Lúc Nguyệt Linh và Gia Luật Quân đến nơi thì Nguyệt Hạo và Mạnh tướng quân đã giao đấu được nửa ngày, cũng vừa vặn nghe được tiếng cười ngông cuồng của đối phương.
“Lão tử khuyên ngươi mau mau đầu hàng đi! Chỉ là một con mèo bệnh mà cũng dám đối kháng với lão tử! Đúng là không biết tự lượng sức!”
Lúc mới giao chiến, hai bên đều ngang tài ngang sức, so đấu qua cả chục chiêu cũng không nhìn ra được là ai hơn ai.
Thế nhưng càng kéo dài, Nguyệt Hạo lại càng yếu thế, ngày càng có vẻ gắng gượng chống đỡ.
Hai người họ kẻ chín người mười, nhìn qua thì có vẻ như không thua kém nhau, nhưng về lâu về dài cách biệt liền rõ ràng.
Nhưng điều này lại không có nghĩa là Nguyệt Hạo yếu hơn hắn.
Xét công bằng mà nói, huyết mạch hổ yêu khiến cho Mạnh tướng quân có một thân sức mạnh hơn người, so với miêu yêu như Nguyệt Hạo thì đúng là đã thắng được một ván.
Nhưng huyết mạch của Mãnh Hoàng trong tộc hổ yêu lại chỉ là loại huyết mạch thấp kém, trong khi huyết mạch của Ngân Nguyệt trong tộc miêu yêu lại là huyết mạch thượng đẳng, chính sự khác biệt về huyết mạch này đã giúp cho Nguyệt Hạo bù lại sự chênh lệch giữa hổ và mèo.
Thế nhưng, Nguyệt Hạo ngay từ đầu đã phải sử dụng yêu lực để phi hành, sau đó cũng đã ra tay đối phó với kha khá binh lính Tây Lâm quốc rồi Mạnh tướng quân mới bắt đầu ra tay.
Nguyệt Hạo lại đang đóng giả tiên nhân, trong quá trình giao đấu luôn phải cẩn thận để phù hợp với hình tượng, mới khiến cho bản thân dần dần bị kẻ đang không có chút kiêng dè gì là Mạnh tướng quân áp chế.
Tuy rằng binh lính hai nước ở bên dưới đang tập trung tinh thần đối phó với kẻ địch nên không thể theo dõi trận đấu giữa bọn họ, nhưng Nguyệt Hạo biết trận chiến này giữa hắn và Mạnh tướng quân ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng đến binh lính.
Vì vậy, tuy lúc này hắn đã thầm đoán được nếu bản thân không tìm ra được cách gì thì sẽ phải thua không thể nghi ngờ, hắn vẫn bình tĩnh lại khinh thường hừ một tiếng.
“Chỉ là một con yêu quái, vậy mà lại dám ngông cuồng trước mặt bản tôn!”
Mạnh tướng quân nghe vậy đương nhiên không thể nhẫn nhịn nổi, vừa kinh vừa giận rống lên, “Ngươi cũng chỉ là một con m------”
Nguyệt Hạo đột nhiên hung hãn đánh một chưởng tới, Mạnh tướng quân liền vội vàng né tránh.
Cảm nhận được khí thế của Nguyệt Hạo thay đổi, hắn ta cũng không thèm nói nốt câu nói kia nữa, tập trung giao chiến với Nguyệt Hạo.
Nguyệt Linh ở phía dưới nhìn thấy tình hình của cha mình không ổn, bèn nói với Gia Luật Quân một tiếng rồi vận yêu lực, định bay lên phía trên giúp đỡ.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp rời đi thì đã bị Gia Luật Quân ngăn lại; giây sau, một quả cầu kim loại được nhét vào trong tay trái nàng.
“Cầm lấy cái này đi.”
Nguyệt Linh nhìn xuống, thấy rõ là quả cầu bảo hộ mình đưa cho hắn lúc trước thì hơi nhăn mày, “Nhưng mà---”
“Ngoan, cầm đi.
Ta cũng có một cái,” Gia Luật Quân cắt đứt lời nàng định nói, một bên lấy ra một quả cầu có bề ngoài khá tương tự với quả cầu trên tay nàng.
Nguyệt Linh nháy mắt sững người, trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm quả cầu kia, nhất thời không thể phản ứng lại.
Đúng lúc này, trong tiếng hỗn loạn chém giết của chiến trường, vài tiếng hô “Cẩn thận!” tràn đầy kinh hãi đột nhiên truyền đến.
Nguyệt Linh chớp mắt lấy lại tinh thần, theo âm thanh nhìn ra phía sau của Gia Luật Quân, liền thấy được có hai tên lính của Tây Lâm quốc đã nhân lúc hai người họ đang trò chuyện với nhau mà tiếp cận, đâm Gia Luật Quân một nhát.
May mắn là quả cầu bảo hộ vẫn luôn được mở, tuy vậy, Gia Luật Quân vẫn bị lực đâm đẩy về phía trước.
Nửa thân trên lập tức đổ dồn lên người Nguyệt Linh.
Nàng theo bản năng đỡ lấy hắn, nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác ngây ngốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra của hai tên lính kia, não còn chưa kịp nghĩ gì cơ thể nàng đã tự làm ra hành động, rút kiếm ra chém chết hai kẻ nọ.
“Dám ở trước mặt bổn tiên ám sát Đông Hải Đế, các ngươi là xem bổn tiên thành không khí rồi sao?!”
Lời này vừa ra, trên vẻ mặt của nhóm binh lính Đông Hải quốc ở xung quanh đều lộ ra vẻ hiểu rõ.
Hóa ra sự việc thần kỳ vừa rồi là do Quý phi tiên nhân làm ra.
Bọn hắn đúng là đã hoảng sợ phí công mà, có Quý phi tiên nhân ở đây, còn có kẻ nào có thể làm hại bệ hạ được chứ? Bọn hắn vẫn là nên tập trung giết địch đi thôi.
Gia Luật Quân nghe thấy nàng vội vàng bảo vệ nhân thiết của mình, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, trong tình huống khẩn trương nguy hiểm này lại vẫn có thể cong khóe môi cười khẽ vài tiếng.
Hắn ngồi thẳng người lại, nhìn nàng nói, “Cho nên nàng đã biết là mình làm sai nhiều đến mức nào chưa? Không chỉ mạo hiểm, còn không coi trọng an toàn của bản thân, làm điều dư thừa.”
Nguyệt Linh biết hắn là đang trách nàng lúc trước đã đưa quả cầu bảo hộ duy nhất của mình cho hắn trong khi hắn cũng có một cái, không phục bĩu môi lẩm bẩm, “Làm sao ta biết được chứ…”
Thật ra hắn cũng là sau khi thấy quả cầu của nàng mới biết được, nhưng điều này lại không ảnh hưởng gì đến chuyện hắn bắt chẹt nàng.
“Hửm?”
Thấy hắn nhướng mày đầy ý vị hửm một tiếng, Nguyệt Linh vội sửa miệng, “Ta biết rồi ta biết rồi, không phải ta đã hứa sau khi trở về sẽ nhận phạt rồi sao…”
Gia Luật Quân đạt được mục đích liền không tiếp tục chủ đề này nữa, khẽ vuốt ve mặt nàng, “Đi đi, cẩn thận một chút.”
Nguyệt Linh gật đầu, “Ta biết rồi, chàng cũng vậy.”
Dặn dò xong, Nguyệt Linh không dây dưa thêm nữa, phóng người lên không trung.
Có thêm sự gia nhập của Nguyệt Linh, Mạnh tướng quân rất nhanh đã bị đánh bại, bị nàng một kiếm xuyên tâm giết chết.
Trước khi chết yêu ở hình dạng nào thì sau khi chết sẽ giữ nguyên hình dạng đó, bởi vì vậy nên Nguyệt Hạo sử dụng yêu thuật đốt cháy xác hắn ta thành tro, tránh cho bên Tây Lâm quốc phát hiện ra điều gì, dẫn họa đến cho các yêu tộc khác.
Tướng quân bên này đã chết, toàn bộ binh lính còn lại rất nhanh liền tan rã.
Gia Luật Quân điều khiển binh tướng một đường phản công, đánh ngược lại Tây Lâm quốc.
Bên phía Uy Vũ tướng quân cũng nhanh chóng truyền lại tin tức tốt, phối hợp cùng với Gia Luật Quân hai đường giáp công, lấy khí thế chẻ tre không gì sánh nổi, liên tiếp đánh sâu vào Tây Lâm quốc.
Tin tức xấu này nối tiếp tin tức xấu kia truyền về kinh thành Tây Lâm quốc, Tây Lâm Đế còn chưa kịp từ tin tức nhi tử đắc ý nhất của mình đã chết trận bước ra thì đã phải liên tục đón nhận những tin báo bại trận từ các nơi gửi về.
Đến tận khi thành trì thứ năm cũng bị thất thủ, hắn mới hốt hoảng vội vàng đưa ra ý cầu hòa, nguyện dùng lượng lớn sản vật tài nguyên cùng năm tòa thành khác nữa làm vật bồi thường, chuyện chiến tranh đến lúc này mới chấm dứt.
Gia Luật Quân giao lại mọi chuyện cho Trấn Tây tướng quân và Uy Vũ tướng quân lo liệu, còn mình thì mang theo ba người Nguyệt Linh trở về.
Trên đường quay về, hắn cũng thuận tay đem nước chư hầu nhỏ kia sát nhập lại thành một bộ phận của Đông Hải quốc.
Từ nay về sau, trên bản đồ thế giới đã không còn tên của quốc gia này nữa.
Lại nói về Tây Lâm quốc, khi đó tuy rằng dân chúng hai bên đều đã đi lánh nạn, nhưng loại chuyện ly kỳ như có tiên nhân và yêu quái xuất hiện sao có thể thoát khỏi miệng lưỡi dân gian? Một đồn mười, mười đồn trăm, không bao lâu sau dân chúng cả hai quốc gia, thậm chí là cả những quốc gia lân cận khác, đều biết được ở trận chiến đó, Đông Hải quốc đã có sự xuất hiện của tiên nhân, mà một vị tướng quân bên Tây Lâm quốc thế nhưng lại là yêu quái.
Chuyện này dấy lên một cơn sóng sợ hãi mạnh mẽ trong lòng dân chúng Tây Lâm quốc.
Đến cả vị trí cao như tướng quân yêu quái cũng có thể trà trộn vào được, vậy thì xung quanh bọn họ, hàng xóm bạn bè, những người mỗi ngày đều gặp mặt thân thiết trò chuyện, liệu có kẻ nào thực chất là yêu quái đột lốt người không?
Tại sao đều là nước lớn, Đông Hải quốc thì có tiên nhân xuất thế phò trợ, Tây Lâm quốc thì lại xuất hiện yêu quái? Lại thêm chuyện Tây Lâm quốc cuối cùng thua thảm bại, nhiều người liền đồn đãi rằng là do lão thiên gia vứt bỏ Tây Lâm quốc, yêu mến Đông Hải quốc, mới một bên thì cử tiên nhân xuống giúp đỡ, một bên lại để cho yêu quái đến tác oai tác quái.
Tuy rằng thi thể của Mạnh tướng quân đã bị đốt thành tro, ngoài số lượng binh lính ít ỏi may mắn sống sót qua trận chiến đó là ‘may mắn’ thấy được nguyên hình của ‘yêu quái’ ra thì không một ai biết rốt cuộc yêu quái này có bộ dạng thế nào, nhưng đồn đãi một hồi, ai lại cũng tin là thật.
Chuyện này khiến cho Tây Lâm quốc vốn đã tổn thương nặng nề sau chiến tranh lại càng thêm mỏng manh yếu ớt, mãi cũng không thể vực dậy được, cuối cùng cũng không tránh được số phận, trở thành nước phụ thuộc mạnh nhất của Đông Hải quốc.
Tuy nhiên, đấy là chuyện của đời sau.
Còn lúc này đây, Gia Luật Quân buông tha cho bọn họ, khải hoàn hồi triều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...