Gia Luật Quân gác lại tấu chương, ánh mắt theo thói quen nhìn sang Nguyệt Linh, nghĩ đến chính mình đã đến hành cung được một tuần rồi mà vẫn chưa dẫn nàng ra ngoài đi dạo, hứng thú nhất thời nổi lên, đem nàng ôm vào trong lòng.
Nguyệt Linh đang mơ màng ngủ bị hắn ôm lấy thì mở mắt, nghe được hắn ôn hòa hỏi.
“Tiểu Linh, ngươi muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Hửm?
“Meow meow meow meow?” Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn hắn, hắn đã giải quyết xong tấu chương rồi sao?
Gia Luật Quân lại cho rằng nàng không hiểu ý mình, giải thích thêm một chút, “Phía đông nơi này có một hồ sen rất lớn, ngươi có muốn đi xem một chút không? Lại tiện thể lột một ít hạt sen ăn thử, thế nào?”
Nguyệt Linh nghe vậy, tức khắc hưng phấn gật gật đầu.
*
Từ Vọng Nguyệt viện đến hồ sen tốn hơn một khắc đi bộ.
Hôm nay khó được dịp thư thả, Gia Luật Quân ôm Nguyệt Linh chậm rãi tản bộ, Dương Vinh An, Tiểu Phúc Tử cùng một số cung nữ thị vệ đi theo ở phía sau.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây thì đây là lần thứ hai Nguyệt Linh được dịp ngắm nhìn cảnh sắc nơi này, so với một tuần trước thì lúc này hoa cỏ càng nở rộ hơn.
Gia Luật Quân ôm nàng đi dọc theo bờ suối nhỏ, nàng nghiêng đầu nhìn xuống.
Trong làn nước trong vắt là từng đàn cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi lội tung tăng, trông thoải mái tự do đến mức Nguyệt Linh cũng muốn nhảy xuống suối chơi đùa với chúng nó một phen.
Tất nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của nàng mà thôi, bởi vì nàng hiểu rõ phần lớn xúc động này là do bản năng của mèo chi phối nên nàng vẫn luôn cố gắng khống chế bản thân; tuy vậy, thân thể vẫn hơi rục rịch nhẹ.
“Tiểu Linh ngoan, cá đó không ăn được.
Nếu ngươi muốn ăn cá thì lát nữa trẫm sẽ dặn trù phòng làm cho ngươi.”
Nguyệt Linh vừa nghe liền ngẩng đầu, không thể tin nổi trợn mắt nhìn hắn.
Giây sau, nàng tức điên lên, kêu meow meow liên hồi.
Ai nói với ngài là ta muốn ăn? Trong mắt ngài ta chỉ biết ăn ăn ăn thôi sao?! Lúc trước là hạt sen, bây giờ lại đến cá?! Ta rõ ràng là muốn chơi có được không hả! Là muốn chơi! Muốn bơi! Muốn---
À không đúng! Nàng là người, là người, không phải mèo! Ăn chơi gì cũng đều không muốn mới đúng!
Gia Luật Quân thấy nàng liến thoắng kêu, mày hơi chau lại đầy bất đắc dĩ, cũng không rõ bản thân lại chọc đến nàng chỗ nào.
Nhưng còn chưa để hắn kịp phản ứng lại thì Nguyệt Linh đã đột nhiên im bặt, phụng phịu mím miệng tì đầu lên cánh tay hắn, dáng vẻ trông có chút ỉu xìu ai oán, khiến hắn càng thêm khó hiểu không thôi.
“Sao thế?”
“Meow…” Nguyệt Linh buồn bã đáp một tiếng.
Gia Luật Quân không đoán ra ý nàng, lại thấy nàng không có ý muốn nói tiếp cũng chỉ đành thôi.
Tâm tình của Nguyệt Linh vẫn duy trì như thế cho đến khi bọn họ đến được hồ sen.
Hồ sen ở đây cực kỳ rộng lớn, tựa như cả một mảnh đất phía đông này đều được dành ra để xây hồ sen.
Đứng ở bờ bên này nhìn qua bên kia, hình dáng con người chắc chỉ lớn tầm một ngón tay mà thôi.
Mặt hồ rợp lá sen xanh mướt, đong đưa khắp nơi là những bông sen màu hồng tươi tắn.
Hương sen thanh nhã theo gió thổi đến, len lỏi vào trong khoang mũi Nguyệt Linh, nàng lập tức cảm thấy thư thái toàn thân.
Giữa hồ là một đình lớn, muốn đi ra đó chỉ có thể chèo thuyền.
Bởi vì hồ quá lớn nên có tận hai bến thuyền, vừa vặn tạo thành một đường thẳng với đình kia.
Nguyệt Linh từ bờ nhìn qua, chỉ thấy đình kia khá lớn, giữa đình có vẻ có đặt một chiếc bàn đá, bởi vì vấn đề tầm nhìn nên nàng không rõ có chiếc ghế nào hay không, nhưng nàng nghĩ hẳn là có.
Mái đình được đỡ bằng tám trụ lớn, treo tám màn bạch sa mỏng nhẹ, lúc này vì có gió thổi mà phiêu đãng tung bay, phối với biển sen ngập tràn khiến cho Nguyệt Linh cảm thấy thật sự có chút tiên khí.
Trong lúc Nguyệt Linh còn đang ngắm nhìn thì Dương Vinh An đã kêu thái giám ở đây chuẩn bị thuyền xong.
Gia Luật Quân không cần người đỡ, vững vàng ôm Nguyệt Linh bước lên trên thuyền.
Đợi đến lúc hắn đã yên vị, Dương Vinh An liền hỏi một tiếng, sau đó bắt đầu chèo thuyền.
Tiểu Phúc Tử và các thái giám ở phía sau hỗ trợ đẩy thuyền một chút, chẳng mấy chốc thuyền đã chậm rãi trôi ra giữa hồ.
Lúc trước mới đứng bên ngoài nhìn thôi Nguyệt Linh đã thích như vậy, thì nay khi hòa mình vào giữa hồ sen, xung quanh là những bông hoa sen rực rỡ tươi thắm tựa hồ chỉ cần vươn vuốt là có thể chạm đến, Nguyệt Linh hưng phấn đến không thể ngồi yên được, thật sự đưa tay ra với với.
Tất nhiên, nàng chỉ với được không khí mà thôi, bằng vào thân thể đó của nàng, cho dù có ngồi ngay mạn thuyền cũng khó lòng với tới chứ nói gì đến đang được Gia Luật Quân ôm trong tay?
Gia Luật Quân sợ nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, sau khi bảo Dương Vinh An ngưng chèo thì tiện tay ngắt một đóa sen rồi đưa đến trước mặt nàng.
Mũi mèo vốn thính, hoa sen còn được đặt ngay dưới mũi, một mùi hương thanh tao nháy mắt xộc đến, Nguyệt Linh thích ý hít một hơi thật sâu.
Gia Luật Quân vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, thấy nàng vậy thì cười bảo, “Để trẫm cho người hái một ít, trưa nay chúng ta ăn một bàn tiệc hoa sen, được không?”
Nguyệt Linh tức khắc phấn khởi ngẩng đầu nhìn hắn, vui vẻ meow một tiếng, hoàn toàn quên mất trước đó nàng còn tức giận hắn nghĩ mình chỉ biết ăn.
Gia Luật Quân nở nụ cười, nhớ lúc trước có nói với nàng sẽ lột hạt sen cho nàng ăn, bèn đem bông hoa trong tay lột xuống.
Từng hạt sen chắc nẩy ngọt bùi lộ ra, được Gia Luật Quân cẩn thận tỉ mỉ bỏ đi phần tim sen, sau đó đút đến bên miệng Nguyệt Linh.
Nàng vui vẻ ngậm lấy, bởi vì nhớ rõ khi trước bản thân chịu khổ bao nhiêu chỉ vì tính sạch sẽ của Gia Luật Quân nên nàng ăn cực kỳ cẩn thận, không dám liếm trúng đầu ngón tay hắn dù chỉ là một chút.
Gia Luật Quân ban đầu không để ý lắm, sau vài lần mới phát hiện hành động phá lệ cẩn trọng của nàng, nhất thời một cỗ chua xót xông lên, vừa đau vừa áy náy, muốn mở miệng giải thích với nàng nhưng lại không biết phải nói thế nào, cộng thêm Dương Vinh An vẫn còn ở đây, cuối cùng đành thôi.
Không thể giải thích, Gia Luật Quân liền chuyển toàn bộ cảm xúc thành sự chuyên tâm, luôn tay lột hạt sen cho nàng.
Nhưng Nguyệt Linh cũng không ăn nhiều, nàng vẫn còn nhớ bữa tiệc hoa sen Gia Luật Quân hứa hẹn nên cố tình để dành bụng để còn thưởng thức.
Gia Luật Quân nhìn vài hạt sen bị Nguyệt Linh từ chối, không hề ghét bỏ thuận tay bỏ luôn vào miệng mình.
Dương Vinh An còn đang ngây người trước hành động của Thánh thượng nhà mình thì một giai điệu đột nhiên vang lên.
Là tiếng đàn tranh.
Người chơi đàn có cầm nghệ rất tốt, âm thanh êm ả réo rắt vang lên tựa như dòng nước chảy, đều đặn không đứt đoạn, mang theo cảm xúc và tâm thái của người chơi đàn mà lan ra khắp tứ phương.
Ngồi giữa biển sen rực rỡ thơm ngát, có tiếng nhạc này bổ trợ, khung cảnh bỗng trở nên tươi tắn rực rỡ hơn hẳn, tựa như hai mảnh ghép bổ sung cho nhau, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
Hoa sen như vì tiếng nhạc mà càng thêm nở rộ, cảnh sắc tựa như được thêu hoa trên gấm, lúc trước tuy rằng đã rất đẹp, nhưng lúc này lại càng mỹ lệ hơn.
Nguyệt Linh theo tiếng nhạc nhìn qua, liền thấy ở trên tòa đình cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai vị mỹ nhân.
Một người đang ngồi bên mép đình, cổ tranh đặt trước mặt, đầu hơi cúi, mặt nghiêng nghiêng, đang ưu nhã điềm đạm đàn ra tiếng đàn réo rắt êm tai.
Mà giữa đình là vị mỹ nhân còn lại, một thân bạch y điểm xuyết hoa văn hoa sen, dáng người uyển chuyển mềm mại đang say mê nhảy múa theo tiếng đàn.
Bước chân nàng linh hoạt di chuyển, cánh tay nâng lên cao, vạt áo hơi rũ xuống lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như dương chi bạch ngọc.
Nàng ta hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bởi vì có chút xa, cộng thêm bị tấm bạch sa của tòa đình che khuất nên khó nhìn rõ mặt, nhưng lại khiến cho nàng ta càng thêm mông lung huyền ảo, tựa như tiên tử lạc xuống sương khói trần gian, khơi dậy lòng hiếu kỳ của nam nhân, thôi thúc bọn họ tiến lên vén đi màn che, bắt lấy tiên tử.
Dương Vinh An chú ý thấy Gia Luật Quân nghiêng đầu nhìn qua, có chút nhíu mày, không rõ được là vì không nhận ra hai người kia là ai hay là khó chịu vì bị làm phiền, chỉ có thể mở miệng thử dò hỏi, “Bẩm bệ hạ, là Trần tiệp dư và Lư tần.
Bệ hạ có muốn qua đó không?”
Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt như mang theo lửa, cả người căng lên như dây đàn.
Nếu hắn dám gật đầu, nếu hắn dám đồng ý, nàng liền… nàng liền…
Trong lúc Nguyệt Linh còn đang phân vân suy nghĩ xem nàng sẽ làm gì, Gia Luật Quân bỗng hơi mỉm cười.
Nụ cười rất nhạt, nếu không phải Nguyệt Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn thì nàng đã không thể nhận ra được sự thay đổi nơi đáy mắt hắn.
Tìm ra được ý cười trong ấy, một cỗ tức giận xen lẫn mất mát thoáng chốc tràn đầy tim nàng.
Nàng có chút thẫn thờ nhìn hắn, hai mắt mơ hồ, toàn thân chợt lạnh toát ỉu xìu như vừa rơi xuống nước.
Lúc này, câu trả lời của Gia Luật Quân vang lên, truyền vào tai nàng, trong giọng nói xen lẫn ý cười, “Không cần.
Ngươi cho thuyền đi xa một chút, đừng làm phiền nhã hứng của các nàng.”
Dương Vinh An ngơ một giây mới vội vàng đáp vâng, chèo thuyền hướng xa đình.
Hắn thật là ngày càng không hiểu nổi chủ tử nhà hắn nữa.
Miệng nói không cần, nhưng thái độ lại rất vui vẻ dịu dàng.
Miệng bảo không làm phiền các nàng, nhưng ý tứ chân chính là vì không muốn hai vị phi tần kia quấy rầy đến mình.
Vậy rốt cuộc hắn vui hay không vui? Hành động của hai vị phi tử kia rốt cuộc thu hút được sự chú ý của hắn hay là không?
Gia Luật Quân nhận ra từ sau khi hắn trả lời, bé mèo trong lòng hắn thả lỏng cơ thể hẳn.
Thấy nàng giương mắt nhìn mình, hắn rốt cuộc nhịn không được, hơi mỉm cười hỏi, “Tiểu Linh ghen sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...