Đối với yêu cầu của Hoa Lạc, Thẩm Lan Linh đương nhiên không thể nào đáp ứng.
Nếu cô đáp ứng, vậy không phải là chính cô tận tay dâng Hoắc Đình Quân lên cho Hoa Lan Ninh sao!
Cho nên, ngoài mặt thì Thẩm Lan Linh giả vờ như đang đắn đo, trong nội tâm lại cố gắng suy nghĩ xem bản thân nên nói thế nào để lừa được hai chị em Hoa gia này cùng đi với nhau.
Nhưng hiển nhiên, Hoa Lan Ninh cũng sẽ không để cho cô có cơ hội ấy.
“Lão Hoắc, nếu hai em ấy đã đi chung với nhau rồi, vậy em đi chung với anh nhé?”
Dòng suy nghĩ của Thẩm Lan Linh tức khắc bị cắt đứt.
Cô vội vàng nhìn qua Hoắc Đình Quân, có chút căng thẳng chờ đợi anh trả lời.
Hoắc Đình Quân thoáng nhìn qua cô, cảm thấy dường như bản thân còn đọc ra được ý ‘đe dọa’ của cô từ trong ánh mắt ấy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Thế nhưng biểu cảm trên mặt anh lại mềm mại xuống đôi chút, khiến cho Hoa Lan Ninh ảo tưởng rằng anh không có phản cảm với đề nghị của mình.
Đáy lòng cô ta lập tức dâng lên một cỗ mong chờ.
Hoắc Đình Quân chuyển ánh mắt qua Hoa Lan Ninh, hỏi cô, “Em muốn đi dạo hồ không?”
Thẩm Lan Linh nghe vậy, nắm tay khẽ siết chặt lại, nghi hoặc lo âu lại khẩn trương nhìn anh.
Anh sẽ không thật sự đồng ý đi với cô ta đó chứ!!
Hoa Lan Ninh khấp khởi vui mừng vội gật đầu, “Muốn ạ!”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Em lừa anh làm gì chứ? Anh muốn đi dạo hồ sao? Chúng ta cùng đi thuê thuyền nhé?” Hoa Lan Ninh kìm nén sung sướng trong lòng, rạo rực hỏi anh.
Ngay tại lúc cô ta cho rằng cuối cùng anh cũng đã mở lòng với cô ta hơn chút, chịu cải thiện thái độ với cô ta hơn chút, thì đột nhiên cô lại thấy anh lắc đầu.
“Không, anh muốn đạp xe đạp.”
Vẻ vui mừng rạng rỡ trên mặt Hoa Lan Ninh nháy mắt tan vỡ.
Cô ta sững sờ nhìn anh, giống như không kịp phản ứng trước sự chuyển biến đột ngột của tình huống này.
Thẩm Lan Linh đứng ở một bên, nghe được một câu này không nhịn được vội đưa tay gãi mũi, vụng trộm che giấu đi khóe miệng đang cứ giương lên của mình.
Tâm trạng thấp thỏm mới khi nãy nháy mắt cũng tan biến.
Hoắc Đình Quân thu hết phản ứng của Thẩm Lan Linh vào mắt, đầu ngón tay lại chợt cảm thấy có chút ngứa.
Anh nhìn Hoa Lan Ninh vẫn còn đang đứng hình trước mặt mình, lạnh nhạt đề nghị, “Hai chị em em đều đã muốn đi dạo hồ, vậy thì hai người đi chung với nhau đi.
Vừa vặn chỉ có Lan Linh là có hứng thú với đạp xe đạp, anh sẽ đi cùng với cô ấy.”
Nói xong, anh đánh ánh mắt sang Thẩm Lan Linh ra hiệu rồi cất bước rời đi.
Thẩm Lan Linh không thèm quan tâm đến động tác muốn nói gì đó của Hoa Lạc, lập tức đuổi theo sau anh.
Hoa Lan Ninh lúc này sao còn không nhận ra được là mình bị hố? Cô ta nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa, nắm tay siết chặt lại, phẫn nộ đến run cả người.
Hoắc Đình Quân bình thường lạnh lùng hờ hững như vậy, nay lại vì con nhỏ đó mà gài bẫy cô ta!!
Rốt cuộc con ả đó có chỗ nào tốt mà anh phải hạ mình làm ra loại hành động như vậy chứ!!!
“C—chị…” Nhìn vẻ mặt âm u cay nghiệt của Hoa Lan Ninh, Hoa Lạc sợ sệt lắp bắp gọi.
Hoa Lan Ninh trừng phắt sang cô ta, đổ hết mọi lỗi lên đầu cô ta, “Có mỗi một chuyện mà cũng làm không xong! Không phải em là bạn cùng phòng của cô ta sao!”
“Em… em cũng đâu ngờ được cô ta sẽ nói như vậy…”
Không phải chị cũng không ngờ được Hoắc thiếu sẽ nói như vậy sao…
Hoa Lan Ninh phẫn hận cắn chặt môi, vài giây sau lại trừng cô ta hỏi, “Chuyện ca hát kia, em chắc chắn mình không nghe lầm?”
Hoa Lạc vội vàng gật đầu, khẳng định, “Em chú ý thấy mỗi khi em đi tắm thì ở bên ngoài cô ta đều giống như đang nói chuyện với ai đó, cho nên hôm kia mới lén lút dùng tinh thần lực thăm dò.
Em làm rất cẩn thận, với lại còn là lần đầu tiên, cho dù khi đó bị cô ta phát hiện thì cô ta cũng không thể kịp thời thay đổi được.”
Tối thứ năm đó, cô ta vừa dùng tinh thần lực thăm dò liền nghe được Thẩm Lan Linh đang hát một ca khúc nào đấy.
Vừa mới nghe được vài giây thì bài hát đã kết thúc, sau đó cô ta liền nghe thấy Thẩm Lan Linh gọi một tiếng ‘Đình Quân ca ca’.
Thời gian ngắn như vậy, không thể nào là do Thẩm Lan Linh phát hiện ra cô sử dụng tinh thần lực nên mới cố ý lừa dối được.
Với lại, Thẩm Lan Linh giả vờ là đang hát cho Hoắc Đình Quân nghe để lừa dối cô để làm gì chứ?
Hoa Lan Ninh nghe Hoa Lạc kể rõ chi tiết hôm đó, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Tối nào Hoắc Đình Quân cũng nghe Thẩm Lan Linh hát, vậy tại sao khi cô ta gửi tin nhắn thoại cho anh thì anh lại không có lấy một tia phản ứng nào? Giọng hát của cô ta cũng đâu có tệ?
Chẳng lẽ chỉ có Thẩm Lan Linh hát mới được sao?
Nghĩ như vậy, Hoa Lan Ninh lại càng thêm ghen ghét Thẩm Lan Linh.
*
Ở bên này, Thẩm Lan Linh đi cùng với Hoắc Đình Quân đến chỗ người máy để thuê hai chiếc xe đạp.
Trong lúc chờ anh hoàn thành thủ tục đăng ký, Thẩm Lan Linh không nhịn được bảo.
“Lúc nãy anh nói như vậy làm em cứ tưởng là anh thật sự định đi cùng học tỷ chứ.”
Hoắc Đình Quân thoáng liếc qua cô, giây sau đã tập trung lại trên màn hình trước mặt, vừa tiếp tục hoàn thành thủ tục vừa trả lời, “Không phải đã hứa với em rồi sao?”
Thẩm Lan Linh hơi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai mà biết được chứ…”
“Hửm?” Hoắc Đình Quân không nghe rõ.
Thẩm Lan Linh đương nhiên không dám nói lại, nếu để anh nghe được lỡ anh đoán được gì thì sao, cho nên cô vội lắc đầu, tươi cười chuyển chủ đề.
Hoàn tất thủ tục, người máy dẫn bọn họ đến chỗ để xe đạp.
Trong hệ thống đã cập nhật thông tin thuê mượn của bọn họ, Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh chỉ cần lựa chọn cho mình chiếc xe đạp phù hợp, sau đó nhập dấu vân tay của mình vào liền có thể sử dụng chiếc xe đạp đó.
Trên chỗ tay lái của mỗi chiếc xe đạp đều gắn một màn hình cảm ứng nhỏ, có kết nối với mạng.
Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh ở trên đó tìm được bản đồ dành cho xe đạp ở trong khu An Hương, sau khi thảo luận sơ qua thì chốt được tuyến đường, bắt đầu đạp.
Thẩm Lan Linh đã rất lâu rồi chưa đạp xe đạp nên lúc đầu không quen lắm, nhưng rất nhanh cô đã tìm được cảm giác, tư thế dần dần ổn định, không còn xiêu vẹo nữa.
Hai người một trước một sau đạp xe dọc theo con đường thoáng đãng trong khu du lịch.
Gió nhẹ thổi ngược ra sau, mang theo nhiệt độ mát mẻ của mùa thu làm cho lòng người khoan khoái bình yên lạ.
Hai người họ là muốn đạp xe ngắm cảnh nên tốc độ cũng thong thả, vừa đạp vừa ngắm cảnh sắc thiên nhiên độc đáo của An Hương, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu.
Lúc đạp vòng quanh hồ An Hương, Thẩm Lan Linh tinh mắt nhìn thấy được thuyền của Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y, thử vươn tay vẫy vẫy với bọn họ.
Tần Đông Vũ cũng chú ý đến bên này, hào hứng giơ một mái chéo lên vẫy lại.
Tình Nhụy Y trễ một giây rồi cũng vẫy theo.
“Đình Quân ca ca, Tần Đông Vũ với Tình học tỷ đang chào bọn mình kìa!” Thẩm Lan Linh quay sang anh vui vẻ nói.
“Ừm,” Hoắc Đình Quân gật nhẹ đầu, cũng không giống như cô làm ra động tác vẫy chào gì.
Nhìn cô hưng phấn vẫy tay với bọn họ, khóe môi anh mơ hồ cong lên đôi chút.
Đạp thêm một lúc thì nhìn thấy thuyền của hai chị em Hoa gia, nhưng lần này Thẩm Lan Linh lựa chọn mù có chọn lọc, không làm ra phản ứng gì; Hoắc Đình Quân cũng không nói gì.
Hoa Lan Ninh từ giữa hồ nhìn đến hai người họ song song đạp xe đạp với nhau tựa như đôi tình nhân, ghen ghét đến mức muốn quăng cả mái chèo.
Cô ta cố gắng nhịn xuống, chờ đến khi hai người họ đạp đến vị trí đối diện với mình thì giả bộ hào hứng vươn tay vẫy vẫy.
Thế nhưng, không biết là vì khoảng cách quá xa khiến bọn họ không chú ý đến hay sao mà bọn họ lại cứ thế lướt ngang qua cô ta, chớp mắt đã đạp hết hồ An Hương, theo con đường dần dần tiến vào trong núi.
Hoa Lan Ninh giận đến mức giơ tay đập mái chèo xuống, khiến cho nước hồ bắn ngược lên về phía cô ta và Hoa Lạc.
Hoa Lạc giật mình, cũng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể hoảng hốt vội vàng giơ tay che chắn.
*
Hoa Lan Ninh là tiểu thư dòng chính Hoa gia, lại có tinh thần lực cấp A, từ trước đến nay đều luôn là đối tượng được săn đón và ngưỡng mộ, dẫn đến lòng tự trọng và kiêu ngạo của cô ta không hề thấp.
Cho dù cô ta thích Hoắc Đình Quân thì cũng sẽ không làm ra loại hành động mặt dày hay biểu lộ quá rõ ràng; vì vậy ngay từ lúc Hoắc Đình Quân nói sẽ chung nhóm với Thẩm Lan Linh đạp xe đạp, cô ta liền tự xác định cả ngày hôm nay của mình sẽ không còn cơ hội đi riêng với anh nữa.
Tuy là đã cam chịu, nhưng khi cô ta và Hoa Lạc chèo thuyền dạo hồ xong lên bờ, chuyển sang hoạt động đạp xe đạp, đạp ngang qua hồ An Hương thấy Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh đang cùng chèo thuyền thì cô ta vẫn không nhịn được tức giận và ghen ghét chua ngoét ở trong lòng mình.
Mọi người dành ra cả buổi sáng để chơi, tuy rằng chia thành ba nhóm nhỏ nhưng cuối cùng ai cũng đều thử qua tất cả các hoạt động mà khu du lịch có.
Tầm một giờ trưa, sáu người trở về biệt thự tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ đồ khác cho nhẹ nhàng khoan khoái rồi mới cùng đến nhà hàng của khu du lịch để ăn trưa.
Bởi vì sáng hoạt động nhiều nên ai nấy đều rất đói, ăn đến no căng.
Cộng thêm đột ngột vận động với cường độ lớn dẫn đến cơ bắp bắt đầu kháng nghị, toàn thân ê ê ẩm ẩm, cho nên sau khi ăn trưa xong, mọi người lại giống như hôm qua, trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Đến giờ chiều, bốn người còn lại mang theo trò chơi sang nhà Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân tụ tập, như hôm qua cùng nhau chơi board game.
Mọi người chơi hăng say, lại thêm trưa ăn trễ nên tối cũng ăn trễ hơn một chút, hơn bảy giờ mới lục đục gọi xe để ra nhà hàng dùng bữa.
Tối qua ăn BBQ, tối nay bọn họ liền ăn lẩu.
Tiết trời mùa thu vốn đã se lạnh, nơi này còn có một cái hồ lớn như vậy nên nhiệt độ buổi tối khá thấp, cực kỳ thích hợp để ăn lẩu.
Bữa lẩu này không biết đến khi nào mới có thể ăn lại, dù sao cũng đã bao trọn, bọn họ liền chọn loại lẩu chín ngăn.
Mỗi một vị lẩu đều có sự đặc trưng rõ rệt, có cay có không cay, có thanh đạm có đậm đà, có chay có mặn, đủ cả.
Sáu người ngồi ở chiếc bàn hình chữ nhật, vị trí ngồi không khác gì hôm qua, vui vẻ hăng say vừa ăn vừa uống.
Đến hơn chín rưỡi bữa tối mới kết thúc.
Bởi vì cả chiều hôm qua và hôm nay mọi người vì mải mê chơi trò chơi mà quên mất chuyện đi ngắm cảnh hoàng hôn, hiện tại chỉ còn lại một ngày cuối cùng, mọi người liền thỏa thuận nhất định sáng mai phải đi xem cảnh bình minh.
Vì thế mà lúc này cũng không có ai đưa ra đề nghị gì nữa, đều thống nhất cùng nhau trở về biệt thự để nghỉ ngơi sớm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...