Ngân Tuyết dạy Nguyệt Linh bí thuật xong thì không còn lí do gì để ở lại nữa, đành cùng Nguyệt Hạo và Nguyệt Tuân biến trở về hình dạng mèo.
Gia Luật Quân cho Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử tiến vào, hướng bọn họ giới thiệu ba con mèo A Tuyết, A Hạo cùng A Tuân, lại phân phó bọn họ những lời mà hắn đã hứa hẹn với ba người Ngân Tuyết lúc trước.
Sau đó, Dương Vinh An cùng Tiểu Phúc Tử mặt đầy ngơ ngác mà ôm ba con mèo ra ngoài.
Gọi thêm vài cung nữ thái giám đến hỗ trợ, Tiểu Phúc Tử dẫn đầu cả nhóm mang ba con mèo qua Nguyệt Viên cung để sắp xếp an trí chỗ ở cũng như chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho bọn chúng.
Thật ra chuyện này chỉ cần hạ nhân đi làm là được, ba người Ngân Tuyết không cần phải có mặt, nhưng Gia Luật Quân lấy lý do là cho bọn họ tự chọn vật dụng cá nhân cùng giường nệm mà ‘tống’ bọn họ đi, vì thế ba người họ chỉ có thể theo Tiểu Phúc Tử rời đi.
Còn lại Dương Vinh An đứng ở trước điện, mặt đầy hoang mang nhìn theo nhóm người Tiểu Phúc Tử ngày càng đi xa, suy nghĩ lung tung rối loạn, một lần nữa không thể nhìn thấu được Gia Luật Quân.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà bệ hạ lại ghét bỏ Tiểu Linh như thế vậy? Nàng bỏ đi cũng không tìm, nàng trở về cũng không hào hứng, tên cũng đổi trở về cái tên A Tuyết mà nàng ghét, còn ban nàng cho Nguyệt Quý phi nữa.
Chẳng lẽ là Nguyệt Quý phi không chấp nhận được chuyện một con sủng vật lại có cùng tên với mình nên đã cầu xin bệ hạ đổi tên cho Tiểu Linh sao? Vậy chuyện bệ hạ ban Tiểu Linh cho nàng có phải cũng là vì nàng cầu xin không? Nàng là thật lòng muốn nuôi hay là muốn hành hạ nó?
Ánh mắt hắn nhìn về phía nhóm người nay đã khuất nơi lối rẽ, phức tạp tràn đầy nơi đáy mắt.
Đến cuối cùng, Dương Vinh An cũng không có cơ hội để tìm ra câu trả lời cho thắc mắc của mình.
Bởi vì, không quá mấy ngày, chiến tranh nơi biên giới đã nổ ra.
Tin cấp báo tám trăm dặm từ nơi biên cương truyền về, Gia Luật Quân khẩn cấp thượng triều, cùng quan quân thảo luận cách đối phó.
Bầu không khí nghiêm trọng khẩn trương lan đến cả hậu cung, ai nấy đều không dám làm gì hay đi đâu, đều ngoan ngoãn đóng cửa ở trong cung chờ đợi tin tức.
Ngay cả ba người Ngân Tuyết cũng bởi vì có một tầng quan hệ với Nguyệt Linh mà lo lắng sốt ruột thay cho Gia Luật Quân, nhưng chỉ duy nhất một người là lại vui mừng hưng phấn trước tin chiến tranh này.
Nàng ta cho rằng chiến tranh đột ngột diễn ra là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Gia Luật Quân, chắc chắn có thể cho hắn một kích phủ đầu, rối loạn tay chân, nếu thuận lợi hơn nữa còn có thể không chiến mà thắng.
Tin tức chiến tranh chỉ mới truyền đến, nàng ta đã bắt đầu mường tượng ra cảnh tượng quân lính Tây Lâm tràn vào kinh thành, đánh vào hoàng cung, chém chết Gia Luật Quân, sau đó mang theo mình vinh quang hồi quốc, được phụ hoàng và hoàng huynh yêu thương sủng ái vì đã góp một phần không nhỏ trong chiến thắng này.
Nàng lại không thể biết được, ngay từ đầu nàng đã hoàn toàn trở thành một quân cờ trên bàn cờ của hắn, kể cả việc cho rằng Đông Hải quốc chưa sẵn sàng cho chiến tranh cũng là hắn cố ý khiến nàng nghĩ như vậy.
Nguyệt Linh tuy đã biết được Gia Luật Quân đã có chuẩn bị thỏa đáng, lại không khống chế được mà bị bầu không khí khẩn trương trong hậu cung lây nhiễm, cũng sốt ruột ngồi trong tẩm điện mà chờ Gia Luật Quân quay trở về để hỏi thăm tình hình.
Không biết vì cớ gì, lòng nàng vẫn luôn không quá an ổn.
Đợi đến khi Gia Luật Quân quay lại, nàng mới rõ không an ổn lúc này là vì cái gì.
“Ta cũng đi!”
Gia Luật Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc không cho phép từ chối của Nguyệt Linh, vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, dứt khoát nói, “Không được!”
Bị từ chối, Nguyệt Linh cũng tức giận không kém.
Nàng đứng lên, ương ngạnh nhìn vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ, “Ta cũng đi!”
Gia Luật Quân nhíu mày, “Tiểu Linh, chiến tranh không phải là trò đùa.
Nơi đó rất nguy hiểm----”
“Cho nên ta mới phải đi!” Nguyệt Linh cắt ngang, “Chàng là Hoàng đế, muốn ngự giá thân chinh để kích sĩ khí lòng quân, ta sẽ không ngăn cản.
Vì vậy, chàng cũng đừng ngăn cản ta.”
Lúc nói lời này, Nguyệt Linh vẫn nhìn thẳng vào mắt Gia Luật Quân không chút nào e ngại.
Đôi mắt sáng trong ấy dường như long lanh hơn ngày thường đôi chút, giữa những gợn sóng quang mang tựa như phảng phất tia lo lắng lại quật cường, khiến cho Gia Luật Quân nhất thời hơi mềm lòng.
Nhưng lại cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Hắn rất nhanh đã đè xuống sự mềm lòng kia, cứng rắn nói, “Không thể là không thể.
Có nàng ở đó ta sẽ phân tâm, chẳng lẽ Tiểu Linh đành lòng khiến ta gặp nguy hiểm sao?”
Nguyệt Linh không ngờ hắn sẽ lấy lý do này, không khỏi sững sờ trừng hắn.
Nhìn phản ứng của nàng, Gia Luật Quân cho rằng mình rốt cuộc cũng có thể khiến nàng từ bỏ ý định điên rồ thì thở phào một hơi, không ngờ đến một giây sau hắn đã thấy nàng quỳ xuống.
Lần này đến lượt hắn không giữ được bình tĩnh, vội vàng tiến đến muốn kéo nàng dậy.
Nhưng nhớ đến vết thương nơi vai của nàng còn chưa hoàn toàn lành hẳn, hắn không dám dùng lực, cuối cùng không những không thể kéo nàng dậy mà chính mình cũng nửa quỳ dưới đất lúc nào không hay.
“Tiểu Linh, nàng làm gì vậy!”
Nguyệt Linh tránh thoát khỏi cánh tay của Gia Luật Quân, cũng bỏ ngoài tai lời của hắn, chắp tay cúi đầu nghiêm túc nói, “Thần thiếp có yêu lực, biết võ thuật, vết thương đã gần lành, cũng có biện pháp bảo hộ tự thân an toàn, cầu xin bệ hạ chấp thuận cho phép thần thiếp được theo hầu.
Thần thiếp đảm bảo, dù không giúp được gì cho bệ hạ cũng sẽ không khiến bệ hạ phiền lòng phân tâm.”
Nghe thấy nàng thay đổi xưng hô, lửa giận trong lòng Gia Luật Quân lần nữa bùng lên.
Hắn hơi siết nắm tay, nhìn chằm chằm nàng hỏi, “Nàng đang ép buộc ta?”
Nguyệt Linh dù đang cúi đầu vẫn cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tức giận của hắn.
Nhìn đến nắm tay siết chặt của hắn ở bên hông, tâm nàng không khỏi nhấc cao, suýt chút nữa đã chùn bước.
Thế nhưng, nhớ đến cảm giác bất an khi nãy, nghĩ đến cảnh hắn sẽ chinh chiến nơi sa trường, đối mặt với quân địch mà nàng chỉ có thể ở nơi cách xa ngàn dặm chờ đợi, tin tức từ nơi tiền tuyến truyền về cũng phải mất cả tháng, cho dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bao nhiêu sợ hãi trước lửa giận của Gia Luật Quân đều trở nên nhỏ nhoi như con kiến, nháy mắt đã bị đè bẹp.
Nàng cắn răng, dập đầu với hắn, “Cho dù bệ hạ có ngăn cản, đợi đến khi đó, thần thiếp vẫn sẽ lén theo sau ngài.”
Gia Luật Quân giận đến run người, bởi vì hắn biết, nàng nói được làm được.
Nàng có thể hóa mèo, đợi đến lúc khởi hành, sẽ có ai còn tâm tư chú ý đến một con mèo chứ? Đó là còn chưa kể đến nàng còn có ba con mèo khác giúp nàng giương đông kích tây, có thể nàng còn có cả loại yêu thuật nào đó có thể thôi miên mê hoặc người của hắn nữa.
“Nàng… sao nàng lại không hiểu chuyện như vậy chứ!”
Người đang quỳ rạp người trước mặt khẽ run lên, hắn cho rằng nàng sợ, không ngờ vài giây sau lại nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào bộc bạch, “Ta lo cho chàng mà…”
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà lại hiệu nghiệm hơn cả những lời lý lẽ trước đó gấp bội, đánh tan toàn bộ lửa giận cùng cứng rắn của Gia Luật Quân.
Hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng mình không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, nhưng chỉ cần nhìn thấy hay nghe đến nàng khóc, bao nhiêu quy tắc của bản thân đều lập tức sụp đổ như cát vụn.
Mà nàng lại dường như không hề biết điều này, rất ít khi khóc trước mặt hắn, cho nên mỗi lần nàng khóc hắn liền càng không có sức chống cự, bởi vì có thể đến mức khiến cho nàng khóc, chứng tỏ chuyện đó đã rất nghiêm trọng.
Lần này cũng vậy, vạn lũy tường thành trong lòng hắn sụp đổ ào ào, hắn khẽ nhắm mắt, hai nắm tay siết chặt lại.
Vài giây sau, hắn khe khẽ thở dài đầy bất lực, vươn tay ôm nàng dậy.
Nguyệt Linh không biết được hành động này của hắn là đồng ý hay không đồng ý nên hơi kháng cự, lại bị hắn nhẹ nhàng nói, “Ngoan nào.”
Gia Luật Quân lại trường kỷ ngồi xuống, để nàng ngồi trong lòng mình.
Lúc này hắn mới nhìn đến mặt nàng, phát hiện khóe mắt và chóp mũi nàng đều đỏ lên vì cố nhịn khóc, vành mắt ầng ậng nước chỉ chực chờ rơi xuống, tim hắn liền nhũn ra.
Hắn lại thở dài trước sự bất lực của bản thân mình, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của nàng.
“Nàng phải hứa với ta, tuyệt đối nghe lời ta, không được đi loạn, không được mạo hiểm, bất kể thời khắc nào cũng đều phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
Biết đây là hắn nhượng bộ, Nguyệt Linh mừng rỡ không thôi, tức khắc gật đầu lia lịa đáp ứng, “Được, ta hứa với chàng, ta tuyệt đối nghe lời chàng, không đi lung tung, cũng không mạo hiểm, thời thời khắc khắc đều chú ý đến an toàn của bản thân!”
Nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, Gia Luật Quân vừa bất đắc dĩ lại vừa mềm lòng, nhẹ nhéo má nàng, “Nàng đó… ta thật hết cách với nàng mà.”
Nguyệt Linh tươi cười nắm lấy tay hắn, nhìn hắn triền miên thổ lộ, “Quân, chàng muốn làm gì ta đều ủng hộ, chỉ xin chàng cho ta được cùng chàng mọi lúc mọi nơi, không kể sinh tử.”
Mi mắt Gia Luật Quân khẽ run lên, trong mắt đong đầy thâm tình âu yếm nhìn nàng.
Hắn cẩn thận ôm lấy khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng quyến luyến hôn lên cánh môi đỏ thắm kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...