Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc hai tháng đã trôi qua, tạm biệt mùa hạ, nghênh đón mùa thu.
Trong hai tháng này cũng không có chuyện gì đặc sắc diễn ra, phi tần ai nấy đều an phận thủ thường, cùng lắm là giở một vài mánh khóe nhỏ hòng quyến rũ Hoàng thượng.
Sau khi bị hắn cảnh cáo, các nàng cũng không dám làm ra hành động gì nữa.
Tình hình trên triều đình có vẻ nghiêm trọng hơn, ngay cả người lúc nào cũng tu luyện như Nguyệt Linh cũng nhận ra được bầu không khí trong Ngự Thư phòng ngày càng nặng nề, tần suất Thẩm Trọng An và Trấn Tây tướng quân cầu kiến cũng ngày một nhiều hơn.
Kỳ lạ hơn là, tần suất Vương Quý phi cầu kiến Hoàng thượng cũng đột nhiên tăng lên.
Mà kỳ lạ nhất là, Hoàng thượng thế nhưng cho nàng tiến vào Ngự Thư phòng.
Chuyện này truyền đi khiến ai nấy đều sửng sốt, bàn tán nghi ngờ không biết có phải nàng ta sắp phục sủng hay không.
Nghĩ như vậy, mấy vị phi tần khi trước cố gắng quyến rũ Gia Luật Quân nhưng thất bại, đặc biệt là những người bị trách phạt, không khỏi ghen tức phẫn nộ.
Nàng ta rốt cuộc đã sử dụng quỷ kế đê tiện gì mà Hoàng thượng vốn vô cùng chán ghét gia tộc nàng ta lại thờ ơ với nàng ta, nhưng lại đột nhiên sủng ái nàng ta?!
Thậm chí còn có người đồn đoán, có phải Vương Quý phi sắp sửa ngồi lên được vị trí kia hay không.
Dù sao thì, vị trí đó vốn nên thuộc về nàng ta.
Bên ngoài đồn đoán đến điên rồ là vậy, thực tế bên trong lại vô cùng nghiêm túc trong sáng, không có lấy một tia mập mờ nào.
Nguyệt Linh nghe được mấy tin đồn này cũng không hề ghen tuông dù là một chút.
Vì sao ư? Bởi vì mỗi lần gặp gỡ giữa Gia Luật Quân và Vương Quý phi, nàng đều có mặt ở đó.
Chuyện bọn họ thảo luận cũng không phải chuyện tình cảm gì, mà là chính sự.
Chỉ là sau khi xác định giữa bọn họ không có gì với nhau nàng liền không quan tâm đến nữa mà một mực tu luyện, vì vậy cũng không quá rõ ràng một vị phi tần như nàng ta lại có cái chính sự gì mà dám bàn luận thẳng mặt với Hoàng đế.
Trong hai tháng này, dựa vào công sức tu luyện chăm chỉ ngày đêm, rốt cuộc Nguyệt Linh cũng đạt đến tuổi trưởng thành.
Mục tiêu đã đạt, lúc này Nguyệt Linh lại phải vắt óc suy nghĩ cách thức xuất hiện trước mặt Gia Luật Quân.
Nếu nàng có thể nói tiếng người ở hình dạng mèo thì tốt rồi, ít nhất có thể tìm thời cơ báo trước cho Gia Luật Quân một tiếng để bớt ‘kinh hỉ’.
Tuy rằng khi trước nàng vẫn luôn ung dung, cảm thấy chuyện mình là yêu không ảnh hưởng gì đến Gia Luật Quân, nhưng khi khoảnh khắc quan trọng này đến rồi, nàng lại bắt đầu có chút do dự sợ hãi.
Nàng sợ nếu lỡ như mình cứ thế biến hình trước mặt Gia Luật Quân, tam quan của hắn không chịu nổi thì phải làm sao đây? Người cổ đại lại còn rất sợ hãi mấy thứ yêu ma quỷ quái như nàng nữa.
Nhưng nếu nàng biến trước rồi mới đi tìm hắn thì cũng không được.
Không nói đến chuyện y phục, cũng không nói đến chuyện lén lút đến trước mặt hắn mà không để ai phát hiện, chỉ nói đến việc dùng thân phận con người xa lạ tìm đến trước mặt hắn có khiến hắn dấy lên nghi ngờ sai người bắt nàng lại không cũng đã đủ để khiến nàng đắn đo u sầu rồi.
Đương lúc Nguyệt Linh vẫn còn đang rầu rĩ tìm cách nói cho Gia Luật Quân biết thân phận của mình, buổi săn bắn mùa thu như thường lệ hằng năm đã tới.
Danh sách phi tần được đi theo lần này còn ít hơn cả lần trước, chỉ có Nhã phi và Hoa Quý tần.
Đối với chuyện Nhã phi được nêu tên hai lần liên tiếp trong danh sách theo hầu Đế vương, nhóm phi tần trong hậu cung của Gia Luật Quân lại được một phen sôi nổi thảo luận.
Nhưng chỉ cần người nào tinh ý nhanh nhạy một chút liền có thể nhìn ra được, tuy Phong Nhã Uyên là người duy nhất được theo hầu Gia Luật Quân hai lần, điều này lại không đại diện cho việc nàng ta phục sủng.
Tin đồn Vương Quý phi sắp được phong làm Hoàng hậu còn thuyết phục hơn là nàng ta được sủng.
Đối với tin đồn sóng gió đầy trời này, Nguyệt Linh một chút cũng không thèm quan tâm.
Toàn bộ tâm trí của nàng hiện tại đều dành cho việc suy nghĩ cách tốt để nói cho Gia Luật Quân biết thân phận của mình.
Tận đến khi đoàn người cùng xuất phát đến biệt uyển để tham gia ngày hội săn bắn mùa thu, nàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào khả thi.
*
Ngày hội săn bắn mùa thu diễn ra trong ba ngày, trong đó ngày đầu tiên là hội tỉ võ, hai ngày sau mới thực sự thi săn bắn.
Trong hội tỉ võ, quan lại tùy ý tham gia, không phân biệt là quan văn hay võ, cũng không phân biệt quan hệ, cùng một gia tộc cử một người hay mười người tham gia đều được.
Cách thức thi đấu cũng rất đơn giản, võ đài dựng nơi đó, ai muốn tham gia thì bước lên, muốn khiêu chiến với ai thì điểm tên, ai muốn khiêu chiến với người trên đài cũng tùy tiện lên.
Luật lệ thi đấu cũng đơn giản không kém, chỉ cần không khiến đối phương bị trọng thương hay chết là được, cũng không được sử dụng âm kế.
Luật lệ tuy đơn giản là vậy, nhưng có Hoàng đế cùng với chư vị nhất phẩm tam phẩm tướng quân ở đây, hội tỉ võ diễn ra rất tốt đẹp.
Gia Luật Quân ôm Nguyệt Linh ngồi ở trên cao theo dõi trận thi đấu, bởi vì người thắng cuộc sau cùng sẽ có thể hướng Hoàng đế đưa ra một nguyện vọng nên ai nấy đều bỏ ra mười phần sức lực.
Nguyệt Linh biết, Thẩm Trọng An thực ra có một thân công phu không tệ, nhưng đối với bên ngoài hắn lại tỏ vẻ bản thân chỉ đơn thuần là một quan văn, vì vậy lúc này cũng không tham gia thi đấu.
Nguyệt Linh vẫn còn đang rầu rĩ chuyện nên mở miệng với Gia Luật Quân thế nào nên sau khi xem thi đấu một chút liền không để tâm đến nữa, tâm trí dần dần mơ màng bay đến phương nào.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, buổi tỉ võ đã kết thúc, người chiến thắng là một vị tướng quân.
Hắn kìm nén ý cười đầy mặt, cung kính hướng Gia Luật Quân bày tỏ nguyện vọng muốn được hắn ban hôn.
Nguyệt Linh tò mò nghe một hồi thì hiểu, bởi vì cô nương trong lòng vị tướng quân này gia thế không quá cao, người trong nhà hắn không cho phép hắn thú nàng làm thê nên hắn chỉ có thể nhân cơ hội này mà cầu xin thánh chỉ ban hôn từ Hoàng đế.
Như vậy, người nhà hắn không những phải chấp nhận cho cô nương này vào cửa, mà bởi vì hôn sự là được Hoàng đế đích thân chỉ định, bọn họ còn phải đối với nàng khách khí thêm vài phần.
Nguyệt Linh không ngờ ở cổ đại còn có nam nhân si tình như vậy, sẵn sàng đánh đổi cơ hội ngàn vàng chỉ để cầu một thánh chỉ ban hôn không có cũng không sao, bởi người nhà hắn đã đồng ý cho hắn thú cô nương kia làm thiếp.
Thế nhưng vì không muốn người trong lòng chịu ủy khuất, vị tướng quân này không chút do dự từ bỏ cơ hội thăng tiến, khiến cho Nguyệt Linh không khỏi cảm thấy có chút cảm động cùng nể phục, ánh mắt không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.
Sau buổi tỉ võ là tiệc tối, Gia Luật Quân tỏ ý mệt mỏi, bảo mọi người cứ tiếp tục rồi rời đi trước.
Về đến lều trại, hắn mở miệng bảo Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử đứng ở ngoài rồi ôm Nguyệt Linh bước vào bên trong, đến bên giường ngồi xuống.
Nguyệt Linh được hắn bỏ xuống giường, theo thói quen ngước mắt nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm tĩnh mịch của hắn, thân thể không khỏi khựng lại, ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Gia Luật Quân nhìn nàng, suy nghĩ trong đầu chạy vòng vòng mấy hồi, ánh mắt dần chuyển phức tạp, ôn nhu nâng tay vuốt ve đầu nàng.
Hắn tuy rằng ban đầu đã chấp nhận nghe theo tâm mình, tin tưởng Nguyệt Linh là mục tiêu hắn cần công lược, cũng tin tưởng nàng có thể hóa người nên sau đó cũng vì thế mà mỗi lần đối với nàng hắn đều bất giác ôn nhu dịu dàng hơn, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hoặc ít nhất, là hắn đã cho là chỉ có vậy.
Nhưng vừa rồi khi thấy nàng dùng ánh mắt chăm chú sáng ngời nhìn tên tướng quân vừa mới giành được hạng nhất kia, trong mắt tràn ngập hứng thú cùng thưởng thức, lòng hắn chợt dâng lên một cỗ cảm xúc bức bối khó chịu.
Vốn hắn còn thưởng thức tên tướng quân kia, lúc này lại thấy hắn ta chướng mắt không chịu được.
Cũng may hắn ta cầu xin thánh chỉ tứ hôn nên hắn cực kỳ dễ dàng nhanh chóng đồng ý, chứ nếu là xin thăng chức, chỉ sợ hắn sẽ không kiềm chế được mà cho hắn ta một chức vị hữu danh vô thực.
Cũng nhờ khoảnh khắc đó mà hắn nhận ra, cho dù hiện tại nàng chỉ là một con mèo, cho dù hắn còn chưa tận mắt chứng kiến nàng hóa người, cho dù chuyện nàng có thể hóa người đến tận giờ phút này chỉ là hắn đơn phương nhận định, hắn lại đã nảy sinh một loại cảm xúc khó nói dành cho nàng.
Hắn trước giờ đều cho rằng bản thân là người lý trí, ít xúc động, cũng ít dao động cảm xúc; rõ ràng trước khi bị tai nạn, hắn đến yêu cũng chưa từng yêu qua, vậy mà bây giờ…
Đối phương là một con mèo mà hắn vẫn còn có thể động tâm được!
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn biểu tình phức tạp rối rắm trên mặt Gia Luật Quân, hơi nghiêng đầu cọ cọ vào bàn tay hắn, khẽ meow một tiếng.
Gia Luật Quân nhận ra nàng đang lo lắng cho mình liền bế nàng lên đối mắt với mình, nở nụ cười hỏi, “Đang an ủi trẫm đấy à?”
Nguyệt Linh nghe vậy còn cho rằng hắn thật sự đang gặp chuyện khó gì đó, vội vàng gật đầu, đưa vuốt ra chạm vào mặt hắn khẽ xoa xoa.
Lúc này đây nàng bỗng cảm thấy thân làm mèo cũng không tệ lắm, cho dù không biết hắn đang gặp chuyện gì cũng vẫn có thể làm ra hành động mơ hồ như thế này để an ủi hắn.
Gia Luật Quân hơi ngạc nhiên trước hành động này của nàng, không biết suy nghĩ gì, trong mắt đột nhiên lóe qua ánh sáng.
Hắn chuyên chú nhìn nàng, ánh mắt chuyển thâm, hạ giọng trầm thấp nói, “Liếm trẫm một chút.”
Nguyệt Linh giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hắn giơ ngón trỏ vỗ nhẹ môi mình, “Liếm nơi này.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...