Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng Du Linh suýt chút nữa đã đi vệ sinh trong phòng tắm của mình.

May mắn có Ellie kịp thời nhắc nhở giúp cô kịp thời nhịn lại, đi qua phòng của Quân, mới không xảy ra một loạt tình huống xấu hổ sau đó.
Lúc hai người trả phòng, Du Linh khiếu nại về phòng tắm của mình, cũng đưa ra lý do phải ra sân bay để từ chối ở lại hợp tác với bên khách sạn để giải quyết vấn đề, chỉ nói rằng sẽ có người của mình liên lạc với bọn họ sau.
Sau đấy, trong lúc ra sân bay, Du Linh tranh thủ nhắn tin cho Trần Tiểu Noãn về chuyện này, bảo cô xử lý giúp mình.

Tuy rằng hôm qua cô đã nói hôm nay Trần Tiểu Noãn được nghỉ, nhưng đó cũng chỉ là vì Du Linh không có công việc mà thôi; chỉ cần cô có, Trần Tiểu Noãn không thể không làm, trừ phi là cô ấy đang nghỉ phép.
Hai người bay chuyến sớm, lúc về đến nhà chỉ mới có mười giờ kém.

Lúc này cũng đã sắp đến thời hạn mười hai giờ, vì thế Du Linh liền đi thẳng lên phòng, để tạm túi và ba lô sang một bên, đến trước cửa tủ quần áo lấy ra một bộ đồ sạch sẽ rồi rời khỏi phòng.
Lúc bước cầu thang xuống đến tầng hai, cửa phòng Quân đột nhiên mở ra.

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Quân dẫn đầu mở miệng, “Em định đi bơi sao?”
Du Linh gật đầu.
“Thật trùng hợp.

Tôi cũng đang định đi tập thể dục một chút.

Em không ngại chứ?”
Nhìn dáng vẻ mỉm cười ôn hòa của anh, Du Linh hơi hé môi, cuối cùng lại lắc đầu, “Không ngại.”
Nói rồi, cô lại tiếp tục đi xuống.

Tuy rằng biết cái trùng hợp mà anh nói là giả, nhưng hiện tại cô đúng là không có lý do gì để ngăn cản anh nữa.

Cũng chỉ là cùng một phòng mà thôi, nếu anh đã biết rồi thì cứ kệ đi vậy.
Tiến vào trong phòng tập thể dục, hai người tách ra, Quân thì đi thẳng vào trong phòng kính, còn Du Linh thì đi vào phòng tắm để treo quần áo sạch lên, sau đó mới trở ra.
Quân đứng ở khoảng trống giữa các thiết bị tập thể dục, bắt đầu khởi động làm nóng người trước, thế nhưng ánh mắt lại vẫn luôn dõi theo Du Linh.
Cô đứng ở mép hồ bơi phía đối diện, cũng không biết là do không để ý đến anh hay cố tình không để ý mà cô cũng không nhìn anh lấy một cái.

Tầm mắt cô hướng xuống mặt hồ, hai tay giơ lên chập lại phía trên đỉnh đầu, dưới chân dùng lực, nhảy lên.
Cơ thể cô phác họa ra đường cong hoàn mỹ ở trên không trung, tựa như tuyển thủ chuyên nghiệp phóng xuống hồ.

Đôi chân trắng nõn lại lấp lánh ấy nháy mắt hóa thành đuôi cá thật lớn, từng giọt nước trong suốt như pha lê bắn lên.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, những giọt nước ấy trong mắt Quân liền như những hạt bụi quang vây quanh lấy Du Linh, trong đáy mắt dường như có loại tình cảm nóng bỏng chợt dâng trào.
Kết thúc khởi động, Quân tùy tiện chọn một cỗ máy chạy bộ trong nhà, cũng tùy tiện chọn một loại thiết lập có sẵn trong máy, một bên chạy một bên nhìn Du Linh.
Bởi vì cô là người cá, cách mà cô bơi dưới nước cũng rất khác.

Chiếc đuôi chỉ cần đập nhẹ một cái cả người liền tiến về phía trước một khoảng xa.

Khổ nỗi diện tích hồ bơi trong nhà có hạn, một đập đã có thể đẩy Du Linh bơi hết hai phần ba chiều dài hồ, một phần ba còn lại chỉ dựa vào dư lực cũng đã đủ để qua hết.

Quân có thể thấy rõ cô bởi vì muốn bơi thỏa thích hơn mà cố tình lượn qua lượn lại theo hình zic zac, vòng eo nhỏ nhắn kia mềm mại như không xương, tùy theo hành động của cô mà uốn cong, lộn ngược.


Trước ngực chỉ có một lớp vảy che lại nên hai bầu ngực trắng nõn không được định hình, theo từng động tác của cô, bọn chúng cứ nhẹ đung đưa...
Ánh mắt Quân bất tri bất giác đã sâu thẳm, đen nhánh u ám như vực sâu vô tận.

Anh cảm nhận rõ được nơi nào đó của mình đã có biến hóa.

Cơ thể chưa vận động bao lâu đã trở nên nóng rực, dòng máu nóng như dung nham đang điên cuồng chảy ngược chảy xuôi trong cơ thể anh.
Anh mím môi chỉnh tốc độ máy nhanh lên mấy lần, hai tay nắm lấy phần tay vịn của máy, nhắm mắt lại tập trung chạy bộ tại chỗ, cố gắng giải phóng càng nhanh càng tốt dục hỏa dư thừa trong người mình lúc này.
Anh vốn không phải như vậy.
Nhất định là do cơ thể này quá nhạy cảm.
Đúng vậy, là do cơ thể này, không phải do anh.
Ở phía bên kia mặt kính, trong hồ bơi, Du Linh ngắn ngủi trồi lên khỏi mặt nước, lơ đãng nhìn về phía anh.

Lúc thấy anh đầm đìa mồ hôi thở gấp chạy trên máy chạy bộ, trong mắt cô khẽ lóe lên tia ngạc nhiên, không khỏi nghi hoặc.
Anh mới chạy được bao lâu đâu, đã mệt đến vậy rồi sao?
Nghĩ vài giây, Du Linh liền không quan tâm nữa, tiếp tục chuyện bơi của mình.
***
“Thấy sao? Rất thích hợp đúng không?”
Ngồi ở trong phòng khách, Tôn Nhã tươi cười hỏi Du Linh.
Trên tay Du Linh là một xấp giấy, cô vừa đọc nhanh thông tin trên đó, vừa mỉm cười gật đầu, “Đúng là rất hợp.”
“Vậy em cứ đọc đi,” Tôn Nhã hài lòng nói, “Chị là thấy không có vấn đề gì rồi đấy.


Nếu em cũng ok thì chị sẽ chốt với bên kia.”
Du Linh giơ ngón tay ra hiệu với cô.
Tôn Nhã bởi vì có việc nên nói chuyện với cô xong liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Du Linh đặt bản hợp đồng xuống, tiễn cô ra ngoài, sau đó mới trở về lại phòng khách, tiếp tục nghiên cứu kỹ bản hợp đồng.
Đã hai tháng kể từ lúc cô bị bại lộ thân phận trước mặt Quân, cách chung đụng giữa hai người họ cũng vì thế mà thay đổi, nhưng Du Linh có thể lờ mờ cảm giác được, mối quan hệ của bọn họ cũng đồng dạng thay đổi theo, cơ hồ không nhiều, nhưng lại rất trọng yếu.
Trong hai tháng này, Du Linh nhận thêm một vài tài nguyên, quanh đi quẩn lại vẫn là mấy loại đó, chỉ có mỗi gameshow là vẫn chưa tìm được cái nào hợp ý.

Cho đến khoảng một tháng trước, Tôn Nhã nghe phong thanh về một chương trình giải trí mới về sáng tác ca khúc đang chuẩn bị tuyển chọn khách mời, cô chú ý nghe ngóng hồi lâu, dùng mối quan hệ của mình kéo đẩy, rốt cuộc làm cho bên chương trình chú ý đến bên họ.
Sau khi đọc xong các điều khoản trong bản hợp đồng, Du Linh lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Nhã.
“Chị nghe.

Sao rồi, đã quyết định được chưa?”
“Chị có biết các tiết mục trò chơi mà chương trình sẽ tổ chức gồm những trò chơi gì không? Có cái nào yêu cầu khách mời phải xuống nước không?”
“Chị đã hỏi rồi.

Theo bản kế hoạch của bọn họ thì sẽ có hai trò có nước, trong đó trò yêu cầu phải xuống nước thì dành cho nam, còn trò còn lại thì mực nước chỉ đến cổ chân mà thôi.”
“Vậy được rồi, chị giúp em nhận đi.”
“Ok.”
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Nhã gọi qua cho bên ekip chương trình để hẹn ký hợp đồng, rất nhanh đã hẹn xong.
Một lần nữa cúp điện thoại, Tôn Nhã bất giác nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Du Linh, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ.
Nghe giọng điệu của Du Linh, sao giống như bởi vì biết chương trình sẽ không có nhiều trò chơi yêu cầu xuống nước cho nên cô mới đồng ý vậy.

Nhưng không phải cô rất thích nước sao?
Ý nghĩ này cũng chỉ giây lát thoáng qua trong đầu Tôn Nhã mà thôi.

*
Hôm nay là ngày đầu tiên Du Linh đi quay cho chương trình Thử Tài Sáng Tác.

Trước đó Du Linh đã được cho biết bọn họ mời tổng cộng sáu người tính cả cô, ba nam ba nữ.

Chương trình dự kiến quay ba kỳ, chia thành sáu tập, trong đó có hai kỳ là thi đấu đội và kỳ cuối cùng sẽ thi đấu cá nhân.

Bởi vì đây là mùa đầu tiên của chương trình nên vốn đầu tư không phải là quá lớn, cộng thêm bản chất của chương trình là sáng tác ca khúc kiêm gameshow nên dự định mùa một chỉ làm quy mô thế này.

Sau khi phát sóng, nếu như đạt được kết quả tốt thì bọn họ mới suy tính tiếp cho các mùa sau, và quy mô của các mùa ấy.

Ngoài ra, ekip chương trình cũng nói, nếu sáu tập kia được hưởng ứng tốt thì bọn họ sẽ suy nghĩ đến việc làm thêm một buổi biểu diễn trực tiếp cho sáu khách mời sau khi chương trình kết thúc.
Để tăng thêm phần thú vị và sức hút cho show, sáu khách mời đều là những ca sĩ và idol lưu lượng.

Bọn họ đều có năng khiếu trong lĩnh vực âm nhạc, nhưng riêng phần kinh nghiệm về sáng tác thì lại không nhiều.
Bên phía khách mời nữ, ngoài Du Linh ra thì còn có Luna, một thành viên của nhóm nhạc nữ Space debut được gần năm năm nhưng vẫn đang cực kỳ nổi, và người quen đến không thể quen hơn, An Mỹ Kỳ.
Lúc nhìn đến cái tên này, Du Linh đã quyết định sẽ xem như chương trình này chỉ có năm khách mời mà thôi.

Cô đương nhiên sẽ không vì cô ta mà bỏ lỡ cơ hội này, huống chi cô ta không biết gì cả, chỉ đơn thuần nghi ngờ cô có bí mật mà thôi.

Ở trong cái giới này, có cái nghi ngờ đó không phải chuyện gì lạ.
Về phía khách mời nam, người thứ nhất là Doãn Hựu Đình, nam ca sĩ solo, ra mắt đã được ba năm, lúc mới ra mắt đã gây được tiếng vang rất lớn bởi ngoại hình xuất sắc cùng với giọng hát ấm áp đặc biệt của mình.

Người thứ hai là Jun, nhóm trưởng của nhóm nhạc nam ACE, debut trước Du Linh năm tháng, so với Doãn Hựu Đình thì có vẻ ngoài tươi sáng non nớt hơn; và người thứ ba là Mặc Sinh, bước ra từ cuộc thi sinh tồn, sinh hoạt trong nhóm nhạc nam được một năm thì nhóm tan rã do hết hợp đồng, từ đấy đi theo hướng solo, nhưng cũng chỉ mới được vài tháng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui