Nguyệt Linh còn đang tức giận bày tỏ, Gia Luật Quân ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, liếc mắt nhìn nàng, “Im lặng.”
Nguyệt Linh sững người, cứng ngắc quay sang nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn lúc này không khác gì đêm qua lúc nàng tức giận với Chung thái y, Nguyệt Linh lại cảm thấy tủi thân, cả người ỉu xìu nằm dài trên bàn, cái mũi nhỏ hít hít, tựa như sắp khóc đến nơi.
Thái dương Gia Luật Quân hơi giật.
Là ai nói con mèo này thông minh linh trí? Rõ ràng là muốn thành tinh luôn rồi!
Hắn bất giác thở dài, nói với Tiểu Phúc Tử, “Nàng muốn ăn gỏi sứa.”
Nguyệt Linh còn đang cho rằng Gia Luật Quân tức giận với nàng thì nghe hắn nói vậy, cái đầu nhỏ tức khắc ngẩng phắt dậy, hai mắt long lanh vui sướng nhìn hắn.
Tiểu Phúc Tử nhận được chỉ điểm, gắp một đũa gỏi sứa vào trong bát nàng, Nguyệt Linh liền nhìn hắn kêu meow meow, lại nhìn qua Gia Luật Quân kêu meow meow, sau đó vùi đầu ăn ngon lành.
Khẩu phần của mỗi món ăn không nhiều, nếu gắp đũa lớn thì tầm ba bốn đũa là hết đĩa nên Tiểu Phúc Tử gắp cho nàng cũng không nhiều lắm.
Nguyệt Linh rất nhanh đã ăn hết, cảm thấy vẫn còn thèm, liền nhìn hắn kêu meow một tiếng.
Tiểu Phúc Tử tuy không hiểu nàng nói gì nhưng vẫn nhận ra được lần này khác với mấy lần trước, suy đoán một chút, thử lại gắp gỏi sứa cho nàng, quả nhiên thấy nàng không phản đối, nhất thời thở phào một hơi.
Nhưng hắn đã mừng quá sớm rồi.
Bởi vì sau khi ăn xong đũa thứ hai, Nguyệt Linh không muốn ăn gỏi sứa nữa, nhìn qua một hướng khác kêu lên vài tiếng.
Tiểu Phúc Tử thấy nàng đổi món, nhìn qua bên đó, lần này phạm vi còn lớn hơn lần đầu, nháy mắt khiến hắn muốn khóc không thôi, bàn tay hơi run rẩy do dự không dám tiến lên gắp.
Nguyệt Linh thấy hắn không động đậy, nghiêng đầu nhìn hắn khó hiểu, lại kêu lên mấy tiếng.
Gắp đi a! Gắp sai cũng không sao, ta sẽ nói ngươi biết! Lần này ta không nổi nóng nữa là được chứ gì!
Tiểu Phúc Tử nghe nàng kêu liên thanh, tuy rằng âm thanh mềm nhẹ như đang thủ thỉ tâm sự chứ không mang theo ý thúc giục như trước, hắn lại vẫn không khỏi run rẩy, sợ hãi nhìn qua Gia Luật Quân.
Lúc này vừa vặn Gia Luật Quân cũng nhìn qua, trái tim hắn tức khắc nhảy vọt lên tận cổ.
Nhưng còn chưa kịp quỳ xuống lĩnh tội, hắn đã nghe Gia Luật Quân nói, “Nàng muốn súp hải sản.”
Nguyệt Linh giật mình nhìn qua hắn, không ngờ hắn lại đoán được ý mình.
Ánh sáng trong mắt nàng nhất thời càng thêm rực rỡ, hưng phấn gật đầu lia lịa.
Thế là, suốt buổi trưa hôm đó, tình hình trên bàn ăn là thế này.
Nguyệt Linh: “Meow meow meow meow meow.”
Gia Luật Quân: “Há cảo tôm sò điệp.”
Tiểu Phúc Tử mặt không đổi sắc gắp một viên há cảo tôm sò điệp phỉ thúy.
Nguyệt Linh: “Meow meow meow meow.”
Gia Luật Quân: “Cá mú hấp tương.”
Tiểu Phúc Tử mặt không đổi sắc gắp một miếng cá mú hấp tương.
Nguyệt Linh: “Meow meow meow meow meow.”
Gia Luật Quân: “Gà ác tiềm thuốc bắc.”
Tiểu Phúc Tử mặt không đổi sắc lại gắp một miếng gà ác tiềm thuốc bắc.
Dương Vinh An đứng ở phía sau lưng Gia Luật Quân, nhìn một màn kinh dị trước mắt này, chấn kinh đến mức nói không nên lời.
Hắn thật không ngờ, chủ tử của hắn hóa ra còn có thiên phú nghe hiểu tiếng mèo!
Thật ra, đừng nói Dương Vinh An, ngay cả người trong cuộc là Gia Luật Quân và Nguyệt Linh cũng đang hoang mang kinh ngạc không kém, chỉ là bọn họ không biểu hiện ra mà thôi.
Tuy rằng từ hôm qua đến giờ, Gia Luật Quân đã cho Nguyệt Linh rất nhiều ngạc nhiên, nhưng nhìn hắn mỗi lần mở miệng đều nói đúng ý tứ nàng muốn biểu đạt, sắc mặt lại thờ ơ nhàn nhạt, giống như hắn thật sự có thể nghe hiểu tiếng mèo vậy, khiến nàng không thể không kinh ngạc.
Mà Gia Luật Quân đối với chuyện bản thân có thể mỗi lần mở miệng đều bách phát bách trúng cũng bất ngờ không kém.
Mới đầu hắn còn cho rằng là vì nàng sợ mình nên mới không dám phản kháng, hắn nói món gì nàng đành ăn món đó, nhưng quan sát vài lần, hắn dễ dàng nhìn ra được, dáng vẻ nàng ăn những món ăn kia cực kỳ tận hưởng và vui vẻ, không có chút gì giống như là bị ủy khuất hay ép buộc cả.
Hắn biết rõ, hắn thật sự nghe không hiểu nàng nói cái gì, những tiếng mèo kêu kia vào trong tai hắn cũng chỉ là những tiếng meow meow với âm điệu và thái độ khác nhau mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại luôn giống như biết được nàng đang muốn ăn cái gì, mỗi lần mở miệng đều là tự nhiên bật thốt.
Nếu không tính bữa sáng thì đây là bữa ăn đầu tiên của hắn và nàng, mà nãy giờ những món nàng gọi cũng lung tung, đang từ cá lại chuyển sang sò ốc, từ hải sản lại chuyển sang gia cầm, từ món khô chuyển sang món nước, nên cũng không thể nói là do hắn đã đoán được khẩu vị của nàng.
Thế thì tại sao chứ…
Các cung nữ đem bát đĩa trên bàn dọn sạch, sau khi súc miệng xong, Gia Luật Quân dùng ánh mắt thâm sâu tĩnh mặc nhìn Nguyệt Linh, khiến nàng dù biết rõ bản thân chả làm gì sai cũng không tránh khỏi cảm giác chột dạ, cả người hơi hơi rụt lại.
Thế nhưng Gia Luật Quân cũng không nói gì, lại cầm nàng lên rồi thả xuống chỗ ngồi khi trước của nàng, lạnh nhạt mở miệng, “Ngươi tự chơi đi, đừng làm phiền trẫm.”
Vừa mới buông tay ra, cảm xúc mềm mại ấm áp nơi lòng bàn tay đột nhiên biến mất, không hiểu sao lòng hắn bỗng xuất hiện một loại cảm xúc kỳ lạ không rõ tên.
Nguyệt Linh nhìn bàn tay Gia Luật Quân đang giơ ở phía trên đầu mình thì không rõ hắn định làm gì, nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Sau đó, còn chưa để Gia Luật Quân kịp phản ứng lại, nàng bỗng nâng người, khẽ dụi đầu vào bàn tay hắn, meow một tiếng tựa như đáp lời.
Hai cái lỗ tai mềm mềm xinh xinh cọ qua cọ lại khiến lòng bàn tay hắn hơi nhột, có chút ngứa ngáy, vội vàng thu tay lại.
Ngồi xuống trước bàn, Gia Luật Quân cầm lấy một quyển tấu chương, nhấc bút lên, đang định chấm vào nghiên mực thì đột nhiên hơi khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn tay mình.
Có cảm giác, nơi đó vẫn còn chút ngứa.
*
Hai canh giờ trôi qua.
Ngoài kia mặt trời đã đang dần khuất núi, nhuộm vàng cả một không gian.
Trong Ngự Thư phòng, bầu không khí im lặng nhưng không quỷ dị, ngược lại có chút an bình.
Trong phòng chỉ có bốn người, hay nói đúng hơn là ba người một mèo, ai nấy đều chú tâm làm việc của mình, không quấy rầy nhau, lại hài hòa đến lạ.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám tiến lên gõ nhẹ cửa.
Dương Vinh An không đợi Gia Luật Quân ra lệnh đã nhẹ nhàng lui ra, đi đến cửa xem xét.
Không bao lâu sau, hắn đã trở lại, nhẹ giọng gọi, “Hoàng thượng.”
“Hửm?” Gia Luật Quân phê nốt tấu chương trong tay, đáp lại.
“Đã đến giờ lật thẻ bài.
Ngài có muốn cho hắn tiến vào không?”
Nguyệt Linh vốn đang chú tâm tu luyện không để ý đến chuyện bên ngoài, thế nhưng ba từ 'lật thẻ bài' vừa vào tai nàng, não nàng đã tức khắc chặn đứng nó lại, dâng lên một hồi chuông cảnh báo.
Nguyệt Linh mở mắt, điều chỉnh lại tư thế mà một con mèo bình thường sẽ ngồi, dỏng tai nghiêm túc lắng nghe, hai mắt chăm chăm nhìn về phía Gia Luật Quân, chờ hắn trả lời.
Gia Luật Quân lúc này vẫn đang cúi đầu phê nốt tấu chương, nhàn nhạt nói, “Cho hắn vào.”
Chữ cuối cùng được viết xong, Gia Luật Quân gác bút lên, ngẩng đầu nhìn một khay tràn đầy các thẻ bài, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Thời gian lật thẻ bài sớm như vậy là vì Thái Tổ của Đông Hải quốc muốn dùng bữa tối với Hoàng hậu của mình nên khi lập quốc đã đặt ra như thế, để khi Hoàng hậu được thông báo vẫn sẽ đủ thời gian để chuẩn bị.
Nhưng càng về sau, các vị Hoàng đế đều ngày càng ít đi một chút tính chung thủy, nhiều thêm một chút tính trăng hoa.
Thời gian lật thẻ bài sớm khiến cho sau đó bọn họ không còn tâm trí đâu đặt lên việc quốc gia đại sự nữa, tới các cung rất sớm, mà việc dùng bữa tối với chính thê để tăng tiến tình cảm cũng bị biến chất, nhẹ thì là dùng bữa tối ân ân ái ái với sủng phi, nặng hơn chút thì thành thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt giữa Hoàng đế và phi tần.
Bây giờ Đế vương tại vị là Gia Luật Quân, hắn có chút bất đồng với các Hoàng đế trước, vừa không muốn sủng hạnh sủng phi, lại vừa không có Hoàng hậu để bồi đắp tình cảm.
Mà giờ lật thẻ bài lại sớm như vậy, khiến hắn mỗi lần đều phải suy nghĩ xem nên chọn ai, tâm tình sau đó cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Nguyệt Linh ngồi ở một bên thấp thỏm nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm khay đựng thẻ bài, thời gian dần trôi khiến cho tâm trạng nàng ngày một khẩn trương.
Rốt cuộc, Gia Luật Quân cũng làm ra phản ứng, tay hướng về phía khay gỗ.
Tim Nguyệt Linh đánh thịch một cái, một cỗ xúc động tuôn trào trong tâm, tựa như tức giận, tựa như không vui, tựa như ghen tị, lại tựa như giận dỗi, nháy mắt bao trùm lý trí của nàng.
"Á!!"
Keeng!
Leeng keeng… lạch cạch…
Khay gỗ đựng thẻ bài bỗng bị hất đổ, các thẻ bài ào ạt rơi xuống đất.
Những mảnh ngọc vỡ nát ra, thẻ bài gỗ gãy làm đôi, tạo thành hiện trường hỗn loạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...