Nguyệt Linh một đường nhẫn cho đến khi đến Vọng Nguyệt viện, nơi ở của Gia Luật Quân ở hành cung.
Thật ra nơi này vốn tên là Vọng Thiên viện, nhưng không biết vì sao, trước khi xuất phát đi hành cung, Gia Luật Quân đã cho người đổi tên viện thành Vọng Nguyệt.
Chân trước Gia Luật Quân vừa mới bước vào viện, chân sau Nguyệt Linh đã há miệng cắn xuống bàn tay hắn.
Lần này nàng hạ lực mạnh hơn lần trước nhiều, Gia Luật Quân bị bất ngờ khẽ hút một ngụm khí.
Tiếng động tuy nhỏ nhưng vẫn lọt được vào tai của hai thái giám đi theo sau, Dương Vinh An không khỏi nghi ngờ lo lắng hỏi, “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì,” Gia Luật Quân lãnh đạm trả lời, “Các ngươi lui đi.”
Dương Vinh An nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa, cùng Tiểu Phúc Tử và những người khác lui xuống.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một người một mèo, Gia Luật Quân ôm Nguyệt Linh ngồi xuống ghế, nhìn xuống tay mình.
Trên mu bàn tay trái của hắn có hai vết rách da nhỏ, máu cũng rỉ ra, tuy rằng rất ít.
Loại vết thương cỏn con này cho dù không rửa tay sát trùng cũng không việc gì, vài phút sau đã tự khép miệng rồi.
Nhìn qua Nguyệt Linh còn đang hung hăng trừng mắt với mình, Gia Luật Quân chau mày, mang theo tia bất đắc dĩ hỏi nàng, “Ngươi lại có chuyện gì?”
Hắn còn hỏi nàng ‘lại’ có chuyện gì?! Lại?! Cái giọng bất đắc dĩ kia là ý gì chứ? Chê nàng phiền phức sao?!
Nghe Nguyệt Linh kêu liên hồi, Gia Luật Quân vừa tức vừa buồn cười, điểm cái trán nhỏ của nàng nói, “Ngươi bình tĩnh một chút, chậm rãi nói trẫm mới đoán được ý của ngươi.”
Cái trán bị chọt, Nguyệt Linh tức giận há miệng cắn xuống.
Nàng cũng không phải là cắn thật, chỉ cắn vào không khí mà thôi, nhưng thái độ quyết đoán khi cắn xuống cộng với tiếng hai hàm răng va đập vào nhau khiến Gia Luật Quân bất chợt cảm thấy đầu ngón tay đau xót.
Hắn thở dài, ôn nhu dỗ dành nàng, “Tiểu Linh ngoan, nói trẫm nghe.
Rốt cuộc là ai chọc giận ngươi?”
“Meow meow meow meow,” Nguyệt Linh liến thoắng kêu.
“Hửm?” Gia Luật Quân nghi hoặc.
Nguyệt Linh cố gắng đè xuống nôn nóng, rõ ràng chậm rãi nhấn mạnh từng âm kêu, “Meow! Meow!”
“Nhã phi?” Gia Luật Quân bật thốt.
Nguyệt Linh gật đầu lia lịa, lại kêu liên hồi.
Gia Luật Quân tuy rằng không hiểu nàng nói gì, nhưng lại có thể đoán được đại khái ý nàng.
“Trẫm không quên lời trẫm đã hứa với ngươi, trẫm nhất định sẽ khiến nàng ta phải trả cả vốn lẫn lời.
Hiện tại cho nàng ta đi theo chỉ là vì kế hoạch của trẫm mà thôi, ngươi nhẫn nhịn một chút, có được không?” Gia Luật Quân giải thích.
Nguyệt Linh nghe vậy, hiểu được không phải hắn đã tha cho Phong Nhã Uyên, tức khắc hết giận gật gật đầu, mềm nhẹ kêu một tiếng.
Thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Gia Luật Quân mỉm cười xoa đầu nàng, “Khiến ngươi ủy khuất rồi.
Đợi đến lúc đó, ngươi muốn trẫm xử lý nàng thế nào thì cứ nói, trẫm đều nghe ngươi.”
Nguyệt Linh liền cười tít mắt, vui vẻ meow một tiếng.
Ngày đầu đến hành cung, bởi vì mới di chuyển đường xa nên Gia Luật Quân cho triều thần đi cùng mình nghỉ một ngày, đợi đến sáng mai mới thiết triều.
Tuy vậy, hắn vẫn bảo Dương Vinh An cho truyền Thừa tướng đến.
Cả tháng như hình với bóng với Gia Luật Quân, Nguyệt Linh cũng hiểu đôi chút về tình hình triều chính hiện tại.
Trong số các đại thế gia, không trung thành với hắn chắc chắn có Vương gia của Vương Quý phi, những người còn lại, hoặc là chưa xác định xong, hoặc là đều đã bị hắn xử lý xong.
Việc giải quyết Vương gia chậm chạp như vậy, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì bọn chúng là nhà mẹ đẻ của nguyên phối của hắn, lại là gia tộc lớn, khiến hắn không tiện ra tay.
Ngược lại, gia tộc đối với hắn tuyệt đối trung thành, đầu tiên phải kể đến Thẩm gia Thẩm Thừa tướng Thẩm Trọng An.
Thẩm gia không phải thế gia vọng tộc, là gia tộc mới phất lên mà thôi.
Thẩm Trọng An sau khi thi đỗ Trạng Nguyên thì vào triều làm quan, khi đó Gia Luật Quân thậm chí còn chưa hiển lộ nhiều nhưng hắn đã tinh mắt mà quyết đoán đầu quân cho Gia Luật Quân.
Đợi sau này Gia Luật Quân kế vị, hắn cũng nước lên thì thuyền lên trở thành Thừa tướng dưới một người trên vạn người.
Quan hệ của hai người họ cũng không chỉ đơn giản là quân thần, mà càng giống với bằng hữu tri kỷ hơn.
Qua mấy lần vô tình nghe cuộc trò chuyện của bọn họ những lúc ở Ngự Thư phòng, Nguyệt Linh biết được Gia Luật Quân đang điều tra nhược điểm của Vương gia và tâm tư của các gia tộc khác, đồng thời hình như hắn cũng đang tính một kế gì đó rất lớn.
Chỉ là trước giờ Nguyệt Linh đều không có hứng thú với triều chính, cộng thêm nàng đang nôn nóng muốn hóa người nên phần lớn thời gian đều chỉ dành cho việc tu luyện.
Lần này cũng vậy, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì đã nghe Gia Luật Quân nói, “Tốt lắm, cứ án theo kế hoạch mà làm.
Chú ý kỹ động tĩnh của Vương Hồng, tránh cho sự việc đi chệch khỏi quỹ đạo.”
“Xin bệ hạ cứ yên tâm, thần nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng.”
Bàn xong chính sự, thái độ của Gia Luật Quân liền thay đổi một trăm tám mươi độ, mang theo chút thân cận ôn hòa cười hỏi, “Cũng đã trưa rồi, Trọng An ở lại dùng bữa cùng trẫm chứ?”
Thẩm Trọng An mỉm cười, vẻ kính cẩn nghiêm túc vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là ôn hòa nhã nhặn như gió xuân, “Là vinh hạnh của Trọng An.”
Hai người liền di chuyển qua gian phòng kế bên để dùng thiện.
Trên đường qua đó, Thẩm Trọng An tò mò nhìn con mèo trắng nhỏ bằng hai bàn tay đang được người bên cạnh ôm cẩn thận trong lòng, mở miệng cười hỏi, “Đây là con mèo mà bệ hạ cướp từ vị kia đó sao?”
Gia Luật Quân liếc hắn, cười khẩy, “Cái gì gọi là cướp? Là nàng chủ động muốn theo trẫm đấy chứ.
Phải không Tiểu Linh?”
Câu cuối hắn cúi đầu nhìn Nguyệt Linh, nhu hòa dỗ dành hỏi.
Nguyệt Linh đương nhiên nể mặt hắn, híp mắt cười meow một tiếng.
Thẩm Trọng An nhướng mày, cảm thấy có chút thú vị.
Thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao?
Còn đang quan sát, người bên cạnh bỗng đổi tư thế, hơi nghiêng người đi, thân thể nho nhỏ của Nguyệt Linh nháy mắt bị hắn dễ dàng che mất.
Thẩm Trọng An khó hiểu ngước mi nhìn người nọ, liền thấy hắn lạnh nhạt nhìn mình hỏi, “Ngươi nhìn nàng chằm chằm như vậy làm gì?”
Thẩm Trọng An không khỏi dở khóc dở cười, nhún nhún vai thu lại tầm mắt của mình.
Hắn cũng chỉ nhìn một chút mà thôi, có phải muốn cướp mèo của bệ hạ ngài đâu chứ.
Bữa trưa sau đó trải qua khá êm ấm hòa hợp.
Tinh thần và khả năng thích ứng của Thẩm Trọng An khá tốt, tận mắt nhìn thấy bệ hạ nhà mình tự tay gắp thức ăn cho Nguyệt Linh cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát liền bình tĩnh lại.
Chỉ là, ánh mắt hắn những lúc thi thoảng nhìn qua Nguyệt Linh đều mang theo ý tìm tòi nghiên cứu ngày càng sâu.
Nguyệt Linh tất nhiên nhận ra ánh mắt của hắn, nhưng nàng không những không sợ mà vẫn trấn định tự nhiên hành động như thường ngày, bởi vì nàng tin tưởng Gia Luật Quân.
Nếu Gia Luật Quân đã dám để Thẩm Trọng An thấy một màn này, vậy nàng cũng không cần phải e sợ giấu diếm làm gì.
Mấy ngày sau, Gia Luật Quân khôi phục lại việc thượng triều, cuộc sống của Nguyệt Linh cũng trở về quỹ đạo cũ, so với lúc còn ở hoàng cung kinh thành không có gì khác biệt, chỉ đơn giản là đổi chỗ ở mà thôi.
Các phi tần mà Gia Luật Quân dẫn theo cũng tựa như là vật trang trí, bọn họ làm gì mặc bọn họ, Gia Luật Quân không chút nào để ý đến.
Cả tháng qua hắn chưa từng một lần thị tẩm, các triều thần đương nhiên có người không nhịn được dâng tấu lên, nhưng đều bị Gia Luật Quân nửa ép buộc nửa đe dọa đẩy lùi, còn vô cùng quang minh chính đại nói rằng hắn vẫn chưa có thẻ bài để lật.
Lần này đi hành cung, các phi tần được chọn ai mà không ôm hy vọng mong chờ, dù sao ở nơi này không cần lật thẻ bài; thế nhưng, chỉ sau vài ngày, tất cả đều thất vọng nhận ra, dù có thẻ bài hay không thì kết cục vẫn vậy mà thôi.
Bọn họ không được hưởng chút lợi gì, nhưng đợi đến khi trở về, các phi tần không được đi theo kia ai mà sẽ không ganh ghét đố kị với bọn họ, khiến ai nấy đều chua xót khó chịu không thôi.
Phong Nhã Uyên ban đầu lúc biết mình có tên trong danh sách, nói không ngạc nhiên là giả, thậm chí nàng ta còn không nhịn được mà ôm một tia hy vọng.
Chỉ là đợi đến khi tia hy vọng kia bị dập tắt, hận thù và kiên tâm với quyết định lúc trước của mình liền càng tăng cao.
Quả nhiên, hắn ta cho nàng đi theo, chỉ đơn giản là vì muốn giấu diếm chuyện hắn cấm túc nàng mà thôi.
Đến hành cung rồi, đừng nói là gặp được hắn, nàng ngay đến cái viện này cũng không thể ra ngoài! Bọn chúng luôn suy đoán rằng nàng đã phục sủng, nhưng sự thật thì sao chứ?
Nàng chỉ là đổi nơi đóng cửa cấm túc mà thôi!
Thật nực cười!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ vậy mà nàng chắc chắn được một điều, hắn quả thật vẫn còn đang e ngại Tây Lâm quốc nàng, cũng có nghĩa, hiện tại thực lực của Đông Hải quốc vẫn chưa đủ để khai chiến.
Nếu đã vậy… nàng phải thúc đẩy chuyện này mới được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...