Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Động tác lau tóc của Hoắc Đình Quân khẽ ngừng một giây, sau đó đã lại như thường.

Anh xoa xoa nốt mấy cái rồi đứng dậy, bước vào trong phòng tắm.

Lúc đi ngang qua Tần Đông Vũ, anh nói, “Cô ấy một mình đến đây.”
Tần Đông Vũ nhìn bóng dáng anh khuất ở sau ngưỡng cửa phòng tắm; mấy giây sau, tiếng máy sấy tóc từ trong ấy truyền ra ngoài.
Anh thầm thở dài trong lòng, nhắn tin báo kết quả với Hoa Lan Ninh.
“Anh đã nói chuyện với lão Hoắc rồi, cậu ấy vẫn không đồng ý.

Nhưng mà anh biết nguyên nhân, cũng biết cách khiến cậu ấy thay đổi ý định.”
Hoa Lan Ninh dường như trả lời lại ngay lập tức, “Cách gì?”
“Rủ Thẩm Lan Linh cùng đi.”
Lần này, Hoa Lan Ninh mất rất lâu mới nhắn lại.
“Vậy thì thêm cả cô ấy đi.

Em cũng sẽ rủ Lạc Lạc đi cùng.”
Tần Đông Vũ khẽ nhíu mày, “Thêm cả Hoa Lạc? Vậy có nhiều quá không?”
Ngoại trừ Hoa Lan Ninh và Thẩm Lan Linh, ba người còn lại chẳng ai thân thiết với Hoa Lạc cả.
“Nhiều gì chứ? Lão Hoắc muốn thêm Thẩm Lan Linh, anh thì muốn thêm Y Y, vậy em muốn thêm Lạc Lạc thì có sao? Công bằng mà.”
Nhìn thấy câu này, trên trán Tần Đông Vũ như xuất hiện mấy vạch đen.
Gì mà anh muốn thêm Y Y chứ? Quả thật anh có ý với Tình Nhụy Y, nhưng cô ấy ban đầu đã có trong danh sách đi chơi rồi có được không! Huống chi anh biết thừa, Hoa Lan Ninh muốn Hoa Lạc đi cùng là vì muốn có thêm một người giữ chân Thẩm Lan Linh, để cô có cơ hội ở riêng với Hoắc Đình Quân mà thôi.
Nhưng biết thì biết, Tần Đông Vũ vẫn không có cách nào phản bác hay từ chối, một phần vẫn là vì không nỡ, dù sao Hoa Lan Ninh cũng là thanh mai trúc mã của anh.


Cho nên, anh chỉ đành đồng ý.
Đợi đến lúc Hoắc Đình Quân sấy tóc xong trở ra, Tần Đông Vũ liền thông báo, “Lão Hoắc, tớ với Tiểu Ninh đã bàn bạc rồi.

Bởi vì Thẩm Lan Linh mới đến thành phố A, mà Hoa Lạc vừa là bạn cùng phòng của em ấy, vừa là em họ thân thiết của Tiểu Ninh, chuyến đi chơi này chúng ta sẽ rủ thêm cả hai người bọn họ.

Tổng cộng sáu người.

Thế nào? Lần này cậu đồng ý đi chứ?”
Hoắc Đình Quân hơi nhíu mày nghi ngờ nhìn anh.

Sao mới có mấy phút mà kế hoạch đã thay đổi nhiều vậy?
Tần Đông Vũ ra vẻ thản nhiên, thuyết phục, “Thẩm Lan Linh mới đến đây, chắc là vẫn chưa được đi chơi đâu trong thành phố A.

Cậu không muốn dẫn em ấy đi thăm thú nơi này một chút sao?”
Hoắc Đình Quân suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng đồng ý, “Để cuối tuần này tớ hỏi ý em ấy.”
“Ok, báo lại tớ kết quả vào tuần sau nhé, để tớ còn kịp thời điều chỉnh với bên kia.”
“Ừm.”
*
Chiều hôm sau, Thẩm Lan Linh chờ Hoắc Đình Quân học xong tiết cuối cùng rồi cùng anh trở về Hoắc gia.

Hoắc Đình Quân vốn định hỏi cô về chuyện đi chơi, không ngờ vừa mới lên xe anh đã thấy cô nhắm mắt dưỡng thần mất rồi.

Nhìn ra được thần sắc uể oải ở trên gương mặt cô, anh đành từ bỏ ý định, để cho cô nghỉ ngơi.

Cũng không biết một sinh viên năm nhất như cô thì có thể học những gì mà lại mệt thành như vậy nữa.
Về đến Hoắc gia, có lẽ là vì bản tính cô như vậy, hoặc là vì không muốn để cho mẹ anh lo lắng, vừa mới bước vào nhà anh đã thấy cô tươi tỉnh trở lại, rôm rả trò chuyện cùng bà.

Hoắc lão gia giờ này vẫn còn đang tăng ca trên công ty, bữa tối chỉ có ba người họ cùng ăn.

Sau khi dùng bữa xong, thấy hai người họ có vẻ như còn sẽ nói chuyện với nhau thêm một lúc lâu nữa, Hoắc Đình Quân bèn trở về phòng trước, định bụng lát rồi lại tìm Thẩm Lan Linh sau.
Trong lúc chờ đợi, Hoắc Đình Quân tranh thủ hoàn thành bài tập giáo sư giao.

Không ngờ lần tiếp theo anh chú ý đến thời gian thì lại đã hơn tám giờ rồi, bèn đứng lên qua tìm Thẩm Lan Linh.
*
Thẩm Lan Linh nửa tiếng trước mới tắm xong, chợt nhớ đến áo choàng tắm mình mua lúc trước nhưng mãi vẫn chưa sử dụng, hôm nay hứng lên liền lấy ra mặc thử.

Là sản phẩm chuyên cho da nhạy cảm, chất lượng của chất liệu và độ mềm mại của nó là không thể nghi ngờ.

Thẩm Lan Linh vừa mặc lên liền thấy êm ái thoải mái không lời nào tả nổi, liền cứ mặc như vậy ngồi vào bàn, lấy ra máy tính bảng và bút cảm ứng, tiếp tục với bản thiết kế cơ giáp của mình.
Có một bộ phận này cô bị mắc kẹt đã lâu, mãi vẫn chưa tìm ra được phương án phù hợp để tối ưu hóa nó.

Đương lúc cô còn đang vắt óc ra mà suy nghĩ, hai tiếng gõ cửa nhịp nhàng bỗng vang lên, cô vô thức hỏi vọng ra, “Ai đấy ạ?”
“Là anh.”
Vừa nghe thấy câu trả lời của đối phương, hai mắt Thẩm Lan Linh tức khắc sáng bừng lên.

Mặc kệ cái gì bộ phận cái gì tối ưu, cô nhanh chóng vứt bút xuống bàn rồi chạy ùa ra mở cửa, “Đình Quân ca ca! Anh đến tìm em có chuyện gì ạ?”

Vừa nhìn rõ bộ dáng của Thẩm Lan Linh, đầu óc Hoắc Đình Quân liền trắng bóc, ngơ ngẩn nhìn cô.
Nhận ra phản ứng của anh không được bình thường, Thẩm Lan Linh bất giác theo tầm mắt anh mà nhìn xuống người mình.

Giây sau, mặt cô đỏ bừng lên, hốt hoảng vừa đóng cửa vừa nói, “Anh đợi em một chút!!”
Rầm một tiếng, Thẩm Lan Linh xấu hổ cắn môi chạy đến bên tủ quần áo, chọn ra một chiếc váy ngủ trông kín đáo nhất, vội vội vàng vàng thay quần áo.

Thậm chí, vì để yên tâm, cô còn mặc thêm cả áo lót vào.
Đứng trước gương kiểm tra lại trang dung của mình để tránh thất thố lần nữa, nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín của mình, Thẩm Lan Linh xấu hổ không thôi, ảo não ôm lấy mặt mình rầu rĩ ngồi thụp xuống.
Cô phải làm sao bây giờ đây ahhhhhhhh………
Liệu anh có cho rằng cô cố tình mặc như vậy ra gặp anh không? Rồi có cho rằng cô đang cố ý quyến rũ anh không?
Tuy rằng cô cũng muốn làm vậy, nhưng rốt cuộc cô vẫn là không đủ can đảm… Nếu bây giờ mà bị anh hiểu lầm, vậy thì quá oan uổng uất ức rồi…
Thẩm Lan Linh khóc không ra nước mắt.
Mặc dù hiện tại cô rất không dám đối mặt với anh, nhưng lại nghĩ anh đang ở ngoài chờ mình, cô chỉ có thể cố gắng vực dậy tâm tình mình.

Thẩm Lan Linh đứng lên, nhìn mình ở trong gương, cô vỗ nhẹ hai bên má để cổ vũ bản thân, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi về phía cánh cửa.
Không sao đâu! Lúc trước không phải anh ấy cũng mặc áo choàng tắm ra gặp mình sao? Nếu có vấn đề thì cũng là anh có vấn đề trước!
Nghĩ như vậy, Thẩm Lan Linh dứt khoát mở cửa ra.
Nhưng đến khi nhìn thấy người bên ngoài rồi, cô lại không nhịn được mà cụp ánh mắt xuống, nho nhỏ hỏi anh, “Đình Quân ca ca… anh đến tìm em có chuyện gì sao?”
Cũng chính vì vậy, cô không hề thấy được tia sáng khẽ lóe rồi thôi ở nơi đáy mắt anh.
“Còn nhớ vụ đi chơi lễ Quốc Khánh chứ?”
“Nhớ ạ,” Thẩm Lan Linh gật đầu, trong lòng thầm suy đoán không biết anh định nói gì về vấn đề này.
“Em muốn đi không?”
Thẩm Lan Linh không ngờ điều anh muốn nói lại là cái này, nhất thời quên cả xấu hổ mới vừa rồi, kinh ngạc ngẩng phắt đầu nhìn anh, “Sao cơ ạ? Em được đi á?”
“Ừm,” Hoắc Đình Quân gật đầu, “Muốn đi sao?”
“Muốn ạ!!!” Thẩm Lan Linh hưng phấn đáp.
“Được,” Hoắc Đình Quân lại gật đầu, “Vậy tuần sau cùng đi.”
Nói xong, Hoắc Đình Quân xoay người trở về phòng mình.


Thẩm Lan Linh còn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ này nên nhất thời cũng không để tâm đến chuyện anh không chào hỏi gì đã đi, ngược lại còn vui vẻ hưng phấn đóng cửa lại.
Bên kia, Hoắc Đình Quân vừa trở về phòng liền tiến lại giường ngồi xuống, chống nắm tay lên trán nhắm chặt mắt lại.

Theo từng giây trôi qua, đầu lông mày anh dần dần nhíu lại, hai bên khóe môi cũng ngày càng bạnh ra, để rồi cuối cùng, anh bực bội vuốt mặt mình, bực dọc thở ra một hơi.
Không thể được.
Anh không thể lôi hình ảnh lúc nãy ra khỏi đầu mình được.
Rõ ràng cô không hề làm gì cả, chỉ là mặc áo choàng tắm và áo ngủ mà thôi, cũng không hề hở hang gì, ngược lại còn vô cùng kín cổng cao tường, thế nhưng anh lại không có cách nào quên được hình ảnh ấy.

Làn da trắng muốt nổi bật trên lớp vải nhung màu tím, hay là bắp chân thon nhỏ bên dưới làn váy ngủ, cái gì anh cũng không quên được.
Cho dù là làn da hay bắp chân thon nhỏ thì anh đều đã thấy qua, ngày nào cũng thấy qua, nhưng tại sao chỉ là trong một bộ trang phục khác thôi anh liền không có cách nào xóa bỏ nó ra khỏi tâm trí mình được!?
Hoắc Đình Quân với lấy điện thoại, đeo nhanh tai nghe rồi bật đoạn ghi âm mà anh đã nghe vô số lần lên.

Giây sau, một tiếng hát non nớt trong trẻo của trẻ con vang lên, truyền vào tai anh.
Thế nhưng, chưa được hai câu, Hoắc Đình Quân đã hốt hoảng giật phắt tai nghe ra, bực bội ảo não ôm lấy mặt mình.
Không được.
Bên tai là giọng hát non nớt của cô, trong đầu lại cứ chiếu hình ảnh ấy của cô, khiến cho anh cảm thấy càng sai trái tội lỗi.
Thật ra anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện gì đồi bại, chỉ là anh không có cách nào ngừng việc nhớ lại dáng vẻ của cô khi ấy mà thôi.

Nhưng Thẩm Lan Linh gọi anh một tiếng ca ca, anh cũng xem cô như em gái, một người anh trai làm sao có thể cứ nhớ lại bộ dáng em gái mình mặc áo choàng tắm và áo ngủ được chứ!!
Việc không thể điều khiển được tâm trí của bản thân khiến cho tâm tình của Hoắc Đình Quân ngày càng tệ đi.

Những cảm xúc bực bội, tức giận, áy náy và tự trách ngày càng đong đầy trong lòng anh.

Dần dần, tinh thần lực của anh bắt đầu có dấu hiệu không ổn định..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui