Trận chiến diễn ra rất kịch liệt, dù cho võ công của Gia Luật Quân có cao đến mức nào cũng không đến mức có thể lấy một địch mười, huống hồ đối phương còn là cấm quân và tử sĩ.
Nếu không phải linh hồn hiện tại là người đã sống qua mười mấy thế giới, nắm giữ nhuần nhuyễn nhiều loại võ thuật và sát chiêu, đồng thời mang theo một thanh thần khí, thì giờ phút này đây ‘Gia Luật Quân’ đã không thể vẫn đứng trụ được.
Bên Thẩm Trọng An còn tệ hơn.
Gia Luật Quân cùng lắm chỉ có vài vết thương ngoài da không đáng nói, hắn lại đã bị chém thương nơi cánh tay trái và sườn bụng.
Nhưng nếu so với bên phản loạn thì hai người họ lại đã khá hơn rất nhiều.
Bọn chúng đã có năm chết, ba bị thương, còn đứng chỉ có mười hai tên cộng thêm Trương Bằng, và ba cung tiễn trốn ở phía sau.
Nhìn qua thì số lượng vẫn cách biệt rất lớn, nhưng cứ việc nhìn thấy bên đối phương thay phiên ngã xuống mà bên mình vẫn có thể bảo trì lực lượng thì ý chí chiến đấu của cả hai người đều như được tiếp thêm lửa, ngày càng dâng cao.
Trương Bằng thế nào cũng không thể ngờ rằng kế hoạch vốn được xem như là hoàn mỹ của chủ tử lại đột nhiên rẽ ngoặt sang bước đường này.
Lúc trước hắn cứ cho rằng Gia Luật Quân không nhìn thấu thân phận của hắn, lại không ngờ rằng hắn đã bị bại lộ từ lâu.
Hắn vốn cho rằng mang theo hai mươi người là đã đủ, lại không ngờ rằng võ công của Gia Luật Quân và Thẩm Trọng An lại cao đến như vậy, có thể lấy một địch mười.
Hắn có thể ngồi lên vị trí Thống lĩnh cấm quân, tự nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt.
Lợi thế lúc này rõ ràng vẫn nghiêng về phía bọn chúng nhưng hắn đã trước một bước nhìn ra được kết cục.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì kẻ thua cũng là hắn.
Nhưng đã đi đến bước này, hắn lại không thể thua, bởi vì thua đồng nghĩa với chết!
Trương Bằng cắn chặt răng, liếc mắt ra hiệu với hai tên cấm quân.
Hai kẻ kia nhận được tin tức, lập tức cùng nhau từ hai bên trái phải xông đến chỗ Gia Luật Quân.
Mũi kiếm nhọn hoắt nhuộm máu tươi hướng đến hắn tựa như lưỡi hái của tử thần, mang theo sát ý lạnh lẽo muốn đòi mạng.
Gia Luật Quân mắt liếc hai bên, dưới chân khẽ nhún phóng người ra sau.
Đương lúc tránh đi, Tử Sát kiếm trong tay cũng không quên cắt qua một đường, thuận tiện chém đứt cổ tay cầm kiếm của tên lính bên phải.
Sau lại nhìn lên, quả nhiên thấy Trương Bằng đã nhân lúc hắn phải né tránh hai tên kia mà đâm đến, mũi kiếm mang theo uy phong nhằm đến ngực trái hắn.
Đợi đến lúc hắn đáp xuống đất, mũi kiếm kia khẳng định sẽ đâm xuyên tim hắn.
Nhưng Gia Luật Quân đã dám ở nửa đường né tránh còn tranh thủ phế đi một địch nhân, sao có thể để mình lâm vào khốn cảnh không đường xoay chuyển?
Ngay tại lúc mũi chân vừa chạm đất, hắn lập tức dùng lực, ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc nghiêng người qua.
Lịch sử tái diễn, mũi kiếm một lần nữa ở bên người hắn sượt qua, chỉ chém đứt được vài sợi tóc.
Nhưng lần này Trương Bằng đã rút ra bài học, thấy Gia Luật Quân lại tránh được liền cường ngạnh đem mũi kiếm đang tiến thẳng về phía trước chém ngang sang bên trái, độ cao vừa vặn ở ngay yết hầu Gia Luật Quân.
Gia Luật Quân chỉ có thể dùng hết sức lực ở eo và lưng, muốn cong eo ngả người về phía sau tránh đi thanh kiếm.
Nhưng ngay tại lúc này, lẫn lộn trong tiếng đao kiếm chém giết, Gia Luật Quân bỗng như nghe được âm thanh không khí bị xé rách.
Tại giây sau, hắn bắt đến hình ảnh một mũi tên từ phía đối diện bắn đến.
Ánh mắt hắn nháy mắt lạnh xuống.
Trương Bằng quả nhiên rất thông minh, cũng rất tự tin.
Một chiêu lại tiếp một chiêu, ngay cả bản thân cũng lôi theo vào.
Ngay tại lúc này đây, nếu hắn ngả người liền có thể tránh được thanh kiếm, nhưng đổi lại sẽ bị nhất tiễn xuyên tâm.
Nếu không ngả, vậy mũi tên sẽ chỉ đâm vào nơi không yếu hại, nhưng ngược lại, hắn sẽ đầu thân hai nơi.
Trương Bằng vì muốn dồn hắn vào cục này mà không tiếc rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, vì ép hắn vào thế cục ngả người hay không ngả người mà nửa đường cường ngạnh thay đổi quỹ đạo kiếm, khiến cho bản thân mình cũng rơi vào thế bị động.
Chỉ cần Gia Luật Quân có thể tránh thoát được một cục này, vậy người chết chắc chắn sẽ biến thành hắn ta.
Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như hắn ta rất tin tưởng hắn sẽ không thể xoay chuyển được thế cục này.
Nói ra thì rất dài nhưng thực tế mọi chuyện chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Gia Luật Quân nhìn thanh kiếm đột nhiên chém ngang, cũng nhìn đến mũi tên đang xé gió mà đến, cuối cùng hắn vẫn quyết định cong eo ngả người ra sau.
Cũng chỉ là một cái kế hèn mà thôi.
Đi đến tận hiện tại, có khó khăn nào mà hắn còn chưa vượt qua? Hắn còn chưa tận mắt nhìn thấy Tiểu Linh của hắn hóa người, tuyệt đối sẽ không táng thân ở nơi này!
Lúc hạ eo xuống, Gia Luật Quân cố gắng hơi nghiêng người hòng tránh cho mũi tên đâm trúng trái tim.
Lại đương lúc ngả người, có lẽ là vì hắn vừa mới nghĩ đến Tiểu Linh, bỗng nhiên lại thấy một bóng dáng trắng tuyết phóng đến trước mặt hắn.
Nhưng tích tắc sau, hắn liền biết, thứ hắn nhìn đến không phải là ảo giác của bản thân.
Vốn nên ở trong lều, lúc này đây nàng lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thanh kiếm vừa mới lướt qua mặt hắn, hàn khí và mùi máu tanh còn chưa kịp biến mất nơi chóp mũi, nàng đã đến ngay trước mặt.
Từ giữa không trung, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, một người đột nhiên hiện ra.
Làn da nàng tựa như tuyết trắng, mái tóc dài tựa như ánh trăng xõa tung, che lấp đi dáng người lung linh mỹ lệ.
Hai tay nàng giang rộng, hướng về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nổi bật đôi tử mâu to tròn tươi sáng, lúc này đây lại tràn đầy lo lắng và hoảng sợ.
Ngay giây sau, khuôn mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt, thân hình như diều đứt dây ngã vào lòng hắn.
Hắn hoảng hốt, vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng, bị lực đạo còn sót lại đẩy ngã đến trên mặt đất.
Một tiếng phụt nhỏ ở bên tai hắn vang lên.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết đó là âm thanh nàng hộc máu.
Bởi vì một mũi tên kia đã bị nàng đỡ lấy, giờ phút này đây đang ghim sâu vào sau lưng nàng.
Từ miệng vết thương chảy ra máu đen, tạo thành sự tương phản chói mắt với làn da, khiến mắt hắn đau nhức.
Sau bao ngày chờ mong, nàng đã đúng như mong ước của hắn mà xuất hiện, nhưng giờ phút này đây hắn lại chỉ ước gì nàng đừng xuất hiện.
Thời gian lúc này tựa như dừng lại.
Toàn bộ mọi người đều ngừng chiến, ngây người nhìn Gia Luật Quân.
Mắt bọn họ trợn trừng, tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi, xen lẫn trong đó là một tia kinh hãi mờ nhạt.
Người không nhìn đến bản thể của Nguyệt Linh thì đều đang kinh nghi không biết nàng là ai, từ đâu xuất hiện, lại vì sao mà không mặc y phục.
Người nhìn đến bản thể của nàng thì không khỏi có chút hoảng loạn, có kẻ cho rằng bản thân đã hoa mắt, cũng có kẻ cho rằng bản thân nhìn đến yêu ma quỷ quái, tay chân không khống chế được run rẩy nhẹ.
Đứng gần hai người họ nhất lúc này là Trương Bằng.
Hắn dám tạo phản hành thích vua, lá gan tự nhiên rất lớn.
Tuy rằng mới đầu tận mắt nhìn thấy mèo hóa người hắn có sợ hãi, nhưng giây sau lý trí vượt lên đè áp được cảm xúc, hắn liền nhận ra được đây là cơ hội tốt nhất của hắn, bởi vì Gia Luật Quân đang ngã ở trên đất, mà nữ nhân không biết là người hay mèo hay yêu quái kia lại đang đè ở phía trên hắn ta!
Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay chân đã trước nhất làm ra hành động.
Trương Bằng hai tay cầm kiếm, nhìn hai thân ảnh đang ngã ngồi ở trên mặt đất trước mặt mình, ánh mắt lộ ra ngoan tuyệt che lấp sợ hãi bên trong, cắn răng đâm xuống.
Gia Luật Quân thấy tình huống nguy hiểm, đang định ôm Nguyệt Linh lăn sang một bên tránh né lại chợt nhớ ra sau lưng nàng còn cắm mũi tên, động tác nhất thời đình trệ.
Mà chỉ trong nháy mắt này, Nguyệt Linh đã làm ra phản ứng, quay đầu phẫn nộ trừng Trương Bằng.
Nàng giơ tay lên, vận động yêu lực trong người, tung ra một chưởng đánh về phía hắn ta.
Thanh kiếm và chủ nhân của nó đồng thời bị đánh văng, ngã lăn ra mặt đất.
Bởi vì khoảng cách quá gần, cộng thêm Nguyệt Linh đã kìm nén tức giận từ trước nên một chiêu vừa rồi nàng xuất toàn lực, khiến cho hắn ta chịu thương nghiêm trọng, đau đớn gào lên một tiếng.
Mà cùng với lúc đó, Nguyệt Linh cũng hộc ra một ngụm máu đen, khuôn mặt tái nhợt đi vài phần.
Hình ảnh đường máu đen chảy dọc nơi khóe miệng nàng như hóa thành dao găm đâm vào mắt Gia Luật Quân, khiến mắt hắn đau nhức, tầm nhìn trước mắt hoa lên.
Từ lúc bị vây sát đến giờ, lần đầu tiên trên khuôn mặt hắn lộ ra sự sợ hãi.
“Tiểu Linh, đừng vận công nữa! Mau, uống thuốc!”
Cũng giống như lần đó, hắn tựa như làm ảo thuật mà lấy ra một viên thuốc, kề đến bên miệng nàng.
Động tĩnh liên tiếp nhau của bọn họ khiến cho những người khác hồi thần, trong đó phản ứng lại nhanh nhất là Thẩm Trọng An.
Thấy Trương Bằng đang nằm trên đất, hắn liền không chút chần chừ, nhân lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, vọt qua đâm một kiếm xuyên ngực hắn.
Trương Bằng cứ thế chết đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...