng thì bắt đầu đói bụng, thấy sắc trời đã tối bèn rủ nhau lên bờ.
Hàn Nhược Linh chuyền từng chiếc khăn tắm cho bọn họ, “Đều là khăn dự phòng, sạch đấy, đừng lo.”
Đám Tô Kiêu Từ Minh cười hì hì nhận lấy, vội quấn quanh người cản trở gió lạnh.
Hàn Nhược Linh đưa Diệp Khinh Quân chiếc khăn màu tím nhạt, xấu hổ giải thích, “Khụ, cái này, trong nhà chỉ có ba chiếc khăn dự phòng, cậu xài tạm vậy.”
Diệp Khinh Quân nhìn cô cười cười, ánh mắt tràn đầy ý tứ cầm lấy chiếc khăn.
Hàn Nhược Linh đỏ mặt xoay đầu đi, vờ trấn tĩnh nói với mọi người, “Các cậu vào phòng tắm tắm rửa đi rồi ra ăn tối.”
Cả bọn hô được một tiếng, thoăn thoắt chạy vào bên trong, lúc đến cửa phòng tắm thì tranh nhau vào tắm trước, Diệp Khinh Quân cùng với Hàn Nhược Linh thong thả theo sau.
Nhìn đến Tiết Hâm dựa vào sức mạnh giành được phòng trước, Tô Kiêu và Từ Minh chán nản đứng ở ngoài chờ, Hàn Nhược Linh hướng Diệp Khinh Quân hỏi nhỏ, “Quần áo cậu treo bên trong hay nhét trong cặp?”
“Trong cặp, sao vậy?”
“Vậy cầm lấy theo tớ đi, sử dụng phòng tắm của tớ cho nhanh.”
“Được,” Diệp Khinh Quân mỉm cười, cầm lấy cặp sách đi theo cô lên lầu, bỏ lại Tô Kiêu và Từ Minh ở phía sau ngóng mắt hâm mộ nhìn theo.
Dẫn anh vào trong phòng tắm của mình, Hàn Nhược Linh phát hiện bên trong chỉ có dầu gội sữa tắm cho nữ thì vội nói, “Cậu đợi một chút, tớ qua phòng cha mẹ tớ lấy dầu gội sữa tắm cho cậu mượn.”
Nói xong Hàn Nhược Linh liền chạy ra ngoài, qua phòng cha mẹ mình, phát hiện mẹ mình đang ở trong phòng thì xấu hổ bẽn lẽn cười, “Mẹ, con mượn dầu gội sữa tắm của cha một lát nhé.”
“Sao thế?” Hàn phu nhân bỏ điện thoại xuống, nhìn cô hỏi, “Không phải dưới phòng tắm mẹ đã chuẩn bị rồi sao?”
“Con để Quân sử dụng phòng tắm của con cho nhanh…”
Hàn phu nhân cười cười, phất tay về phía phòng tắm, “Vậy con lấy đi.”
“Hì hì, cảm ơn mẹ nhé!”
Hàn Nhược Linh chạy vào phòng tắm, cầm lấy chai dầu gội và sữa tắm cho nam rồi chạy trở về phòng mình, lúc đầu không thấy Diệp Khinh Quân đâu thì hơi nghi hoặc, đợi đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra thì biết anh đã tiến vào phòng tắm rồi.
Cô bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa hai cái, “Quân, tớ đưa cậu sữa tắm với dầu gội này.”
Tiếng nước chảy bên trong dừng lại, hai giây sau, cánh cửa phòng hé mở, một cánh tay săn chắc trắng thuần như bạch ngọc đưa ra, nơi đầu ngón tay còn nhỏ vài giọt nước.
Tưởng tượng đến Diệp Khinh Quân giờ phút này đang không mặc gì chỉ đứng cách cô có một cánh cửa, bùm một tiếng, tâm trí cô như nổ tung, sắc đỏ lan tràn khắp mặt.
Hàn Nhược Linh xấu hổ vội nhét hai chai dầu gội sữa tắm vào tay anh rồi đẩy tay anh vào trong phòng, dứt khoát đóng cửa lại.
Ahhhh!!!! Cô vừa mới nghĩ cái gì vậy?!!!!!
Diệp Khinh Quân nhìn cánh cửa đột ngột đóng lại, cong môi cười, quay trở lại buồng tắm tiếp tục tắm rửa.
Đợi đến lúc Diệp Khinh Quân bước ra, Hàn Nhược Linh đang ngồi ở trên giường đợi anh.
Tâm tình vốn đã bình tĩnh lại nay nhìn thấy anh thì lại nôn nao rạo rực lên.
Diệp Khinh Quân lau người không kỹ, áo sơ mi đồng phục mỏng manh hơi bó lấy thân hình anh, để lộ ra từng đường cơ bắp rắn rỏi mê người.
Nước từ mái tóc đen mềm nhỏ thành từng giọt rơi xuống, chảy dọc trên cổ anh chui vào trong áo.
Diệp Khinh Quân dùng một tay cầm khăn lau tóc, bước lại gần phía cô, trên mặt là nụ cười nửa miệng câu người.
Cái này quả thực quá phạm quy mà! Anh chính là cố tình! Cố tình!!
“Sao Tiểu Linh đỏ mặt vậy?” Diệp Khinh Quân dùng tay còn lại ôm lấy má cô, “Không phải bị cảm rồi đấy chứ?”
Hàn Nhược Linh xấu hổ trừng anh, từ trong ánh mắt cô, Diệp Khinh Quân dường như có thể thấy được u oán cùng trách cứ anh rõ ràng khiến cô trở thành như vậy còn cố ý hỏi.
Nghĩ như vậy, Diệp Khinh Quân bật cười, tay chuyển sang vuốt ve môi cô, “Cho cậu cảm nhận một chút tâm trạng mọi ngày của tớ khi chỉ có thể nhìn cậu mà không thể hôn là thế nào.”
Hàn Nhược Linh kinh hoảng vội đưa tay lên che miệng anh, bất chấp xấu hổ nói, “Cậu đừng có nói linh tinh! Mẹ tớ nghe thấy bây giờ!”
Diệp Khinh Quân liền bỏ tay ra, đuôi mắt hạ xuống, trở thành dáng vẻ đứng đắn lễ phép bình thường khi ở trước mặt cha mẹ cô.
Thấy vậy, Hàn Nhược Linh mới dám buông tay đang che miệng anh ra, lại không nhịn được mà trừng anh.
Diệp Khinh Quân cười cười, không nói gì nữa, nghiêm túc lau tóc xong thì trả lại khăn tắm cho cô.
Hàn Nhược Linh cầm lấy treo ở trong phòng tắm, lại cầm lên hai chai sữa tắm dầu gội đem trả về vị trí cũ rồi cùng anh đi xuống lầu.
Lúc này mẹ cô đã ở dưới, Tiết Hâm và Tô Kiêu cũng đã tắm rửa xong, chỉ còn lại Từ Minh đang ở trong phòng tắm.
“Mấy đứa chắc đói hết rồi hả? Thức ăn đã được chuẩn bị xong hết rồi đấy, đợi Từ Minh ra thì cùng ăn đi nhé.”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Mẹ đợi cha con về rồi ăn,” Hàn phu nhân cười trả lời.
Lúc này Từ Minh cũng tắm xong, đi ra ngoài, cả bọn năm người liền ngồi vào bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn được một nửa, Hàn lão gia về nhà, Hàn Nhược Linh ngẩng đầu lên gọi một tiếng cha.
Hàn lão gia mỉm cười ôn hòa, đối với bọn nhóc chào mình gật đầu một cái, đến bên con gái mình khẽ ôm cô rồi đưa quà, “Chúc bảo bối Linh Nhi của cha sinh nhật vui vẻ.
Hy vọng con sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.”
Hàn Nhược Linh nhận lấy túi quà, cười hì hì cảm ơn ông.
Vì ông đã về nên bọn họ tạm thời ngừng ăn, đợi Hàn lão gia thay đồ xong, cùng với Hàn phu nhân nhập tiệc mới tiếp tục ăn uống.
Hiện tại vì có người lớn nên bọn họ câu nệ hơn hẳn, không còn nói chuyện cười đùa thoải mái như vừa rồi.
Hai vợ chồng cũng nhận ra nên đều ăn rất nhanh, sau đó rời đi, trả lại không gian cho bọn trẻ.
Ăn uống no nê xong, người hầu từ trong tủ lạnh lấy ra bánh kem đặt lên trên bàn.
Mọi người thi nhau giúp cô gắn đủ mười tám cây nến be bé lên bánh kem, lại đốt nến rồi tắt đèn, cả bọn hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật rồi giục cô mau ước nguyện.
Trước giờ tổ chức sinh nhật cô chưa từng ước nguyện, nhưng thấy mọi người giục quá đành chắp tay nghe theo.
Suy nghĩ một lúc, cô thầm cầu nguyện.
Hy vọng có thể cùng Diệp Khinh Quân sống vui vẻ hạnh phúc đến cuối đời, cũng hy vọng bản thân có thể sớm ngày tỉnh lại.
Ước xong, Hàn Nhược Linh dùng sức thổi tắt nến, bởi vì nến quá nhiều cô phải thổi ba hơi mới tắt được tất cả.
Sau khi đèn được bật trở lại, Tô Kiêu và Từ Minh đem quà tặng cho cô.
“Nhược Linh, sinh nhật vui vẻ! Hy vọng cậu sẽ thích!”
“Nhất định sẽ, cảm ơn hai cậu!” Hàn Nhược Linh cười tươi nhận lấy.
Thấy cô bỏ qua một bên mà không có ý định mở quà, Tô Kiêu hỏi, “Không mở ra xem sao?”
“Muốn tớ mở ra luôn à, không ngại chứ?”
“Không ngại,” hai người xua tay, “Mở ra xem xem có thích không, để lần sau bọn tớ còn rút kinh nghiệm!”
Hàn Nhược Linh cười cười, cầm lấy quà của hai người mở ra.
Quà Tô Kiêu tặng là một hộp chocolate tươi được làm thủ công gồm năm mươi vị, thuộc nhãn hiệu chocolate tươi nổi tiếng thế giới, đã có lịch sử lâu đời, hộp quà tặng năm mươi vị này chính là loại cao cấp nhất của bọn họ.
Tô Kiêu hấp tấp giải thích, “Tớ biết cậu không thích chocolate là do vị quá nồng nên mới mua cái này, ăn rất ngon, vị dịu nhẹ lại mềm mại, hy vọng cậu sẽ thích!”
Hàn Nhược Linh cẩn thận đặt hộp chocolate sang một bên, gật đầu cuời với anh, “Tớ rất thích hãng này, cảm ơn cậu!”
Thấy Hàn Nhược Linh chân thành khẳng định, Tô Kiêu cười hì hì.
Đến quà của Từ Minh, cô mở ra, bên trong đặt ngay ngắn một lọ nước hoa, cũng thuộc một nhãn hiệu nước hoa nữ quốc tế, danh tiếng lâu đời, lọ nước hoa này nằm trong bộ sưu tập mới nhất của bọn họ, rất được phái nữ yêu thích.
Đương nhiên, những thông tin này đều là Ellie cung cấp cô mới biết.
Hàn Nhược Linh cầm lọ nước hoa lên để bên mũi ngửi, tuy chưa được sử dụng nhưng mùi hương của nó vẫn len lỏi ra ngoài, mùi hương cực kỳ thanh nhã.
“Thật thơm! Cám ơn cậu nhé Từ Minh!”
Từ Minh mỉm cười, không nói gì.
Tô Kiêu nhìn sang Diệp Khinh Quân trêu chọc, “Quân ca, mọi người đều đã tặng quà hết rồi, còn cậu đâu? Mau lấy ra cho mọi người xem nào.”
Hàn Nhược Linh cũng ôm mong chờ ngước mắt nhìn anh.
Diệp Khinh Quân nhẹ cười, từ trong cặp sách lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô.
Thấy mọi người trông ngóng nhìn mình, Hàn Nhược Linh hỏi ý, “Tớ mở ra nhé?”
Diệp Khinh Quân gật đầu, “Ừ.”
Hàn Nhược Linh nhẹ nhàng mở nắp hộp quà, bên trong đặt một hộp hình vuông, nắp bên trên trong suốt khiến cô có thể nhìn rõ được vật ở bên trong.
“Cái này…” Hàn Nhược Linh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười đối với mình.
Hàn Nhược Linh mở nắp hộp bên trong ra, cẩn thận nhấc lên sợi dây chuyền đặt bên trong.
Sợi dây chuyền được làm bằng bạc, sợi dây thanh mảnh tinh tế.
Năm phân hai bên trái phải tính từ chính giữa là những ngôi sao được đính lại với nhau, mặt trên khảm đá quý hai màu trắng tím.
Tại chính giữa có hai sợi dây một ngắn một dài rũ xuống, đầu dây ngắn đính một ngôi sao màu trắng, đầu dây dài lại đính một mặt trăng khuyết màu tím.
Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như sao sáng trên bầu trời.
Đây là Ngân Hà, giống như Tinh Hà, thuộc bộ sưu tập mới nhất Thiên Hà của X.
Nguyên chủ và cô giống nhau, đều thích trang sức đá quý tinh xảo, nhưng nguyên chủ thích nhất là vòng tay, mà cô thích nhất là dây chuyền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...