Ánh mắt Hoắc Đình Quân bỗng hóa mềm mại nhu hòa đến cùng cực, còn trái tim thì lại sung sướng đến run rẩy.
Anh nâng khuôn mặt mèo hoa của cô lên, dưới ánh mắt tràn ngập áy náy và hổ thẹn của cô, anh dịu dàng cúi xuống.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Hoắc Đình Quân nhìn vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt cô, nhìn đến khóe mắt sưng đỏ vì khóc của cô, trong lòng bỗng ngứa râm ran, nhỏ giọng nói, “Không sao cả, em nói không sai mà.
Nếu như khi ấy anh thật sự làm chuyện đó với cô ta, vậy cũng là do anh không đủ đề phòng cô ta, không đủ nghị lực để giữ tỉnh táo, đến người mình yêu cũng không phân biệt được, đều là lỗi của anh.
Tiểu Linh, nếu em không thể rộng lượng được, vậy thì em cứ ích kỷ đi, anh cho phép.
Anh muốn em ích kỷ với anh, anh thích điều ấy, anh thích sự chiếm hữu em dành cho anh.”
Thẩm Lan Linh ngơ ngác vài giây, đột nhiên lại òa khóc lần nữa, chui vào trong lòng anh.
“Huhuhu, Đình Quân ca ca…!!!”
Toàn thân Hoắc Đình Quân khẽ cứng lại.
Giây sau, Thẩm Lan Linh lại bị kéo ra khỏi lồng ngực anh, một nụ hôn vội vàng rơi xuống.
Khác với vừa rồi, nụ hôn lần này của anh vừa mãnh liệt lại vừa nồng nhiệt, mang theo dục vọng và ham muốn của anh, tựa như anh đang muốn gửi đến cô toàn bộ cảm xúc của anh thông qua nụ hôn này.
Hơi thở của Thẩm Lan Linh ngày càng gấp gáp.
Hoắc Đình Quân ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên trên hai chân mình.
Hai thân thể dán sát lại nhau, thật chặt, tựa như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, lại cũng giống như muốn cô cảm nhận được cô đã tác động đến anh như thế nào, khiến cơ thể anh biến hóa như thế nào vì cô.
Một lúc lâu sau, Hoắc Đình Quân mới buông cô ra.
Thẩm Lan Linh mềm nhũn gục đầu lên ngực anh, nơi gò má đỏ ửng là vệt nước mắt đã khô, hai cánh môi vì bị anh ‘bắt nạt’ mà trở nên vừa sưng vừa đỏ, ướt át vô cùng.
Anh chỉ vừa liếc mắt một cái, nơi nào đó lập tức phản ứng càng thêm dữ dội, khiến cho vẻ mặt cô càng thêm đỏ hơn, tràn đầy vẻ xấu hổ và quẫn bách.
Hoắc Đình Quân ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái di ở khóe mắt đỏ hoe của cô như đang vuốt ve trân bảo của đời mình, trong giọng nói tràn đầy sự chưa thỏa mãn, khàn khàn nói, “Có biết vì sao anh không muốn em gọi anh là ca ca không?”
Đầu óc Thẩm Lan Linh vẫn còn đang lơ mơ, nghe anh hỏi thì ngơ ngác nhìn anh, không nghĩ sâu xa gì trả lời, “Bởi vì anh không muốn làm anh trai em?”
Hoắc Đình Quân nhếch môi, nhẹ cắn lên môi cô một cái, không nói cho cô biết cô trả lời đúng hay không mà lại chuyển chủ đề, “Nhưng nếu em thích gọi anh là ca ca như vậy, đợi sau này đến thời điểm thích hợp, anh sẽ để em gọi đủ.”
*
Bởi vì chính phủ không muốn dấy lên bất an trong lòng người dân về người sở hữu tinh thần lực cấp S nên chuyện xảy ra khi đó đã được ém nhẹm, mọi chuyện xoay quanh Hoa Lan Ninh đương nhiên cũng bị giấu kín.
Chỉ là, dù kín thế nào thì thân là cha mẹ của Hoắc Đình Quân, hai vợ chồng Hoắc gia đương nhiên phải được quyền biết.
Hoắc phu nhân khi biết chuyện đã cực kỳ kinh ngạc, không thể nào tin nổi Hoa Lan Ninh lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, hãm hại con trai và con dâu tương lai của bà.
Kinh ngạc trôi qua, lửa giận thay thế, bà liền cố ý nghe ngóng xem kết cục của cô ta sẽ như thế nào.
Ban đầu, bà nghe được cô ta và cả tên đồng bọn kia sẽ bị trừng phạt theo pháp luật.
Tên đồng bọn kia chỉ là hãm hiếp không thành, ngồi tù vài năm mà thôi; Hoa Lan Ninh lại không như thế.
Cô ta vừa là chủ mưu vụ cưỡng hiếp, vừa hạ thuốc cho người có tinh thần lực cấp S; nếu Thẩm Lan Linh không kịp thời ra tay, hậu quả nghiêm trọng đã có thể xảy ra.
Vì vậy, lúc trước Hoắc phu nhân đã nghe được phong thanh rằng Hoa Lan Ninh sẽ bị phạt tù ít nhất hai mươi năm.
Ai ngờ hôm nay, bà lại nghe được tin tức mới, tâm tình nhất thời lẫn lộn, cuối cùng chỉ biết thở dài, cảm thán một câu,“Đúng là nhân quả tuần hoàn mà.”
Lúc Thẩm Lan Linh trở về từ trường học, Hoắc phu nhân nghĩ chuyện này dù sao cũng có liên quan đến cô, liền nhịn không được kể cho cô nghe tin tức mình vừa mới nhận được.
“Sao cơ ạ?! Chị ta vậy mà lại bị…”
Sau khi thông qua vệ sĩ để truyền lại ý muốn của mình cho chính phủ, Thẩm Lan Linh liền không quan tâm đến Hoa Lan Ninh nữa, một lòng chú ý đến chuyện thi cử của bản thân.
Bây giờ biết một tin này, cả người Thẩm Lan Linh liền ngây ra, nhất thời không thể nào tin nổi.
Chuyện này cũng quá hoang đường rồi đi? Chính phủ làm ăn kiểu gì mà lại…
Bỗng nhiên, một tia sáng xẹt qua đầu cô.
Cô điều chỉnh lại sắc mặt của mình, tiếp tục trò chuyện với Hoắc phu nhân vài câu nữa rồi mới tìm cớ trở về phòng.
Thế nhưng, bởi vì hiện tại đã qua một lúc cho nên tâm trạng của cô đã bình ổn lại, không còn quá xúc động muốn liên lạc với Hoắc Đình Quân ngay lập tức nữa.
Dù sao mấy ngày nữa khi điểm thi của cô ra, nhà trường xác định cô đủ điều kiện để tốt nghiệp, chính phủ sẽ lập tức ôm cô vào trong quân khu ngay thôi.
Đến lúc đó, cô liền có thể trực tiếp đối mặt với anh mà hỏi.
*
Một tuần sau, Thẩm Lan Linh thuận lợi tiến vào quân khu thành phố A.
Sau khi đến gặp người đứng đầu của quân khu để tiếp nhận công việc, Hoắc Đình Quân dẫn cô về ký túc xá của đội mình.
Bởi vì thân phận đặc biệt, Thẩm Lan Linh được phân cho một phòng riêng, lại còn nằm cạnh căn phòng của Hoắc Đình Quân nữa.
Hành lý của Thẩm Lan Linh không nhiều, hai người cùng bắt tay vào dọn dẹp, khoảng nửa tiếng sau đã xong.
Thẩm Lan Linh rót cho bản thân và Hoắc Đình Quân hai ly nước rồi mang đến bên chiếc bàn nhỏ trong phòng, đưa một ly cho anh.
“Anh vất vả rồi, cám ơn anh nhé!”
Hoắc Đình Quân nhận lấy ly nước, nhướng mày mang theo ý cười hỏi lại, “Em cám ơn bằng một ly nước sao?”
Thẩm Lan Linh chớp chớp mắt, giây sau bỗng chồm tới, hôn chụt một cái lên môi anh, “Thế này đã đủ chưa?”
Hoắc Đình Quân bật cười, vui vẻ xoa đầu cô.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Lan Linh mới đi vào chủ đề chính, “Hôm bữa, em nghe mẹ anh nói về Hoa Lan Ninh…”
Cô ngừng một chút, quan sát nét mặt của Hoắc Đình Quân, nhưng anh lại vẫn như không có chuyện gì, lại còn “hửm” một tiếng.
“Dì bảo, vào ngày cuối cùng cô ta ở trại tạm giam, đã bị người… cưỡng.
Thủ phạm thế nhưng lại là đồng phạm của cô ta.
Anh có biết gì về chuyện này không?”
Hoắc Đình Quân xoay nhẹ ly nước trong tay, một bên âm thầm phóng thích tinh thần lực tạo thành lớp chắn bao quanh căn phòng này, một bên mỉm cười ý vị hỏi cô, “Em cho rằng chuyện này có liên quan đến anh?”
Thẩm Lan Linh bị anh hỏi, ngại ngùng vân vê ngón tay, “Thì… không phải do lúc trước anh bảo… nam thì thiến, nữ thì ăn miếng trả miếng sao…”
Hoắc Đình Quân gật gù, “Ừm, đúng là anh đã nói như vậy.”
Thấy anh không có ý tức giận, Thẩm Lan Linh thả lỏng, nói tiếp, “Thì đấy.
Mà lúc đó em thấy anh có vẻ nghiêm túc lắm, cho nên…”
Hoắc Đình Quân lại gật đầu, “Đúng là lúc đó anh rất nghiêm túc.”
“Vậy thật sự là anh sao?” Thẩm Lan Linh gấp gáp hỏi.
Hoắc Đình Quân thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô, “Em sẽ sợ anh sao?”
Thẩm Lan Linh lập tức hiểu đây là anh đang gián tiếp thừa nhận, không khỏi quýnh lên, đánh lên cánh tay anh một cái, “Sợ gì chứ? Em là đang lo cho anh đấy! Em biết anh làm thế là vì em, nhưng chị ta lại là bạn thân của Tần Đông Vũ.
Anh làm như vậy, lỡ như anh ấy biết, hai người vì thế mà cãi nhau thì làm sao bây giờ?”
Biết cô không sợ mình, Hoắc Đình Quân liền thoải mái trở lại, trả lời cô, “Cho nên anh đâu có để cho người khác biết đâu.”
“Anh…” Thẩm Lan Linh không ngờ anh sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, “Tạm thời bỏ Tần Đông Vũ qua một bên đi, vậy còn chính phủ thì sao? Nếu bọn họ tra ra được anh, cho dù anh là cấp S, bọn họ cũng không thể nào không làm gì anh được.”
Hoắc Đình Quân mỉm cười, xoa đầu cô trấn an, “Em yên tâm đi, anh làm rất cẩn thận.
Cho dù bọn họ có đoán ra được cũng sẽ không tìm được chứng cứ đâu.”
Anh đã nói như vậy, cô còn có thể làm gì nữa chứ? Thẩm Lan Linh chỉ có thể buông tha chuyện này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, khoanh tay mím môi quay đầu sang một bên, tạm thời không muốn để ý đến anh nữa.
Hoắc Đình Quân biết cô là đang giận mình không thèm để ý đến sự an toàn của bản thân, trong lòng vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành cô.
Cơn giận của Thẩm Lan Linh đến nhanh mà đi cũng nhanh, không lâu sau cô đã nguôi giận.
Tính Thẩm Lan Linh vốn đã lạc quan, lúc này cũng vậy, thấy không thay đổi được gì, Thẩm Lan Linh bèn chuyển hướng quan tâm của mình sang một góc độ khác.
“Nhưng mà anh làm cách nào để khiến tên đó ra tay với Hoa Lan Ninh vậy?”
Thấy cô bắt đầu nguôi giận, Hoắc Đình Quân đương nhiên sẽ không lại chọc giận cô lần nữa, bèn thành thật kể lại đầu đuôi kế hoạch của mình cho cô nghe.
Nói một cách đại khái thì chính là, anh không làm tôi sẽ ra tay với gia tộc anh, anh làm thì tôi sẽ bỏ qua, tùy anh chọn.
Tên kia còn có sự lựa chọn sao? Dĩ nhiên là không, một mình hắn vào tù thì thôi, sao có thể để gia tộc vì mình mà bị phá sản được chứ? Nghĩ đến nếu lúc trước mình thành công cưỡng hiếp Thẩm Lan Linh, kết quả cũng sẽ tương đương với hiện tại cưỡng hiếp Hoa Lan Ninh mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn ta liền hạ quyết định.
Hỏi hắn làm thế nào mà ra tay trót lọt sao? Chính hắn cũng không biết.
Hoắc Đình Quân đã nói rồi, hắn chỉ việc làm, còn lại không cần quan tâm, cho nên khi đó, hắn quả thật cứ vậy mà thôi, thế nhưng không ngờ lại thành công thật, thậm chí mọi chuyện xong xuôi hết rồi mới có người tìm đến.
Vốn Hoắc Đình Quân còn tính bỏ thuốc cho Hoa Lan Ninh, nhưng cuối cùng anh lại thôi.
Thuốc ấy khiến cho người khác mơ màng, nếu như Hoa Lan Ninh trúng thuốc xong, trong lúc làm với kẻ kia lại tưởng tượng thành làm với anh, anh chỉ sợ mình sẽ tự ghê tởm bản thân đến chết mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...