Gia Luật Quân rời khỏi môi nàng, thấy cánh môi nàng vì động tác thô bạo của hắn mà sưng tấy lên, còn hơi rướm máu, hắn lại chợt đau lòng, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu.
Nơi vết thương khẽ nhói lên khi bị hắn chạm vào, Nguyệt Linh chau mày vô thức tránh đi.
Hắn nhìn nàng, thấy hai mắt nàng vì bị hắn “bắt nạt” mà trở nên mông lung đẫm lệ.
Dựa theo tính tình của nàng, hắn cho rằng lần này nàng sẽ lại làm nũng dỗi hắn, không ngờ lại nghe thấy nàng nói.
“Lần này đúng là ta sai rồi… chàng đừng giận, ta xin lỗi chàng…”
Ngón tay nhỏ nhắn của nàng khẽ câu lấy ngón tay hắn, hai mắt áy náy lại hổ thẹn nhìn hắn.
Nàng như nụ hoa nở rộ dưới mưa, vừa ướt át kiều diễm, lại vừa thanh khiết nhu nhược.
Gia Luật Quân biết rõ là không nên, nhưng vào lúc này đáy lòng hắn lại không nhịn được mà nổi lên từng gợn sóng.
Nguyệt Linh thấy ánh mắt hắn chợt trở nên tăm tối thâm sâu thì lại cho rằng hắn vẫn còn tức giận, vội vàng hứa hẹn, “Bây giờ không phải lúc thích hợp, chàng đừng giận mà… Không thì… không thì đợi đến khi trở về chàng muốn phạt ta thế nào cũng được, nha? Ta biết ta sai rồi, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh đâu.”
Nghe nàng nói vậy, Gia Luật Quân đột nhiên nghĩ đến điều gì, dưới đáy mắt thoáng qua ý cười như có như không, “Hảo, nhớ kỹ những lời này của nàng.
Đừng đến lúc đó lại thất hứa.”
Nguyệt Linh còn chưa biết mình vừa tự giao mình cho giặc, chỉ cho rằng hắn là đang ẩn ý nhắc lại chuyện vừa rồi, liền vội vàng tỏ thái độ, “Sẽ không!”
Gia Luật Quân không nói gì thêm, cùng nàng quay trở lại tường thành.
Thái tử của Tây Lâm quốc đã chết, bọn chúng hiện tại không khác gì rắn mất đầu, Gia Luật Quân không muốn tiếp tục canh giữ ở nơi này nữa mà muốn lên phía trước dẫn quân phản công, bèn bàn giao lại nơi này cho một vị phó tướng để hắn lo vụ tàn dư của quân địch trong thành, còn mình thì mang theo Nguyệt Linh, đi tìm Trấn Tây tướng quân.
*
Bên Tây Lâm quốc, Mạnh tướng quân theo kế hoạch đã bàn trước đó, dẫn hai phần ba quân đi đến đường phía Đông Bắc, thu hút sự chú ý của Đông Hải quốc.
Trong kế hoạch của Phong Kỷ Minh, hắn sẽ phụ trách đánh chính, Hồ tướng quân phụ trách đánh phụ, mê hoặc Đông Hải quốc để đối phương cho rằng kế hoạch của bọn chúng chỉ là dùng Hồ tướng quân làm mồi nhử, dụ đông kích tây để trợ giúp cho Mạnh tướng quân mà thôi.
Trong lúc hai bên đang giằng co, Phong Kỷ Minh đã lẻn được vào trong thành từ trước sẽ giết chết Đông Hải Đế cùng toán quân giữ thành, sau đó mở cửa thành, ba mặt bao giáp công quân Đông Hải.
Phong Kỷ Minh cũng đã nói trước, tuy rằng hắn là chủ chốt của kế hoạch, nhưng nếu Mạnh tướng quân hay Hồ tướng quân có thể đàn áp được quân Đông Hải một đường đánh thẳng tới thì cứ đánh thẳng tới, không cần phải giữ lại thực lực để giữ chân quân địch làm gì.
Vì vậy mà Mạnh tướng quân vừa mới ra trận liền hừng hực khí thế vô cùng, sự tàn bạo và thèm khát máu tanh trong bản năng huyết mạch của hắn điên cuồng trỗi dậy.
Quân Đông Hải ở trong mắt hắn liền tựa như những con dê béo trước mặt lão hổ, là từng điểm từng điểm chiến công của hắn, cũng là con mồi để hắn thỏa mãn thú tính của bản thân.
Binh lính dưới trướng hắn ít nhiều cũng bị lối đánh và tính cách của hắn ảnh hưởng, đều có chút khát máu và xem thường tính mạng, giống như bọn họ lên chiến trường không phải và không chỉ là vì bảo vệ hay làm vang danh tổ quốc, mà còn vì thỏa mãn ham muốn giết chóc của bản thân.
Tuy rằng đã gần mười năm hai bên không có chiến sự, nhưng Đông Hải quốc vẫn còn ấn tượng rất mạnh về toán quân dưới tay Mạnh tướng quân, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi và e dè bọn chúng.
Thế nhưng lần này đã khác.
Lần này, bọn họ có tiên nhân trợ giúp.
Chỉ cần nhìn bóng dáng thanh cao tiên phong đạo cốt đang ngự không phi hành ở phía trên đầu bọn họ, ai nấy đều cảm thấy an tâm cực kỳ.
Có tiên nhân ở đây, Mạnh tướng quân đã là cái thá gì chứ!
Quả nhiên, khi Mạnh tướng quân cùng hai mươi vạn quân Tây Lâm nhìn thấy Nguyệt Hạo, ai nấy đều sững sờ không thôi.
Bao nhiêu khí thế, bao nhiêu tự tin cùng quyết tâm đều bị đả kích trầm trọng.
Tam quan nhất thời đổ vỡ, không thể nào hiểu được đây là chuyện gì.
Trên chiến trường, chỉ cần ngây người một giây thôi là đã có thể mất mạng.
Lúc này đây, toàn bộ quân Tây Lâm đều vì tâm lý yếu ớt của bản thân mà phải trả giá.
Đợi đến khi binh lính ở hàng đầu lần lượt ngã xuống, một đám ở phía sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm kiếm lên chiến đấu.
Nguyệt Hạo đứng ở bên trên nhìn xuống, thấy chỗ nào không ổn thì lại đó giúp một tay.
Bởi vì ấn tượng ban đầu của hắn trong lòng mọi người quá mạnh mẽ, nên khi thấy hắn tới gần binh lính Tây Lâm quốc đều căng thẳng khẩn trương hơn vạn lần, lo sợ không biết hắn sẽ làm ra những gì, lại có thể làm ra những gì.
Trong tình huống như vậy, bọn chúng đương nhiên khó mà giữ được bình tĩnh, nếu không phải bị Nguyệt Hạo cho một chưởng đánh bại thì cũng là bị quân lính Đông Hải quốc nhân cơ hội giết chết.
Những người khác không rõ nguyên do, chỉ thấy Nguyệt Hạo tới chỗ nào người của bọn chúng ở chỗ đó liền chết, liền cho rằng hắn rất mạnh.
Tâm lý càng suy sụp, Nguyệt Hạo càng dễ giết người, điều này tạo thành một vòng tròn lẩn quẩn, trợ giúp cho bên Đông Hải quốc rất nhiều.
Mạnh tướng quân quét mắt thu hết toàn bộ tình hình chiến trường vào trong mắt, tâm tình ngày càng nổi sóng.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến Nguyệt Hạo, hắn đã hiểu rõ kế hoạch của bọn chúng đã bị bại lộ.
Bị bại lộ bởi chính người này.
Một khi yêu tộc đã hóa người, đừng nói là nhân tộc, ngay cả yêu tộc cũng không thể phân biệt được người trước mắt mình là người hay yêu.
Nhưng Nguyệt Hạo không thèm che giấu đặc điểm của tộc mình, lại còn phi hành trên không trung, cộng thêm đêm đó Hồ tướng quân nói đã nhìn thấy một bóng màu bạc, Mạnh tướng quân liền biết được hắn là Ngân Nguyệt miêu yêu.
Hắn cực kỳ không hiểu vì sao Nguyệt Hạo lại hành động như vậy.
Về lý, hắn là yêu tộc, yêu tộc bọn họ trăm ngàn năm qua vẫn luôn có một quy tắc bất thành văn rằng nếu muốn hóa người, muốn dung nhập vào cuộc sống của nhân tộc thì phải che giấu thân phận của mình cho tốt.
Thế nhưng Nguyệt Hạo lại làm ngược lại hoàn toàn, cứ thế ở trước chục vạn đôi mắt mà lộ ra điểm khác thường của mình, giống như hận không thể cho toàn thế giới biết hắn là yêu.
Hắn không sợ sao? Nhân tộc cực kỳ bài xích khác loại và những thứ mà bọn họ không thể kiểm soát hay hiểu rõ, hắn không sợ hắn sẽ đem nguy hiểm đến cho bản thân và đồng tộc sao?
Còn về tình, Ngân Nguyệt miêu yêu thuộc Tây Lâm quốc, giống như hắn vậy, cho dù có muốn giúp đỡ thì cũng phải là giúp đỡ Tây Lâm quốc chứ? Hoặc ít nhất, cũng không phải làm kẻ địch của bọn họ.
Sự hiện diện của Nguyệt Hạo khiến Mạnh tướng quân bối rối.
Hắn không giống tướng lĩnh dưới trướng mình, không sợ Nguyệt Hạo, hắn chỉ là không nghĩ ra được vì sao Nguyệt Hạo lại làm như vậy, cũng không biết phải đối phó thế nào trong trường hợp này.
Khác với Ngân Nguyệt miêu yêu tộc, Mãnh Hoàng hổ yêu tộc hắn chỉ được cái sức mạnh chứ đầu óc không linh hoạt lắm, khiến cho hắn hiện tại gặp phải trường hợp mà hắn chưa bao giờ cho rằng có thể xảy ra, liền khiến hắn nhất thời không biết phải làm thế nào cho tốt.
Mãnh Hoàng hổ yêu tộc bản tính hung tàn, dù cho ban đầu có phân vân, nhưng khi nhìn Nguyệt Hạo ngày càng làm càn mà quân lính của hắn thì thần hồn nát thần tính, người trước người sau chết như ngả rạ, hắn liền không thèm quan tâm gì nữa, điên tiết lên phi thân lên không trung.
Hắn suy nghĩ rất đơn giản, Nguyệt Hạo dám bại lộ thân phận, vậy hắn cần gì phải sợ? Nguyệt Hạo bày ra thân phận lại có thể khơi dậy sĩ khí bên hắn ta đè ép sĩ khí bên mình, vậy hắn cũng có thể!
Nguyệt Hạo đã nhắm đến Mạnh tướng quân từ đầu, bởi vì đánh rắn phải đánh phủ đầu, chỉ tiếc là hắn chưa tìm được cơ hội nên mới chậm chạp chưa động thủ.
Không nghĩ đến, trong lúc hắn còn đang chờ thời cơ, đối phương đã đột nhiên phóng vọt lên không trung.
Ở trước mặt quân lính của mình cùng với quân địch, một nửa mái tóc đen dài cột cao của hắn bỗng nhiên chuyển thành màu cam, hai màu cam đen xen kẽ, làm người ta nghĩ đến bộ lông của lão hổ.
Đôi mắt hắn cũng chuyển sang màu hổ phách, con ngươi đen láy như có như không hơi nhọn, khiến cho vẻ ngoài của hắn chợt trở nên dữ tợn khát máu hơn cả.
Nguyệt Hạo bị biến hóa trước mặt làm cho ngây người, đột nhiên nghĩ đến lần trước thê tử nhà mình còn cho rằng có yêu xấu lẫn vào bên Đông Hải quốc và tiếp cận nữ nhi; lúc này nhìn lại, bên Đông Hải quốc thì không có, nhưng bên Tây Lâm quốc thế nhưng lại có!
Hắn cứ cho rằng nhà mình giúp Đông Hải quốc đánh nhau đã là thiên phương dạ đàm lắm rồi, không ngờ bên kia cũng có một con hổ yêu lên làm tướng quân!
Bất ngờ thì bất ngờ, lý trí của Nguyệt Hạo vẫn không giảm, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chuyển toàn bộ sự chú ý của mình lên người Mạnh tướng quân.
Mạnh tướng quân chỉ cho rằng Nguyệt Hạo là không e dè gì mà bại lộ thân phận yêu tộc của mình trước mặt toàn dân thiên hạ, cho nên hắn liền không giấu diếm một chút nào chuyện mình là yêu.
Không chỉ biến đổi màu mắt và màu tóc, mười cái móng tay của hắn cũng đột nhiên biến dài ra, trở nên cứng rắn, vừa dày vừa sắc như vuốt hổ.
Mặc dù thân phận giống nhau, nhưng bộ dạng của hắn ta lúc này một chút cũng không giống tiên nhân, mà lại giống một con quái vật nửa người nửa thú đang ở trong trạng thái điên cuồng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...